Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 180: Hồi 08 – Chương 13 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 180: Hồi 08 - Chương 13

Chương 13: Chỉ nguyện vì em

Khi Lạc Tranh tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua
tấm rèm cửa cũng đã dịu bớt phần nào khiến nàng vừa mở mắt ra cũng không cảm
thấy quá chói.

Nàng khẽ “uhm” một tiếng, hoàn toàn thanh tỉnh sau một giấc ngủ sâu vô cùng
thoải mái, không hề gặp ác mộng, cũng không choàng tỉnh lúc nửa đêm. Nhìn sang
bên cạnh đã thấy giường trống từ bao giờ, Lạc Tranh ngoái đầu nhìn đồng hồ.

Ngay lập tức, nàng bật dậy, dường như vừa nhớ ra điều gì đó, vội vàng bước
xuống giường để đánh răng rửa mặt.

Lạc Tranh đã sớm điều tra hôm nay Ôn Húc Khiên sẽ ra ngoài làm việc. Vốn là
muốn lẻn vào nhà Ôn Húc Khiên để lấy đoạn băng ghi âm kia nhưng không ngờ lại
ngủ tới tận buổi chiều thế này. Nàng chỉ thầm mong Ôn Húc Khiên chưa về nhà,
cũng mong sao an toàn vượt qua sự kiểm soát của Louis Thương Nghiêu.

Đang lúc Lạc Tranh quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng ngủ thì bắt gặp Louis
Thương Nghiêu cũng đang từ ngoài cửa bước vào, cả thân hình hắn như tắm trong
ánh mặt trời rực rỡ. Thấy nàng có vẻ muốn đi ra ngoài, Louis Thương Nghiêu nhẹ
nhàng cười hỏi, “Em định đi đâu à?”

Lạc Tranh không ngờ sẽ gặp Louis Thương Nghiêu ngay lúc này nên có chút ngỡ
ngàng. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng liền nở nụ cười tươi tắn, hoàn toàn che
dấu vẻ mất tự nhiên vừa thoáng hiện lên trong ánh mắt.

“Em định đi gặp một người bạn, trước kia cũng chơi khá thân, biết em trở về
Hongkong nên đã hẹn gặp nhau hôm nay.”

Louis Thương Nghiêu nghe xong vẫn tỏ thái độ vô cùng bình thản. Hắn nhẹ nhàng
gật đầu rồi đi vào phòng khách, ngồi xuống sofa nghỉ ngơi.

Lạc Tranh thấy hắn không tỏ vẻ nghi ngờ gì, cũng không có ý phản đối khiến
nàng không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm. Ra tới cửa, nàng còn xoay người lại
nói với hắn.

“Vậy… em đi đây!” Vừa dứt lời, nàng liền mở cửa tính bước ra ngoài.

“Người bạn có thể tâm sự cùng em ngoài Lưu Ly ra thì còn ai khác mà anh không
biết nhỉ?” Sau lưng nàng, giọng đàn ông trầm thấp nhẹ nhàng vang lên, vô cùng
bình thản nhưng lại cực kỳ sắc bén đánh tan lời nói dối của nàng.

Cả người Lạc Tranh bất giác cứng đờ lại, khuôn mặt trở nên thất thần vì kinh
ngạc. Mấy giây sau, nàng mới quay đầu lại, dùng ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn
thẳng vào Louis Thương Nghiêu.

“Anh không tin lời em nói?”

“Bởi vì lời nói của em hoàn toàn không có sức thuyết phục.” Louis Thương
Nghiêu hờ hững trả lời, “Nếu giờ này em tới nhà Ôn Húc Khiên, đảm bảo sẽ bị
hắn bắt gặp.”

Lạc Tranh hoàn toàn bị lời nói của Louis Thương Nghiêu làm cho sững người. Một
lúc lâu sau nàng mới chậm rãi bước tới bên cạnh hắn, mở to đôi mắt nhìn hắn có
chút nghi ngờ, “Sao anh biết em muốn tới chỗ Ôn Húc Khiên?”

Louis Thương Nghiêu không trả lời ngay, chậm rãi lôi ra vật gì đó từ trong túi
áo, để lên trên bàn trà.

“Thứ em muốn lấy là cái này phải không?”

Lạc Tranh quay đầu nhìn lại, trên bàn chính là một cuộn băng ghi âm nhỏ. Nàng
thực không thể dấu nổi sự kinh ngạc, “Thương Nghiêu, anh…”

Lời của nàng còn chưa nói xong, cả người liền bị Louis Thương Nghiêu kéo ngồi
xuống ghế. Hắn đưa tay giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong mắt lộ rõ vẻ
đau lòng cùng chua xót…

“Tranh, anh còn phải nói thế nào nữa thì em mới chịu hiểu đây. Em là người phụ
nữ của anh, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng nên nói rõ ràng với anh, anh sẽ
giúp em nghĩ cách giải quyết. Không cần phải vì anh mà làm những chuyện nguy
hiểm như vậy.”

Nghe những lời nói vô cùng nghiêm túc cùng chân tình của Louis Thương Nghiêu,
trong lòng Lạc Tranh không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào, “Em chỉ không
muốn làm cho anh bị thương tổn…”

“Nha đầu ngốc!” Louis Thương Nghiêu liền kéo nàng ôm vào trong ngực, cúi xuống
hôn lên mái tóc của nàng. “Anh là đàn ông, cho dù thực sự có bị tổn thương đi
chăng nữa thì sức chịu đựng vẫn mạnh mẽ hơn nhiều so với phụ nữ.”

“Thương Nghiêu…”

“Tính cách độc lập của em đã trở thành thói quen mất rồi. Chỉ cần có chuyện gì
liền tự mình đứng ra xử lý.” Louis Thương Nghiêu khẽ nới vòng tay, nhìn nàng
bằng ánh mắt đầy thâm tình.

““Không thể như thế được. Trước kia thì em có thể hành động như thế nhưng bây
giờ tuyệt đối không được. Em nên nhớ rằng, người che chở cho em chính là anh.
Từ nay về sau, có bất kỳ chuyện gì phát sinh cũng phải bàn bạc trước với anh.
Chỉ cần nói với anh, anh sẽ tìm cách giải quyết. Anh nói rồi, chuyện em phải
làm rất đơn giản, chỉ cần mỗi ngày sống một cách thoải mái, vui vẻ và tận
hưởng hạnh phúc là được, em hiểu rồi chứ?”

“Nhưng mà…” Mặc dù Lạc Tranh rất cảm động vì những lời nói chân thành của
Louis Thương Nghiêu nhưng vẫn không đành lòng nói tiếp.

“Em không thể cứ ngồi đó mà không làm gì cả. Như thế em chẳng khác nào một
người ăn không ngồi rồi cả.”

“Ai bảo em không phải làm gì cả?” Louis Thương Nghiêu khẽ cười, nhẹ véo lên
chóp mũi Lạc Tranh. “Việc em phải làm đó là cả đời toàn tâm toàn ý yêu anh.
Công việc này, trách nhiệm cũng không nhỏ đâu nhé!”

Lạc Tranh bị lời nói của Louis Thương Nghiêu làm cho buồn cười, khẽ đập nhẹ
lên người hắn, sau đó chủ động ôm hắn.

Nàng thật sự rất muốn vì hắn làm một cái gì đó, dù chỉ một lần thôi cũng được.
Đó cũng chính là để chứng tỏ tình yêu của nàng dành cho hắn mà thôi.

Một lúc lâu sau, Lạc Tranh nhẹ giọng hỏi. “Cuộn băng ghi âm này thực sự là anh
lấy từ chỗ Ôn Húc Khiên sao?”

“Là anh bảo thuộc hạ làm.” Louis Thương Nghiêu đem nàng ôm vào trong ngực,
vươn tay cầm lấy cuộn băng ghi âm. Ngay sau đó, hắn siết chặt nắm tay lại,
cuộn băng ghi âm liền bị bóp nát vụn.

Lạc Tranh nhìn cuộn băng ghi âm một hồi, lại quay sang nhìn hắn, tỉnh táo hỏi
lại, “Rốt cục là tại sao anh lại biết được chuyện này?”

“Em đoán đi! Em thông minh như vậy nhất định sẽ đoán ra.” Louis Thương Nghiêu
cười đầy bí hiểm, hai hàng lông mày khẽ nhếch lên đầy tà mị, bên môi cũng cong
lên thành một nụ cười mang theo ý đùa giỡn.

Lạc Tranh khẽ nhíu mày, trong mấy giây ngắn ngủi liền nghĩ ngay tới một khả
năng.

“Là Diêu Vũ có đúng không? Ngoại trừ cô ta, em không nghĩ còn có người thứ hai
làm được chuyện này!”

“Thế mới nói vợ của anh rất thông minh mà.” Louis Thương Nghiêu cười một cách
sảng khoái, nhẹ xoa đầu Lạc Tranh hết sức sủng ái, buông một câu tán thưởng
dành cho nàng.

“Đừng có nịnh em! Làm thế nào mà Diêu Vũ lại nói cho anh biết hết mọi chuyện
vậy? Có phải anh uy hiếp cô ấy không?” Nàng lại tiếp tục tra hỏi.

Louis Thương Nghiêu vội vàng giơ cao hai tay lên.

“Có trời đất chứng giám, anh không hề uy hiếp cô ta. Là chính cô ta đổi ý, sợ
em gặp nguy hiểm nên mới gọi điện thoại nói cho anh biết chuyện này.”

Lạc Tranh lúc này mới tường tận mọi chuyện, nhìn về phía Louis Thương Nghiêu,
“Hiện giờ Diêu Vũ đang ở đâu? Ôn Húc Khiên không thấy cuộn băng ghi âm, cô ấy
nhất định sẽ gặp nguy hiểm.”

“Diêu Vũ à? Hiện tại cô ta đang trên máy bay ra nước ngoài rồi. Sáng sớm nay
anh đã sai thuộc hạ lo liệu xong mọi chuyện.” Louis Thương Nghiêu thong dong
cất tiếng cười cực kỳ thoải mái.

Lần này, thực sự Lạc Tranh không nhận thua cũng không được. Nàng nhẹ nhàng dựa
vào ngực hắn, khẽ cất tiếng thở dài từ tận đáy lòng, “Có tiền thật là tốt,
không cần phải tự ra tay cũng có thể giải quyết được mọi phiền toái.”

Louis Thương Nghiêu có chút buồn cười ôm chầm lấy nàng, khẽ cười. “Người hiểu
chuyện như em vẫn là đáng yêu nhất, em ở bên anh chẳng phải tốt hơn sao?”

“Em?” Lạc Tranh có chút khó hiểu.

“Thì em đã được gả cho anh, thì tất cả mọi thứ của anh chẳng phải đều là của
em sao?” Louis Thương Nghiêu véo nhẹ chóp mũi nàng, cất tiếng cười tà mị.

“Tự phụ!” Lạc Tranh nhìn hắn đang vô cùng khoái chí, nghịch ngợm cắn hắn một
cái.

Louis Thương Nghiêu bị bộ dạng của nàng chọc cho buồn cười, ôm chặt nàng,
trong đầu lại thoáng hiện lên từng câu mà Diêu Vũ đã nói với mình trong điện
thoại.

“Tôi cảm thấy Lạc luật sư có gì đó rất lạ. Lúc tôi vừa bước vào cửa, liền nhìn
thấy ánh mắt vô cùng hung dữ của cô ấy…”

Lại thầm liên tưởng tới lời của bác Phúc, Louis Thương Nghiêu lặng lẽ thở dài,
dịu dàng thì thầm bên tai nàng. “Đêm nay chúng ta trở về Paris nhé, tối mai
anh đã hẹn với bác sỹ Oswald tới biệt thự rồi.”

“Bác sỹ Oswald?” Lạc Tranh thoáng nghĩ tới vị bác sỹ tâm lý kia liền hỏi, “Anh
hẹn ông ấy có việc gì?”

“À, ông ấy đang giúp Liệt tiến hành đánh giá tâm lý một cách toàn diện. Tuy
nói Liệt đã không sao cả, nhưng việc này vẫn thực sự cần thiết, dù sao ông ta
cũng là bác sỹ tâm lý của Liệt suốt thời gian qua mà.” Louis Thương Nghiêu nhẹ
nhàng giải thích.

“Ừ, cũng phải.” Lạc Tranh không phát hiện ra trong ánh mắt của Louis Thương
Nghiêu có chút khác thường, khẽ gật đầu. “Được, vậy đêm nay chúng ta trở về
Paris.”

Louis Thương Nghiêu nở nụ cười dịu dàng, lại một lần nữa ôm chặt nàng…

Paris…

Phòng Giám đốc tập đoàn WORLD.

Sáng sớm, bác sỹ Oswald đã tới phòng làm việc của Louis Thương Nghiêu, đem báo
cáo kiểm tra chi tiết đưa tận tay cho hắn.

Tối qua, bác sỹ Oswald tới biệt thự với danh nghĩa tiến hành đánh giá tâm lý
của Liệt theo như sự sắp xếp từ trước của Louis Thương Nghiêu nhưng thực chất
là tiến hành kiểm tra tâm lý của Lạc Tranh.

Vốn là một bác sỹ tâm lý hàng đầu nên Oswald rất nhạy cảm trong những chuyện
thế này. Nếu như tâm lý đối phương thực sự có vấn đề, ông sẽ nhận ra ngay sau
khi tiến hành một cuộc trò chuyện ngắn và quan sát các biểu hiện của họ.

Trong buối nói chuyện tối hôm qua, Lạc Tranh rất phối hợp bởi bác sỹ Oswald đã
lấy vấn đề tâm lý của Liệt trong thời gian qua để ngụy trang.

Louis Thương Nghiêu sau khi cầm lấy báo cáo kiểm tra, xem kỹ một hồi, lông mày
bỗng nhíu chặt lại.

“Louis tiên sinh, thông qua sự đánh giá của tôi, tâm lý Lạc luật sư hoàn toàn
không có vấn đề gì. Cô ấy cũng có nhắc tới việc thường xuyên gặp ác mộng,
nhưng theo như tôi thấy thì tâm lý cô ấy không bị ảnh hưởng nhiều lắm. Hay nói
cách khác, những cơn ác mộng đó không nói lên điều gì, chỉ là bị ảnh hưởng một
chút từ những chuyện kinh khủng thời thơ ấu mà thôi.”

Louis Thương Nghiêu mặc dù là người vô cùng chuyên quyền và bá đạo, nhưng đối
với vị bác sỹ tâm lý này hắn luôn tỏ sự kính trọng cùng tin tưởng. Những lời
nói vừa rồi của bác sỹ Oswald đã xoa dịu được phần nào tâm trạng nặng nề trong
lòng hắn. Tuy nhiên những băn khoăn trong lòng thì vẫn còn tồn tại.

“Con người liệu có thể làm những chuyện mà đến ngay cả bản thân mình cũng
không biết không? Giống như thói quen mộng du trong lúc ngủ ấy, sau khi tỉnh
dậy thì không biết là mình đã làm những gì nữa?”

Bác sỹ Oswald cười nhẹ một tiếng. “Quả thực là có chuyện đó. Có hai trường hợp
dẫn tới việc phát sinh khả năng này.

Trường hợp thứ nhất chúng ta vẫn thường gọi là thôi miên. Nhiều người cho rằng
thôi miên là cái gì đó rất xa vời nhưng trên thực tế hiện tượng tự thôi miên
có thể xảy ra đối với bản thân mỗi người. Ví dụ như khi một người khi nghe một
đoạn nhạc bi thương, tâm trạng sẽ trở nên vô cùng buồn bã, chán nản. Khi chìm
đắm trong nỗi bi thương đó thì dù người khác gọi thế nào họ cũng không nghe
thấy. Hành động, tâm trạng của họ lúc đó sẽ có xu hướng giống như phim ảnh hay
tiểu thuyết đã từng xem hoặc lúc khóc, lúc cười một cách mất kiểm soát.

Tất cả những điều đó đều là biểu hiện của việc tự thôi miên. Phương thức biểu
hiện không chỉ có một nhưng kết quả của việc này thì hoàn toàn giống nhau.
Chính là, tại thời điểm đó, những hành động mà họ làm cũng như những suy nghĩ
trong đầu đều không do lý trí bản thân kiểm soát nữa.”

Louis Thương Nghiêu suy nghĩ một chút về trường hợp của Lạc Tranh, khẽ lắc
đầu, cảm thấy trường hợp này có vẻ không giống lắm.

“Có thể là trường hợp thứ hai chăng? Chính là nhân cách phân liệt hay rối loạn
đa nhân cách.

Nhân cách phân liệt có thể do rất nhiều nguyên nhân khác nhau tạo nên. Đại đa
số là các trường hợp đã từng trải qua những tình huống bị kích động một cách
mãnh liệt, khiến cho người bệnh phát sinh tâm lý muốn tìm kiếm sự bảo vệ hoặc
muốn bảo vệ người khác. Nhưng cũng vì khả năng của bản thân không cho phép nên
khó có thể thực hiện được, từ đó sẽ dẫn tới sự thay đổi ít nhiều trong tính
cách.” Bác sỹ Oswald nhẹ nhàng đưa ra những phân tích chuyên môn.

“Người mắc phải chứng nhân cách phân liệt này dưới tác động của sự kích thích
sẽ bắt đầu xuất hiện sự biến đổi thành một hoặc nhiều trạng thái tính cách
khác nhau cho tới khi đạt được tâm lý cân bằng và an toàn trong suy nghĩ. Tuy
nhiên, chính bản thân người bệnh sẽ không ý thức được mình có triệu chứng của
sự phân liệt nhân cách.”

“Ông có thể phân biệt một cách rõ ràng người nào là bình thường, người nào có
khả năng mắc chứng bệnh phân liệt này đúng không?” Louis Thương Nghiêu có vẻ
căng thẳng, hỏi lại vị bác sỹ. Kỳ thật, càng ngày hắn càng bắt đầu nghi ngờ
Lạc Tranh có khả năng mắc chứng bệnh này.

“Đúng, tôi có thể phân biệt được.” Bác sỹ Oswald khẳng định một cách chắc
chắn.

“Nên biết rằng, trong thực tế, ai cũng có thể gặp vấn đề về tâm lý. Ví dụ như
lúc anh gặp phải nguy hiểm, anh cũng rất hy vọng mình là người có võ công cao
cường để có thể đánh bại đối phương. Đối với người mắc chứng bệnh phân liệt
nhân cách, khi mà não bộ của họ đã hoàn toàn bị khống chế bởi các loại nhân
vật trong tưởng tượng thì sẽ hình thành nên một nhân cách trái ngược hoàn toàn
với tính cách hàng ngày của họ, thậm chí còn có một số hành động quá khích.
Những người gặp vấn đề tâm lý như thế này, từ ánh mắt của họ cho tới hành động
cũng như lời nói đều có thể nhận ra được. Cho dù là đang tỉnh táo, cũng có
những dấu hiệu có thể phát hiện ra.”

Louis Thương Nghiêu lại nhìn qua báo cáo một chút. “Cho nên, ông cho rằng Lạc
Tranh cũng không có những triệu chứng của loại bệnh này đúng không?”

“Đúng vậy! Tôi không biết tại sao Louis tiên sinh lại nghĩ như vậy, chỉ là dựa
trên những nhận định của tôi thì Lạc luật sư có tâm lý hoàn toàn khỏe mạnh.
Mỗi việc đã từng xảy ra cô ấy đều ghi nhớ rất chính xác. Cũng có thể đó là do
tính chất công việc của cô ấy. Nếu nói cô ấy có triệu chứng của căn bệnh phân
liệt tính cách, thì đúng là không thể giải thích nổi.” Bác sỹ Oswald cười
cười.

Lời nói của vị bác sỹ càng làm Louis Thương Nghiêu cảm thấy khó hiểu, vẻ mặt
đầy suy tư khẽ nghiêng người về phía trước.

“Con người, có thể có khả năng bị rối loạn trí nhớ không?”

“Tất nhiên, não bộ con người giống như cái máy vi tính, đều có một dung lượng
nhất định. Bộ não vốn có chức năng tự động sàng lọc mọi thứ. Vì thế những
chuyện nào không cần thiết thì sẽ tự động xóa đi. Kể từ đó, con người sẽ quên
đi một số chuyện hoặc có những chuyện thì chỉ nhớ một cách mơ hồ. Thậm chí lúc
quên, lúc nhớ, điều này hoàn toàn bình thường.”

“Tại thời điểm ông tiến hành kiểm tra tâm lý Lạc Tranh, có đúng là trí nhớ của
cô ấy thực sự không có vấn đề gì không? Có thể, những gì cô ấy nói không đúng
sự thật.”

Bác sỹ Oswald suy nghĩ một chút, khẽ lắc đầu. “Tôi không phát hiện ra vấn đề
gì. Nhưng, nếu như Louis tiên sinh có nhắc tới sự rối loạn trí nhớ, thì tôi
lại nhớ tới hai khả năng khác.”

“Hai khả năng nào?”

“Một loại là thôi miên, thông qua một số tác động bên ngoài có thể tiến hành
thôi miên sâu, như vậy có thể làm thay đổi trí nhớ của đối phương. Nhưng, Lạc
luật sư cũng có một vài dấu hiệu của việc bị thôi miên cho nên không loại trừ
khả năng này.” Bác sỹ Oswald chậm rãi phân tích chi tiết.

“Ngoài ra còn có một biểu hiện tâm lý hiếm thấy, đó là triệu chứng thần kinh
phân liệt ẩn. Loại bệnh này thường rất ít gặp, bệnh nhân cũng chẳng khác gì
người bình thường. Chỉ trừ khi đã phát bệnh, nếu không thì tới bác sỹ tâm lý
chuyên nghiệp cũng không thể nào phát hiện ra.

Nguyên nhân hình thành nên biểu hiện tâm lý này cũng giống như nguyên nhân của
chứng phân liệt nhân cách. Chỉ là cách thức biểu hiện khác nhau. Tuy nhiên
bệnh này có một điểm đặc biệt lớn nhất là sau khi bị đả kích thì người bệnh sẽ
nhanh chóng điều chỉnh được trạng thái tâm lý của bản thân. Những người mắc
chứng bệnh này thường rất tỉnh táo và thông minh, có thể bảo vệ bản thân tránh
khỏi những thương tổn một cách nhanh chóng.

Đối với căn bệnh này, trí nhớ của người bệnh sẽ xuất hiện một độ chênh lệch
nhất định. Nhưng độ chênh này tới cỡ nào còn phụ thuộc vào nguyên nhân hình
thành bệnh. Đương nhiên, nói một cách tương đối, mức độ nguy hiểm của loại
bệnh này không cao. Điều trị bệnh này cũng không quá khó khăn, tuy nhiên trong
lúc điều trị, người nhà của bệnh nhân phải chuẩn bị tâm lý nhất định.”

“Cần chuẩn bị những gì?” Louis Thương Nghiêu dường như đứng ngồi không yên,
trong lòng thấp thỏm không thôi.

“Người mắc chứng bệnh này chỉ có một nguyên nhân đó là muốn trốn tránh thực
tế. Các chức năng của cơ thể sẽ tự biết cách tạo ra sự thích nghi nhất định
một khi trạng thái tâm lý bị mất cân bằng. Hay nói cách khác, loại bệnh này sẽ
khiến người ta cảm thấy thế giới xung quanh tốt đẹp hơn. Đây chính là biểu
hiện tích cực của chứng bệnh này.

Nhưng, một khi đối mặt với thực tế, những gì phát sinh trong thế giới thực lại
không phù hợp với những suy nghĩ mà người bệnh tự tạo ra. Cho nên, bệnh nhân
sẽ nhanh chóng trở nên suy sụp, thậm chí có thể dẫn tới việc tự sát.” Bác sỹ
Oswald phân tích với một tâm trạng khá nặng nề.

“Cho nên, rất nhiều người thân của các bệnh nhân tình nguyện để cho bệnh nhân
cứ sống trong thế giới do tự họ tưởng tượng ra mà không muốn nói ra tình hình
thực tế. Thực ra họ cũng có cái lý của mình.”

Louis Thương Nghiêu bỗng cảm thấy vô cùng khó thở. Không hiểu tại sao, hắn lại
có cảm giác những biểu hiện của Lạc Tranh đúng với những gì mà vị bác sỹ kia
nói.

Bác sỹ Oswald thấy vậy liền nở nụ cười nhẹ, “Louis tiên sinh, những gì tôi nói
ở trên chỉ là miêu tả về những triệu chứng của chứng bệnh này mà thôi. Tôi
không nghĩ Lạc luật sư mắc phải chứng bệnh này đâu. Anh hãy yên tâm đi, theo
như tôi thấy, cô ấy hoàn toàn khỏe mạnh.”

Sau khi nghe xong những lời đó, Louis Thương Nghiêu khẽ nở nụ cười yếu ớt,
không nói thêm câu gì nữa nhưng trong lòng hắn, một dự cảm không tốt không
ngừng lan rộng…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.