Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 167: Hồi 08 – Chương 06 phần 1 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 167: Hồi 08 - Chương 06 phần 1

Chương 6: Diệt khẩu hay mua chuộc?

Lạc Tranh giật mình kinh ngạc nhìn Louis Thương Nghiêu, một lúc sau mới bước
tới gần hắn, nhẹ nhàng lên tiếng, “Anh…là vì lý do này?”

Nàng lúc này nên vui mừng hay lo lắng đây?

Vui mừng là vì nàng biết Louis Thương Nghiêu quan tâm đến mình như vậy, còn lo
lắng là vì hắn là người đàn ông thực sự quá nguy hiểm.

Louis Thương Nghiêu nhìn Lạc Tranh hồi lâu, nhìn vẻ phức tạp hiện rõ trong đáy
mắt nàng rồi lại kìm lòng không được, kéo nàng ôm vào ngực.

“Khi anh biết được Ôn Húc Khiên đối xử với em tệ bạc cỡ nào, anh lại càng thêm
hận hắn.”

Lạc Tranh cũng động lòng, vòng tay ôm lấy hắn, cúi đầu nói, “Thương Nghiêu,
thật ra em rất muốn có thể yêu đơn giản một chút, không phải bận lòng đến quá
nhiều thù hận. Em chỉ cần có tình yêu của anh là đủ rồi, em không muốn trả
thù, cũng không muốn có quá nhiều chuyện phức tạp như vậy xen vào giữa chúng
ta. Anh chỉ cần yêu em thôi, được không?”

“Tranh, Ôn Húc Khiên đáng chết!” Louis Thương Nghiêu khẽ cau mày lại.

Lạc Tranh từ trong lòng Louis Thương Nghiêu ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt đẹp
tràn ngập tình yêu nhìn hắn, “Em biết, anh hận Ôn Húc Khiên hơn bất kỳ ai trên
đời này. Hãy tin em, cảm giác căm hận của em đối với anh ta cũng không ít hơn
anh bao nhiêu. Nhưng Thương Nghiêu, anh nên biết, anh ta không đáng để anh
phải làm trái pháp luật như vậy. Hứa với em, cho dù anh ta đáng chết cỡ nào
cũng hãy để cho pháp luật trừng trị. Điều em muốn rất đơn giản, chỉ là hy vọng
anh không dính vào phiền toái mà thôi.”

Lời nói của nàng rất chân thành, không khó nhận ra nó biểu hiện cho sự lo lắng
từ tận đáy lòng. Sự lo lắng của nàng hoàn toàn hiện rõ trong mắt Louis Thương
Nghiêu khiến tâm tình hắn lại tan chảy, đôi mắt sắc bén khẽ ánh lên chút suy
tư..

“Em lo lắng như vậy theo anh nghĩ không chỉ vì chuyện người nhân chứng đó phải
không?”

Lạc Tranh nhìn hắn hồi lâu, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, suy nghĩ một chút rồi
gật đầu… “Thương Nghiêu, dựa vào linh cảm nghề nghiệp của mình, em biết anh
nhất định còn nhiều chuyện giấu em. Vụ của Ôn Húc Khiên cũng vậy. Mặc dù khi
bắt tay vào tìm hiểu vụ đó em đã tìm được một số chứng cứ nhưng em lại cũng
phát hiện ra vụ này không hề đơn giản chút nào.”

“Em muốn biết gì nào?” Louis Thương Nghiêu cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng,
ánh mắt bình tĩnh của hắn khẽ lóe lên tia tán thưởng không hề che dấu.

“Em muốn biết rất nhiều, rất nhiều chuyện. Nhưng nếu như anh không muốn nói,
em cũng sẽ không miễn cưỡng hỏi nhiều. Cho dù hai người yêu nhau cũng nên giữ
lại chút không gian và tự do cho riêng mình. Chỉ là em thật sự không hy vọng
anh làm chuyện trái pháp luật thôi.”

“Xem ra anh yêu em là đúng rồi!” Louis Thương Nghiêu than nhẹ một tiếng, bàn
tay đang vuốt ve tóc nàng chuyển qua gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, cúi đầu khẽ
nói, “Nếu như em là đàn ông, đối với anh mà nói sẽ là một sự uy hiếp cực lớn!”

Lạc Tranh cười khẽ, đôi mắt trong trẻo ngời sáng nhưng lại thoáng hiện chút lo
lắng…

Nàng biết, hắn không định cho nàng biết hết thảy mọi chuyện. Có lẽ có một số
việc hắn tự có tính toán riêng, có một số việc không cần nàng phải biết rõ. Vì
vậy, cho dù yêu nhau, nàng vẫn cảm thấy hắn rất bí ẩn, bí ẩn ở tâm tư thâm sâu
như biển nhưng lại cực kỳ dịu dàng với nàng.

Phân tích tình hình vụ án mấy ngày nay, nàng có một dự cảm mãnh liệt rằng Ôn
Húc Khiên chỉ là một quân cờ, chỉ là vật hy sinh mà thôi. Theo lời của Louis
Thương Nghiêu thì chỉ còn chờ ngòi nổ được kích hoạt là xong.

“Tranh, anh biết rõ em đang nghĩ gì. Không nói cho em biết nhiều chuyện chỉ là
vì anh muốn em được sống đơn giản một chút. Anh nói rồi, anh không có thói
quen để cho phụ nữ chen vào sự nghiệp của mình. Em chỉ cần ở bên cạnh anh, mỗi
ngày sống thật vui vẻ, em được an toàn chính là niềm hạnh phúc lớn nhất của
anh rồi.”

Louis Thương Nghiêu khẽ xoa đầu nàng, cất tiếng nói tràn ngập yêu thương.

Lạc Tranh muốn nói gì đó lại ngập ngừng, nhìn hắn một hồi rồi miễn cưỡng nở nụ
cười, vòng tay ôm chặt lấy hắn…

Hắn là người đàn ông bá đạo, lại có ham muốn khống chế cực kỳ mạnh mẽ. Hắn đã
sớm hình thành thói quen đem mỗi người đặt vào vị trí thích hợp cho họ, hoặc
để lợi dụng hoặc để quan tâm. Hắn có cách thức của riêng mình, không để cho
bất kỳ ai xen vào. Mặc dù hắn có thể rất dịu dàng, rất thâm tình nhưng đồng
thời cũng rất nguy hiểm. Đó chính là quyền uy của hắn.

Louis Thương Nghiêu thấy nàng không nói thêm gì nữa, hài lòng nhếch miệng rồi
cúi xuống hôn lên vầng trán mịn màng của nàng, “Yên tâm, anh có thể hứa với
em, tuyệt đối sẽ không để bản thân mình làm những chuyện trái pháp luật.”

Lạc Tranh ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn, lộ rõ nét vui mừng.

Louis Thương Nghiêu thấy vậy, cúi đầu bật cười, “Anh cũng phải bảo vệ bản thân
mình tốt chứ. Cho dù quyền lực của anh có lớn tới cỡ nào đi nữa thì cũng không
thể quản lý được hết những chuyện nhỏ nhặt. Phép vua thua lệ làng. Cho dù là
sản nghiệp của anh thì giám đốc chi nhánh vẫn có cách thức điều hành riêng của
họ.”

“Em hiểu!” Lạc Tranh biết rõ đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Louis Thương
Nghiêu rồi. Nàng tựa đầu vào ngực hắn, hít thật sâu mùi hoắc hương thoang
thoảng, hai tay vòng qua cổ hắn. Nàng chỉ muốn yêu người đàn ông này, chỉ đơn
giản như vậy mà thôi.

“Tranh, anh thích dáng vẻ của em thế này.” Tiếng cười trầm thấp khẽ bật ra từ
cổ Louis Thương Nghiêu, giọng nói của hắn cực kỳ dịu dàng, êm ái mang theo
tình yêu nồng nàn.

Lạc Tranh nở nụ cười dịu dàng, giọng nói có chút nũng nịu, “Nhưng tính cách
của em đâu phải như vậy.”

“Thế nên anh mới càng yêu em. Phụ nữ thường hành động theo cảm tính, lại rất
dễ xúc động rồi gây phiền phức, còn em thì cực kỳ tỉnh táo khiến anh không
cách nào dứt ra được.”

Lạc Tranh bối rối ngẩng đầu nhìn hắn.

Ánh mắt Louis Thương Nghiêu lộ rõ vẻ nghiêm túc, “Người phụ nữ anh yêu có
quyền bướng bỉnh, nhưng nhất định không được phép đau khổ. Anh tuyệt đối sẽ
không để người phụ nữ của mình phải bận lòng vì bất cứ chuyện gì, em hiểu
chứ?”

“Người đàn ông bá đạo!” Lạc Tranh cười khẽ, trong lòng ngập tràn cảm động.
Nàng sao lại không hiểu tâm tư của hắn chứ? Đây là lần đầu tiên nàng có được
cảm giác an toàn từ một người đàn ông, loại cảm giác này khiến cho nàng thật
sự cảm nhận được mình là một người phụ nữ…


Vụ kiện của Ôn Húc Khiên tựa như cũng dậm chân tại chỗ, mà Louis Thương Nghiêu
cũng không hề nhắc lại lần nào. Lạc Tranh cũng tin tưởng hắn nhất định có suy
nghĩ chu toàn bởi vậy cũng không tiếp tục theo đuổi nữa. Chuyện này vẫn có
chút gì đó không được rõ ràng lắm nhưng đương nhiên đó chỉ là cảm nhận của Lạc
Tranh mà thôi. Có đôi khi, ngoài mặt càng yên tĩnh thì nguy cơ ẩn dấu dưới nó
càng lớn.

Buổi chiều một ngày kia, khi Lạc Tranh vừa xử lý xong một vụ tranh chấp thương
mại liền cầm tài liệu cần ký lên thẳng phòng giám đốc. Thư ký giám đốc vừa
thấy nàng vội tiến lên chào hỏi, “Lạc luật sư, giám đốc hiện giờ không có
trong văn phòng.”

Lạc Tranh giơ cổ tay nhìn đồng hồ rồi vỗ nhẹ tập tài liệu nói, “À, vậy tôi có
thể đem tài liệu này để vào phòng làm việc của anh ấy chứ? Đây là tài liệu rất
quan trọng.”

“Đương nhiên, tôi dám cản bất kỳ ai bước vào phòng giám đốc cũng đâu dám cản
Lạc luật sư.” Thư ký giám đốc tủm tỉm cười nói.

Lạc Tranh cũng cười, không nói thêm gì nữa mà đẩy cửa bước vào phòng làm việc.
Thời gian gần đây, Louis Thương Nghiêu rất cưng chiều nàng, thậm chí còn công
khai ngay tại tập đoàn. Những loại tin đồn thổi cũng theo đó không ngừng phát
tán, cho nên quan hệ giữa nàng và Louis Thương Nghiêu thế nào, mọi người trong
lòng đều biết rõ.

Lạc Tranh đem tài liệu trên tay đặt lên bàn, tầm mắt vô tình lướt qua khung
hình trên bàn làm việc của hắn. Đó là tấm hình chụp nàng tại khu nghỉ dưỡng
lần trước. Trong hình, nàng mặc áo ngủ màu trắng ngồi trên hành lang gỗ mộc,
đôi chân nhỏ trắng trẻo đang vầy nước, mái tóc đen dài óng ả vương trên gò má,
khung cảnh xung quanh cực kỳ yên tĩnh toát lên vẻ đam mê đầy quyến rũ.

Lạc Tranh khẽ mỉm cười, đặt khung hình xuống. Nàng chưa từng nghĩ rằng Louis
Thương Nghiêu sẽ đem tấm hình này rửa ra để đặt trên bàn làm việc. Lúc này
nhìn thấy lại càng khiến cho tình yêu trong lòng nàng với hắn càng thêm sâu
đậm.

Vừa định rời đi, lại thấy trên bàn làm việc của hắn có ly rượu uống dở, thầm
nghĩ có lẽ thư ký chưa kịp thu dọn, Lạc Tranh liền cầm lấy ly rượu định giúp
đem bỏ đi, không ngờ bị trượt tay khiến cho chút rượu còn lại trong ly bắn
tung lên quần áo của nàng.

“A…” Lạc Tranh chỉ có thể tự trách mình đã không cẩn thận. Nhìn thoáng qua chỗ
bị rượu bắn vào, nàng cũng không còn cách nào, đành vào phòng tắm bên trong
phòng nghỉ để xử lý…

“Thương Nghiêu, chuyện này không thể kéo dài được nữa.” Cửa phòng giám đốc bị
đẩy ra, Louis Thương Nghiêu bước vào, theo sau là một người đàn ông cũng mặc
tây phục sang trọng. Ông ta thấp hơn Louis Thương Nghiêu một chút, có đôi mắt
khá đa tình và mái tóc chải chuốt cẩn thận. Nhưng từ nét mặt của ông ta có thể
nhận ra đây không phải là người đơn giản. Xương cốt ông ta trông cũng khá rắn
chắc nhưng xem chừng tuổi tác thì hơn Louis Thương Nghiêu khá nhiều, ít ra
cũng phải ngoài 50 tuổi.

Louis Thương Nghiêu không để ý đến lời của ông ta, bước thẳng vào phòng khách
ngồi xuống sofa, ý bảo đối phương cũng như vậy.

“Thương Nghiêu, vụ làm ăn lần này tôi đã bỏ rất nhiều tâm tư vào đó. Tôi nói
rồi, cho dù phải dùng tới bất kỳ thủ đoạn nào cũng phải dành được lợi nhuận
lớn nhất.” Ông ta ngồi xuống, ngón tay gõ nhịp lên thành sofa, cất giọng đầy
kiên quyết.

Louis Thương Nghiêu dựa người vào sofa, chân phải gác lên chân trái, hờ hững
nói, “Shawn, ý của ông là muốn tôi lần này mắt nhắm mắt mở cho qua mọi
chuyện?”

“Thông minh! Tôi chính là có ý đó. Anh cũng biết, bên công tố vẫn đang để ý
tôi, lần này không dùng chút thủ đoạn không được. Thương Nghiêu, tôi cùng anh
trước giờ chưa từng xung đột lợi ích, lần này dù thế nào anh cũng phải giúp
tôi.” Shawn nói thẳng vào vấn đề.

“Shawn, xét về mặt tình cảm, tôi đã không ít lần giúp đỡ ông. Ông kinh doanh
những lĩnh vực quá nhạy cảm như vậy nên bên công tố không chịu buông tha cũng
là chuyện bình thường.” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng nhếch môi, lấy hai điếu
xì gà rồi ném một điếu cho ông ta.

“Thương Nghiêu, anh nói vậy không đúng rồi. Chúng ta cùng đứng chung trên một
con thuyền, nếu tôi xui xẻo thì anh cũng gặp không ít phiền toái đâu.” Shawn
nhíu chặt lông mày nói.

Vì Louis Thương Nghiêu vừa trở về lại vào thẳng phòng khách nên không nhận ra
trong phòng làm việc có gì đó khác lạ. Khi hai người họ nói chuyện, âm thanh
đều truyền ra ngoài đúng lúc Lạc Tranh đi từ phòng nghỉ ra, bước qua phòng
khách nên nàng cũng nghe được cuộc nói chuyện của Louis Thương Nghiêu và
Shawn…

Lạc Tranh vô thức dừng bước. Nàng vốn không muốn quấy rầy Louis Thương Nghiêu
tiếp khách, hơn nữa nếu cứ như vậy đột ngột xuất hiện trước mặt hắn sẽ khiến
người khách kia hiểu lầm. Vừa định xoay người tính trở lại phòng nghỉ chờ
khách ra về thì Lạc Tranh lại ngẫu nhiên nghe được điều không nên nghe…

“Ông hy vọng tôi giúp ông thế nào?” Là tiếng của Louis Thương Nghiêu, nghe
chừng cũng khá hờ hững.

“Đem tên đó ra làm vật thế mạng đi. Anh cũng biết, một khi bên Hongkong xảy ra
chuyện, lợi ích của tôi sẽ tổn thất quá nửa. Thương Nghiêu, anh không phải vẫn
muốn tiêu diệt tên đó hay sao?” Shawn vội vã lên tiếng.

Phía ngoài phòng khách, Lạc Tranh nghe được những lời này không khỏi khẽ run
lên. Kẻ thế tội? Chẳng lẽ, bọn họ đang ám chỉ…Ôn Húc Khiên?

Cảm giác bất an trong lòng hệt như một loại rung động dần dần khuếch tán, cuối
cùng biến thành một cơn sóng lớn đem tâm tình đang bình tĩnh của nàng đảo lộn
hết thảy.

“Tên đó tạm thời chưa thể động tới. Phía nhân chứng xảy ra chút vấn đề nên
không thể làm bừa được. Nếu không, chẳng những ông bị thiệt hại nặng mà tôi
cũng rước lấy không ít phiền phức.” Louis Thương Nghiêu hờ hững trả lời.

“Vậy làm sao bây giờ? Vụ đấu thầu sắp bắt đầu rồi, nhất định không được để đối
phương tới tham dự. Không phải chúng ta đã chuẩn bị kế hoạch tốt lắm rồi sao?
Tìm một tên thế mạng kéo luôn đối thủ cạnh tranh xuống nước, gán cho hắn tội
danh nhận hối lộ. Được như vậy, đừng nói là tham dự thầu, mà về sau danh dự
của hắn cũng bị tổn hại không ít. Đối với tôi mà nói đây là cơ hội quá tốt!”
Vẻ mặt của Shawn lúc này là vẻ mặt tiêu biểu của người vì lợi ích bất chấp thủ
đoạn, ánh mắt ông ta cũng lộ rõ sự tàn độc.

“Muốn thắng còn có rất nhiều cách, ông luôn giỏi về việc sử dụng gián điệp
thương mại, tôi thấy lần này, ông không ngại dùng lại cách cũ chứ?” Louis
Thương Nghiêu châm xì gà, cười nhạt một tiếng.

“Thương Nghiêu, anh không định ngồi nhìn tôi chết đấy chứ? Bên Hongkong lúc
này có bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo tôi, nếu tôi có thể dễ dàng hành động
như vậy thì còn đi tìm anh làm gì? Anh cũng biết, người của cục điều tra tội
phạm thương mại và cục chống tham nhũng đều nghĩ cách muốn tóm tôi, lúc này
tôi đâu thể hành động được.

Vẫn như trước kia đi. Anh giúp tôi xử lý mọi chuyện, lợi nhuận lần này tôi
tăng gấp ba cho anh. Điều tôi muốn rất đơn giản, chính là danh dự của đối
phương bị huỷ diệt hoàn toàn.” Shawn vẫn gõ nhịp lên tay vịn sofa, nhấn mạnh
từng lời.

Louis Thương Nghiêu cũng không trả lời ngay, mà Lạc Tranh đứng ở phía ngoài
phòng khách đã sớm toát mồ hôi hột. Nàng tuyệt đối không ngờ tới trong lúc vô
tình lại phát hiện một bí mật trọng đại đến vậy. Từ nội dung cuộc nói chuyện
của bọn họ mà phân tích thì thấy cái người khách trong phòng kia nhất định có
liên hệ về lợi ích với Louis Thương Nghiêu,. Lúc này đây, ông ta vì mục tiêu
của mình, không tiếc sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào.

Nếu nói như vậy, Ôn Húc Khiên chỉ là quân cờ đúng như sự dự đoán của nàng mà
thôi. Mà cái người trong phòng khách kia lại muốn đối thủ của mình bị huỷ diệt
hoàn toàn về mặt danh dự, như vậy tội hối lộ chính là cách thức tốt nhất. Mà
Louis Thương Nghiêu cũng biết Ôn Húc Khiên có liên quan tới đối thủ kia, cho
nên dứt khoát dùng một hòn đá ném hai con chim, tiêu diệt toàn bộ…

Trời ạ…

Nếu như chuyện này thật sự có thật, như vậy tức là nàng vừa nghe được một vụ
buôn bán tối mật không được phép tiết lộ. Tim Lạc Tranh không ngừng nhảy loạn
lên, sau lưng đã toát mồ hôi lạnh. Nàng vô cùng hồi hộp chờ đợi câu trả lời
của Louis Thương Nghiêu. Nàng chỉ muốn nghe câu trả lời của hắn mà thôi. Hắn
rõ ràng đã hứa với nàng sẽ không để bản thân dính vào những chuyện trái pháp
luật nữa. Chẳng lẽ…

Hắn vẫn đang gạt nàng sao?

“Thương Nghiêu, chúng ta cùng là người của gia tộc Louis, anh không định qua
cầu rút ván đấy chứ?” Người khách trong phòng tiếp tục cất tiếng, “Lần này,
anh không muốn cũng phải giúp. Cái tên phế vật đã hết giá trị đó giết đi cũng
được rồi. Anh giúp tôi nghĩ cách, làm cho thật hoàn hảo không có chút tỳ vết
nào mới được.”

“Shawn…” Louis Thương Nghiêu hờ hững lên tiếng, “Ông là chú của tôi, theo như
lời đề nghị của ông thì tôi nên giúp đỡ nhưng đứng trên lập trường kinh doanh
mà nói thì nhiều năm qua ông cũng đã kiếm được không ít, giờ chịu chút tổn
thất để đổi lấy sự an toàn về sau cũng không phải chuyện gì xấu.”

“Ý của anh là lần này anh không có ý định giúp tôi?” Shawn kinh ngạc nhìn
Louis Thương Nghiêu.

“Tập đoàn WORLD còn có rất nhiều chuyện cũng phức tạp không kém. Tôi nghĩ ông
cũng có thể nhìn ra rồi. Trên thương trường nói chuyện gì cũng phải dựa vào
lợi ích. Tôi chỉ muốn làm một doanh nhân mà thôi. Shawn, lần này tôi không
giúp được. Điều duy nhất tôi có thể nói là ông hãy từ bỏ đi. Có được có mất,
đó cũng là quy luật thương trường rồi.” Louis Thương Nghiêu cười nhẹ, đưa ra
lời từ chối nhã nhặn.

Lạc Tranh vẫn đang nghe lén ở bên ngoài lúc này mới cảm thấy bình tâm lại. Nếu
như không phải trong phòng đang có khách, nàng nhất định sẽ chạy vào mà ôm
chặt lấy hắn. Hắn không nhận lời giúp đỡ Shawn, hắn thật sự không nhận lời…

“Cái gì?” Shawn đương nhiên không ngờ tới Louis Thương Nghiêu sẽ khoanh tay
đứng nhìn, đứng bật dậy, tức giận nhìn hắn, “Thương Nghiêu, anh đã biết lần
này tôi đầu tư vào đó không ít tiền, vậy mà còn đưa ra quyết định như vậy? Nếu
lần này vụ đấu thầu không thành, tôi có thể sẽ mất cả thị trường Hongkong.”

“Ông cũng vừa nói chỉ là có thể mà. Shawn, thương trường như chiến trường,
biết đánh giá đúng tình hình mới có thể nắm được đại cục. Hiện giờ lùi một
bước để sau này có cơ hội nhận được nhiều hơn, đây là đạo lý bất biến trên
thương trường rồi. Lần này ông làm quá ầm ĩ, cho dù đấu thầu thành công cũng
gặp phải không ít phiền toái, chẳng bằng đem củ khoai nóng bỏng tay này vứt
sang kẻ khác rồi từ từ xem xét lại kế hoạch của mình.” Louis Thương Nghiêu
chậm rãi lên tiếng.

“Đủ rồi, dù thế nào tôi cũng là trưởng bối của anh. Lúc tôi lăn lộn trên
thương trường anh mới chỉ là một thằng nhãi ranh. Anh dựa vào cái gì mà dám
dùng giọng điệu dạy dỗ đó với tôi? Thương Nghiêu, đừng tưởng tôi không biết
trong lòng anh đang nghĩ cái gì. Anh đang định chờ cơ hội tôi sa cơ để nuốt
gọn toàn bộ sản nghiệp của tôi mà thôi.”

“Lúc trước ông nội đem một phần ba tập đoàn giao cho ông quản lý, tôi cũng
không hề phản đối quyết định của ông. Shawn, tôi cùng ông đều là người của gia
tộc Louis, tôi đương nhiên mong ông càng ngày càng tốt hơn. Đối với phần của
ông, tôi không có hứng thú.” Louis Thương Nghiêu hừ lạnh một tiếng, giọng nói
có chút khó chịu.

“Đừng giả bộ làm người tốt, lòng tham của anh thế nào tôi còn không biết sao?
Lúc trước ông nội anh đem tập đoàn WORLD chia đều thành ba phần, giao cho tôi,
El cùng cha của anh. Cha anh qua đời sớm nên anh mới tiếp nhận phần của cha
mình, lại thành công giành được tín nhiệm của ông nội. Sau ba năm tiếp quản
tập đoàn anh đã bắt đầu hành động thôn tính của mình. Anh âm thầm ở phía sau
tỉ mỉ sắp đặt mọi thứ, làm cho El không còn được ông già đó tin dùng, cuối
cùng buồn rầu mà chết. Còn anh công khai nuốt luôn phần sản nghiệp của nó. Anh
bây giờ khá lắm, là đầu não của gia tộc Louis. Chẳng lẽ tôi không biết anh
đang để ý tới phần của tôi sao? Lúc trước, tôi và anh liên thủ chẳng qua là vì
muốn đối phó El. Hiện giờ tôi không còn giá trị lợi dụng, cho nên anh tính
tiêu diệt luôn tôi phải không?” Shawn giận dữ lớn tiếng.

Lạc Tranh vẫn đang nghe lén bên ngoài kinh ngạc trợn tròn hai mắt, thì ra
Louis Thương Nghiêu lại còn có bộ mặt không để người khác biết như vậy. Thật
đáng sợ!

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, cũng không tức giận mà chỉ cười khẽ, đem xì gà
đặt vào gạt tàn rồi nhếch môi, “Nếu ông một mực nói như vậy thì thật oan cho
tôi quá. Ông cũng biết kết quả kinh doanh dưới thời của El rồi đó. Các lĩnh
vực kinh doanh bên hắc đạo của tập đoàn WORLD đều do ông ấy phụ trách. Kết
quả, ông nội tín nhiệm ông ấy như vậy nhưng ông ấy lại làm cho sản nghiệp
thành một mớ hỗn độn. Không phải tôi thâu tóm sản nghiệp trong tay ông ấy mà
là ông ấy tự dâng lên cho tôi mà thôi. Nếu không phải El liên tục chọc tới bọn
buôn ma túy không nên đắc tội thì sao ông nội lại thất vọng với ông ấy chứ?
Shawn, tôi nói rồi, con người tôi không thích cưỡng bách người khác, chỉ muốn
làm người làm ăn đàng hoàng mà thôi. Sự thật đã chứng minh, sau khi sản nghiệp
bên hắc đạo về tay tôi liền được khởi sắc trở lại. Chẳng lẽ như vậy không tốt
sao?”

“Không sai? Từ ngày anh ngồi vào vị trí đầu não của gia tộc Louis cũng chưa hề
cưỡng bách ai cả. Nhưng đừng tưởng tôi sẽ tin mấy lời ma quỷ của anh. Anh
không trực tiếp ép buộc người ta, chỉ là dùng tình huống thực tế để ép đối
phương không có sự lựa chọn nào khác mà thôi. Thương Nghiêu, về điểm này anh
quả thật rất giống cha mình. Người khác có lẽ không biết nhưng tôi biết rất
rõ, năm đó El chính là do bị anh ngầm ra tay mới khiến nó bị mất đi sự tin
tưởng của ông già đó. Hết thảy mọi chuyện đều do anh thao túng.” Shawn lạnh
lùng chỉ vào Louis Thương Nghiêu, lớn tiếng nói.

Louis Thương Nghiêu cúi đầu cười, đôi mắt sắc bén như chim ưng ánh lên tia
nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào Shawn.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.