Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 172: Hồi 08 – Chương 08 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 172: Hồi 08 - Chương 08 phần 2

Ôn Húc Khiên vẫn nhìn sững Lạc Tranh, hắn không phải là không muốn nói mà là
nói không nên lời, hàm răng vẫn không ngừng gõ vào nhau cồm cộp. Lạc Tranh đã
trở lại bình thường…rốt cục đã có chuyện gì xảy ra? Rốt cục đã xảy ra chuyện
gì? Chẳng lẽ vừa rồi là hắn nhìn lầm?

Không, không đâu!

Hắn tuyệt đối tin vào những gì mình vừa nhìn thấy. Thời khắc vừa rồi, hắn có
thể nhìn thấy trên người Lạc Tranh bóng dáng mạnh mẽ của đàn ông. Chuyện như
vậy thực sự quá mức hoang đường, quá mức kinh khủng…

“Húc Khiên?” Diêu Vũ nhận thấy hắn có vẻ rất lạ liền vừa lay vừa gọi hắn.

Lạc Tranh thì nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ bình tĩnh, đối với bộ dạng chuyển
biến bất ngờ của hắn nàng cũng thấy thực sự khó hiểu.

Khóe miệng Ôn Húc Khiên rốt cục cũng giật giật, giọng nói của hắn vang lên
mang theo sự khẩn trương cùng kích động cực độ.

“Cút ngay, các người cút hết cho tôi!”

“Húc Khiên?” Diêu Vũ thực sự kinh ngạc, lại thấy bộ dạng kinh hoàng của hắn
lại càng thêm lo lắng.

“Cút! Cút ngay!” Ôn Húc Khiên dường như bị kích thích thêm, điên cuồng gầm
lên…

Lạc Tranh thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vã lên tiếng, “Diêu Vũ, cô tránh
xa anh ta một chút, tâm tình của anh ta có vấn đề.”

Diêu Vũ lúc này sao có thể lo lắng đến nhiều chuyện như vậy, vẫn tiến lên lôi
kéo Ôn Húc Khiên, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng, “Húc Khiên, anh đừng như vậy…”

“Cút! Cô cút ngay cho tôi!” Ôn Húc Khiên dùng sức vung loạn tay lên, điên
cuồng gào thét.

“A…” Diêu Vũ không ngờ tới hắn ta lại đột ngột dùng lực lớn đến vậy, thân hình
nặng nề bị hắn đẩy mạnh một cái, cả người xô vào tường rồi bắn ngược trở lại,
ngã sụp xuống bên cạnh cửa…

“Diêu Vũ…” Lạc Tranh sợ hãi trừng lớn đôi mắt. Một màn này phát sinh chỉ trong
nháy mắt khiến nàng còn chưa kịp có phản ứng đã thấy Diêu Vũ bị đẩy ngược trở
lại, rồi chẳng bao lâu sau nàng nhìn thấy máu theo hai chân cô ta loang ra
từng mảng lớn….

Diêu Vũ nằm trên sàn, đau đớn kêu lên thành tiếng. Lại nhìn thấy máu chảy ra,
đầu tiên cô ta hét lên một tiếng, liền sau đó ngất lịm đi…

Ôn Húc Khiên cũng không ngờ sự việc lại thành ra thế này, trong lúc nhất thời
cả người hắn cứng đờ lại, kinh hãi nhìn khung cảnh trước mặt.

Lạc Tranh là người đầu tiên khôi phục lại phản ứng. Nàng vội vã nâng Diêu Vũ
dậy, để cô ta dựa vào vai mình, giơ tay vỗ nhè nhẹ lên má cô ta…

“Diêu Vũ, Diêu Vũ, cô tỉnh lại đi. Cố chịu thêm một chút, tôi lập tức đưa cô
tới bệnh viện.”

Ánh mắt Diêu Vũ đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, lại thêm việc mất máu quá nhiều
khiến cô ta sợ hãi đến ngây người, chỉ không ngừng lầm bầm, “Con…con của tôi…”

“Ôn Húc Khiên, anh còn đứng đờ ra đó làm gì? Mau gọi xe cứu thương?” Lạc Tranh
quay đầu về phía Ôn Húc Khiên, cuống cuồng hét lên.

Ôn Húc Khiên đã sớm chẳng còn chút phản ứng nào, chỉ trơ mắt nhìn Diêu Vũ nằm
trong vũng máu, không biết phải làm sao cho phải.

Lạc Tranh tức đến phát điên, nhưng cũng biết lúc này không thể trông chờ gì ở
Ôn Húc Khiên. Trong lòng mặc dù cũng cực kỳ hoảng sợ, nhưng nàng vẫn phải cố
khiến bản thân mình thật bình tĩnh, vội vàng lấy di động ra, vừa muốn bấm số
thì di động lại lập tức đổ chuông.

Nàng vội vã ấn nút nhận cuộc gọi.

“Tranh, em đang ở đâu?” Là giọng của Louis Thương Nghiêu. Vào lúc thế này có
thể nghe được giọng nói của hắn quả thực quá tốt.

“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh nghe được giọng của hắn, nỗi sợ hãi đang cố kìm nén
tận đáy lòng liền bộc phát, giọng nói của nàng như vỡ òa, trở nên nghẹn ngào,
không cách nào tỏ ra kiên cường thêm nữa. “Diêu Vũ đã xảy ra chuyện, chảy rất
nhiều máu…gọi xe cứu thương…”

“Đừng sợ, hãy để cô ta nằm yên đó đừng di chuyển. Anh lập tức gọi xe cứu
thương, cả em cũng chờ ở đó, anh lập tức tới ngay.” Louis Thương Nghiêu tỉnh
táo dặn dò dứt khoát từng việc một.

Lạc Tranh nắm chặt lấy điện thoại, vô thức gật đầu. Lúc này, giọng nói tỉnh
táo của hắn giống như liều thuốc trợ tim đối với nàng, nhất là khi biết hắn sẽ
lập tức đến đây khiến sự bất an trong lòng nàng giảm đi rất nhiều…

Bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu…

Trên người Lạc Tranh phủ áo khoác của Louis Thương Nghiêu, cả thân hình nhỏ bé
vùi vào trong ngực hắn. Sắc mặt nàng có chút tái nhợt, giống như một chú nai
nhỏ không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào hơi thở quen thuộc trên người hắn
để có chút cảm giác an toàn…

Louis Thương Nghiêu ôm nàng, bàn tay nhè nhẹ vỗ về lưng nàng, trong mắt lộ rõ
vẻ phức tạp cùng đau lòng. May mắn là hắn phát hiện ra Lạc Tranh đã bay tới
Hongkong từ khá sớm, không nói lời nào liền lập tức đuổi theo nàng. Nếu không,
hắn thật sự không dám tưởng tượng nàng làm sao có thể xử lý được tình hình
kinh khủng này.

Khi hắn vội vã chạy tới nhà Ôn Húc Khiên lập tức được chứng kiến khung cảnh
đẫm máu. Diêu Vũ đã sớm hôn mê bất tỉnh, trên người Lạc Tranh cũng dính đầy
vết máu, còn Ôn Húc Khiên thì xụi lơ ngồi dưới đất, bộ dạng đờ đẫn vô tích sự.

Nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, Louis Thương Nghiêu hận không thể cầm con
dao đâm cho Ôn Húc Khiên một nhát. Vợ của mình còn không chăm lo nổi, còn làm
liên lụy đến Lạc Tranh của hắn bị kinh hãi. Như vậy cũng chưa nói làm gì, khi
xảy ra chuyện hắn còn nhu nhược hơn cả phụ nữ, ngay cả một chút can đảm lại
gần xem tình hình cũng không có.

Thật không dám tưởng tượng đến chuyện trước kia, lúc Lạc Tranh còn ở bên cạnh
hắn, chắc hẳn nàng cũng chẳng thể trông đợi gì ở tên vô tích sự này.

Giờ khắc này Ôn Húc Khiên giống như một đống bùn nhão, ngồi rũ trên chiếc ghế
ngoài hành lang, vẻ mặt cùng ánh mắt của hắn trông rất chán chường.

Có mặt tại bệnh viện lúc này ngoài mấy người bọn họ còn có Đường Diệu Liên
cùng Ôn Triết. Hai vị trưởng bối này vừa nhận điện thoại liền lập tức chạy tới
bệnh viện, sốt ruột muốn biết rõ sự tình.

Từng giây từng phút chậm rãi trôi qua, cả hành lang bệnh viện chìm trong sự
tĩnh lặng đến ghê người. Đèn phía trên phòng cấp cứu vẫn sáng còn các y tá thì
liên tục ra vào. Nhìn khung cảnh này có thể đoán được tình hình của Diêu Vũ
không được lạc quan cho lắm.

Ôn Triết chắp tay sau lưng, trầm mặc đi qua đi lại trên hành lang. Từ bóng
lưng cô tịch của ông, không khó nhận ra sự quan tâm lo lắng đang tràn ngập
trái tim già cỗi.

Mà Đường Diệu Liên lúc này cũng đứng ngồi không yên. Bởi vì thời gian quá gấp,
Diêu Vũ được đưa đến bệnh viện không phải bệnh viện bà từng công tác cho nên
cũng chỉ có thể lo lắng suông mà không cách nào đi vào hỏi thăm tình hình.

Bà đưa mắt nhìn Lạc Tranh, muốn nói gì đó lại thôi. Thực ra bà rất muốn lại
chỗ nàng, nhưng nhìn thấy Lạc Tranh vô lực vùi vào trong ngực người đàn ông
kia, đương nhiên cũng hiểu ra tình hình. Lại nghĩ đến người đàn ông đó là
người bạn tốt mà Húc Khiên đã từng nhắc tới, mặc dù thấy một màn như vậy trong
lòng bà rất không thoải mái nhưng cũng không biết làm thế nào.

Đường Diệu Liên đi đến bên cạnh Ôn Húc Khiên, không nhịn nổi cất tiếng hỏi,
“Húc Khiên, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Diêu Vũ đang yên đang lành sao lại
ngã như vậy? Bụng của nó lớn thế rồi, lỡ như có chuyện gì thì phải làm sao?”

Ôn Húc Khiên vẫn không lên tiếng, hai bàn tay to ôm lấy đầu, ủ rũ ngồi đó.

Đường Diệu Liên không hỏi được tin tức gì cũng đành thôi, khẽ thở dài một
tiếng, “Không biết Ôn gia đã gây nên tội nghiệt gì, con dâu ngoan cũng bỏ đi,
giờ lại trơ mắt nhìn cháu nội xảy ra chuyện…”

“Được rồi, đừng nói nữa.” Ôn Triết vốn đang trầm mặc rốt cục cũng lên tiếng,
“Chờ bác sỹ ra xem tình hình thế nào đã, bà đừng quá lo lắng.”

“Sao tôi có thể không lo được chứ?” Đường Diệu Liên có chút nóng nảy nói, lại
nhìn Lạc Tranh cách đó không xa. Thật lòng mà nói, Lạc Tranh cùng người đàn
ông kia đứng chung một chỗ quả thực rất xứng đôi. Nhưng dù sao nàng cũng từng
là con dâu của Ôn gia, giờ Đường Diệu Liên thật không có cách nào tiếp nhận sự
thực là Lạc Tranh đã yêu người đàn ông khác.

Lạc Tranh từ trong ngực Louis Thương Nghiêu ngẩng đầu lên, nhìn sang phía
Đường Diệu Liên, vừa muốn bước qua an ủi mấy lời nhưng lại cảm thấy bản thân
không còn chút khí lực nào, mà Louis Thương Nghiêu cũng không có ý định buông
nàng ra. Hắn khẽ cúi đầu, thì thầm bên tai nàng, “Tranh, dựa vào anh nghỉ ngơi
cho tốt chút đi, không cần quan tâm đến những chuyện khác.”

Lạc Tranh nhìn hắn một hồi rồi nhẹ nhàng gật đầu. Hôm nay thật may vì có hắn,
nếu không, nàng cũng không biết phải làm sao cho ổn. Nhìn thấy Diêu Vũ chảy
nhiều máu như vậy khiến nàng không khỏi hoa mắt chóng mặt, tim đập loạn lên cơ
hồ nhảy lên tận cổ. Không hiểu sao nàng có dự cảm rất xấu, ngộ nhỡ đứa bé có
chuyện gì…

Cả người Lạc Tranh lúc này hoàn toàn vô lực, chỉ có thể dựa vào người Louis
Thương Nghiêu, tùy ý hắn vỗ về an ủi tâm tình nàng.

Cửa phòng cấp cứu rốt cục cũng mở ra nhưng đèn vẫn không hề tắt. Điều này cho
thấy việc cấp cứu vẫn chưa hoàn tất. Cô y tá bước ra cầm trong tay một tờ
giấy, lên tiếng hỏi, “Các vị đều là người nhà của Diêu Vũ?”

Ôn Húc Khiên ngẩng đầu, thân thể muốn động lại không cách nào nhúc nhích được.
Đường Diệu Liên liền vội vàng tiến lên, nắm lấy cánh tay y tá, “Là tôi, cháu
của tôi sao rồi? Đứa bé có giữ được không?”

Ôn Triết cũng bước tới, có chút không vui trầm giọng quát lên, “Lúc này mà còn
để ý đến đứa bé sao, chỉ cần người mẹ có thể bình an vô sự là tốt rồi.” Nghe
mấy lời này, khuôn mặt Đường Diệu Liên không khỏi có chút ngượng ngùng.

Y tá nhìn Đường Diệu Liên một cái, chậm rãi nói: “Đúng vậy, hiện giờ người mẹ
cũng đang trong tình huống nguy kịch, huống hồ là đứa trẻ. Chúng tôi chỉ có
thể cố gắng hết sức mà thôi. Cứu được người nào tốt người đó. Bởi vì bệnh tình
rất nghiêm trọng nên các vị lập tức theo danh sách này đi nộp viện phí đi. Còn
nữa, bệnh nhân cũng cần phải nhập viện theo dõi nên các vị làm luôn thủ tục
nhập viện cho cô ấy. Viện phí phải lập tức nộp ngay, nếu không sẽ không có
loại thuốc cần thiết để kịp thời chữa trị.”

Nói dứt lời, cô y tá đem tờ danh sách nhét vào tay Đường Diệu Liên rồi quay
người trở lại phòng cấp cứu.

Đường Diệu Liên nhìn tờ giấy dài dằng dặc trên tay, lại nghĩ đến vừa rồi vội
vã ra ngoài không mang theo nhiều tiền mặt đủ để nộp viện phí, bà nhìn thoáng
qua phía Ôn Húc Khiên, không vui lên tiếng, “Mau đi nộp viện phí cho Diêu Vũ
đi!”

Ôn Húc Khiên đưa bàn tay run run cầm lấy tờ danh sách. Hắn là theo xe cứu
thương tới đây, ví tiền cùng xe đều để ở nhà, lúc này sờ đến túi áo mới phát
hiện bản thân không mang theo chút tiền nào.

Lạc Tranh thấy vậy, cũng biết tình hình của bọn họ. Hơn nữa nàng đối với Diêu
Vũ không khỏi có chút áy náy. Vừa định kéo túi xách ra, đã thấy Louis Thương
Nghiêu mở ví, đem tất cả tiền mệnh giá lớn trong đó lấy ra đưa cho Đường Diệu
Liên.

“Bác gái, bệnh viện này chắc sẽ có quầy thu đổi ngoại tệ. Số tiền này đủ để
nộp toàn bộ chi phí cần thiết rồi.”

Đường Diệu Liên lặng người nhìn Louis Thương Nghiêu đưa ra một tập dày đồng
euro, một lúc sau mới ngẩng đầu, cảm kích nói, “Cảm ơn cậu!” Nói xong, bà vội
vã xoay người đi nộp tiền.

Ôn Triết vốn đã ngầm quan sát Louis Thương Nghiêu từ sớm, lại thấy hắn có hành
động này thì lại càng cảm thấy kính trọng hắn thêm vài phần. Ông quay đầu nhìn
về phía Ôn Húc Khiên, quát lên, “Nghịch tử, còn không mau đi lấy tiền trả lại
cho vị tiên sinh này.”

Ôn Húc Khiên há hốc mồm, nhìn về phía Louis Thương Nghiêu nhưng ánh mắt lại
tràn ngập sự thống hận.

“Bác trai, không sao đâu, đừng nóng giận.” Louis Thương Nghiêu bình thản lên
tiếng, “Tôi chỉ là không muốn có chuyện không hay phát sinh thêm mà thôi.”

Lạc Tranh cũng nhìn về phía Ôn Triết, khẽ an ủi, “Bác trai, đừng quá lo lắng,
điều quan trọng nhất hiện giờ là Diêu Vũ không có chuyện gì.” Trong lòng Lạc
Tranh không khỏi cảm kích Louis Thương Nghiêu, không ngờ hắn có thể hỗ trợ hào
phóng như vậy.

Ôn Triết khẽ thở dài một hơi, nhìn Louis Thương Nghiêu rồi lại nhìn Lạc Tranh.
Một lúc lâu sau, bằng thái độ đầy chân thành, ông cất tiếng nói có chút mệt
mỏi, “Tiểu Tranh à, rốt cục bác cũng đã hiểu tại sao cháu lại rời khỏi Húc
Khiên. Vị tiên sinh này quả thực là người đáng để cháu yêu. Cháu có thể hạnh
phúc như vậy, bác cũng cảm thấy yên tâm rồi.”

“Bác….” Trong lòng Lạc Tranh không khỏi dâng lên một cảm giác ngậm ngùi. Nàng
biết rõ Ôn Triết trước giờ vẫn luôn yêu thương nàng hệt như con ruột của ông,
còn cả Đường Diệu Liên, tuy rằng thường ngày bà là người tính toán khá chi li,
nhưng cả hai vị trưởng bối này đều đối với nàng rất tốt.

Ôn Triết thấy nàng định lên tiếng liền nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, “Tiểu
Tranh, không cần nói gì hết. Mặc dù bác không biết rõ lắm chuyện của hai đứa,
nhưng bác biết, nếu không phải Húc Khiên quá phận, cháu cũng không bao giờ để
sự việc phải đi tới ngày hôm nay. Bác không có tư cách oán giận cháu mà ngược
lại còn cảm thấy phải xin lỗi cháu. Cho nên chỉ cần cháu được vui vẻ mới là
điều quan trọng nhất.”

Lạc Tranh cảm thấy cổ họng như nghẹn lại..

“Bác trai, tôi biết bác vẫn luôn yêu thương Lạc Tranh như con gái mình, hiện
giờ Lạc Tranh ở bên tôi, tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy. Bác hãy yên tâm.”
Louis Thương Nghiêu chậm rãi lên tiếng, mặc dù hắn rất ghét Ôn Húc Khiên,
nhưng đối với hai vị trưởng bối họ Ôn này vẫn luôn cư xử đúng mực.

Ôn Triết mệt mỏi gật đầu, ông thực sự hy vọng những lời này xuất phát từ miệng
con trai mình biết bao…

Rất nhanh sau đó, Đường Diệu Liên đã nộp xong viện phí trở lại. Hành lang lại
lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh lặng…

Cho đến khi kim đồng hồ đã quay thêm bốn vòng nữa…

Đèn phía trên phòng cấp cứu rốt cục cũng tắt.

Y tá cùng các bác sỹ chậm rãi đi từ phía trong ra…

Một loạt người Ôn gia vội vã tiến lên.

“Bác sỹ, tình hình sao rồi?”

“Bác sỹ, đứa trẻ không sao chứ?”

Bác sỹ kéo khẩu trang xuống, khẽ day day thái dương đau nhức, nhìn khuôn mặt
lo lắng của những người trước mắt, “Các vị đều là người nhà bệnh nhân?”

“Đúng vậy!” Đường Diệu Liên vội vàng nói.

Bác sỹ khẽ thở dài, “Các vị vào phòng làm việc trước đã.”

Mấy người họ đưa mắt nhìn nhau, vội vàng theo chân bác sỹ bước vào phòng.

“Cái gì? Bác sỹ, ông vừa nói gì…” Trong phòng làm việc của bác sỹ phụ trách,
thanh âm của Đường Diệu Liên cơ hồ sắp thổi bay nóc nhà…

Mà vẻ mặt những người khác thì đã biến thành kinh hãi, còn Ôn Húc Khiên thì
ngã ngồi trên ghế sofa.

Lạc Tranh bước lên phía trước, cố gắng trấn định lại tinh thần một chút, “Bác
sỹ, ý của ông là…Diêu Vũ không thể mang thai được nữa?”

“Phải!” Bác sỹ lại lần nữa khẳng định. “Bệnh nhân lần này vì bị tác động của
cú ngã mạnh dẫn đến sinh non khiến cho thân thể vốn đã yếu ớt của cô ấy càng
trở nên suy sụp. Thành tử cung của cô ấy vốn đã rất mỏng, lần này do thai đã
quá lớn, sinh non khiến cho thành tử cung bị vỡ ra. Để giữ được tính mạng cho
cô ấy đã không dễ dàng rồi. Vì muốn cứu mạng cô ấy, chúng tôi không còn cách
nào khác là phải cắt bỏ hoàn toàn tử cung, như vậy mới có thể bảo vệ được tính
mạng người mẹ. May mắn là các vị đưa được người bệnh đến sớm, nếu chỉ chậm
thêm chút nữa ngay tính mạng người mẹ cũng không giữ nổi.”

Đường Diệu Liên cùng Ôn Triết nghe vậy đã sớm thất thần, họ chẳng những mất đi
cháu nội, thậm chí ngay cả sau này cũng không có hy vọng…

Hô hấp của Lạc Tranh có chút khó nhọc, trái tim nàng cũng không ngừng co rút
lại, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan khắp toàn thân. Một lúc lâu sau, nàng
mới run rẩy cất tiếng hỏi “Bác sỹ, tại sao thành tử cung của bệnh nhân lại quá
mỏng? Sức khỏe của cô ấy không phải vẫn rất tốt sao? Là do bẩm sinh à?”

Bác sỹ có chút nghi hoặc nhìn Lạc Tranh một cái, sau đó chậm rãi trả lời,
“Chuyện này tôi nghĩ phải hỏi người chồng bệnh hoạn của cô ấy thì mới biết
được. Thành tử cung của bệnh nhân mỏng như vậy không phải do bẩm sinh mà là do
nhiều lần nạo phá thai gây nên. Mà phương pháp nạo phá thai cũng rất không
khoa học. Nên biết, tại Hongkong việc nạo phá thai là hành vi phạm pháp. Tôi
nghĩ người bệnh đã nhiều lần tìm tới các bệnh viện chui để làm thủ thuật, cho
nên thân thể mới trở thành như vậy.”

“Cái gì?” Lời của bác sỹ không chỉ làm Lạc Tranh kinh ngạc mà ngay cả Ôn Húc
Khiên vốn không có chút động tĩnh nào cũng bị sốc, hắn giống như vừa bị sét
đánh ột cú trời giáng, không ngừng lẩm bẩm, “Sao trước đây cô ấy có thể sẩy
thai chứ? Cô ấy rõ ràng là…”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.