Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 165: Hồi 08 – Chương 04 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 165: Hồi 08 - Chương 04

Chương 4: Thẳng thắn

Nghe những lời yêu thương của Louis Thương Nghiêu, tâm tư Lạc Tranh bất giác
lại khẽ run lên. Nàng chợt nhớ lại những lời Lưu Ly đã từng nói lúc trước. Cô
ấy nói công chúa mỗi ngày đều ngồi nhớ vị hôn phu của mình. Khi hắn không đến
thăm, công chúa sẽ ngồi ngắm ảnh chụp hoặc nhìn bức họa của hắn đến ngây
người… Thì ra, hết thảy nguyên nhân đều là vì Lạc Tranh nàng.

Nghĩ tới đây, trong tâm Lạc Tranh lại nổi lên một cảm giác đau nhói, còn có
một cảm giác rất khó diễn tả thành lời không ngừng cắn rứt tận xương cốt nàng,
khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.

“Thương Nghiêu, anh làm vậy khiến trong lòng em cảm thấy rất bất an.” Một hồi
lâu sau, nàng chân thành nói những lời từ tận đáy lòng.

“Anh biết, nếu đem mọi chuyện nói rõ ràng cũng không có lợi cho bệnh tình của
cô ấy, nhưng anh cũng không có cách nào khống chế bản thân mình không suy nghĩ
cho em. Yên tâm đi, bên Deneuve anh sẽ tận lực để làm giảm thương tổn tới mức
thấp nhất, sẽ không để cô ấy hay em phải khó xử.” Louis Thương Nghiêu nhìn
nàng, giọng nói tràn ngập thâm tình.

Lạc Tranh nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt mặc dù mang theo nét cười nhưng lời nói
vẫn có chút lo lắng, “Nhưng anh phải làm sao giải thích với những người trong
gia tộc đây? Anh đâu phải người có xuất thân bình thường, nói không kết hôn
thì không kết hôn. Cuộc hôn nhân giữa hai gia tộc vương thất đâu phải chuyện
nhỏ.”

“Tranh, em yêu anh đúng không?” Hắn nhẹ nhàng lên tiếng, lại kéo bàn tay nhỏ
bé của nàng sát lại bên môi.

Lạc Tranh gật đầu đầy kiên định, ánh mắt cũng không chút chần chừ.

“Yêu anh thì hãy tin tưởng anh. Vì em, cái gì anh cũng nguyện lòng. Hắn cười
khẽ, nhưng lời nói lại cực kỳ kiên định.

Trái tim nàng lúc này như được chiếu rọi bởi ánh nắng ấm áp, cảm động ôm lấy
bàn tay to của hắn, đôi mắt đẹp tràn ngập tình yêu.

“Thương Nghiêu, anh vĩnh viễn sẽ không phải cô đơn đâu, cho dù có phải đối mặt
với một cuộc chiến khốc liệt, em cũng sẽ mãi ở bên anh, cùng anh đối mặt.”

“Thật chứ?” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu tràn ngập sự cảm động.

“Là thật, trừ phi có một ngày, anh chủ động yêu cầu em rời khỏi anh, chủ động
từ bỏ tình yêu của chúng ta.” Lạc Tranh nhẹ nhàng nói. Nàng cho tới giờ không
thích dây dưa tình cảm bởi nàng cho rằng khi đã yêu thật lòng thì dù thế nào
cũng đừng oán đừng hối, cho dù có một ngày thật sự chia tay, nàng cũng không
nói lời oán hận, chỉ giữ lại những kỷ niệm tốt đẹp cho bản thân mình là được
rồi.

Cuộc đời mỗi người đâu thể lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, cũng như nàng
vậy, khi nàng tưởng như đã đóng lại cánh cửa dẫn tới trái tim mình thì thượng
đế nhân từ lại mở ra cánh cửa này cho nàng. Nếu duyên phận đã định, nàng tuyệt
đối sẽ không lùi bước vì bất cứ điều gì.

Tình yêu một khi đã nảy sinh, nhất định sẽ khiến một số người phải chịu tổn
thương. Đối với Deneuve, nàng chỉ có thể thật sự xin lỗi mà thôi.

Louis Thương Nghiêu biết rõ ý tứ trong những lời của Lạc Tranh, cũng vì sự
kiên cường của nàng khiến hắn càng cảm thấy đau lòng. Khẽ siết lấy bàn tay nhỏ
bé của nàng, đưa lên môi hôn nhẹ, chân thành nói, “Em yên tâm, đời này kiếp
này, chúng ta mãi mãi không xa nhau nữa.”

Gương mặt Lạc Tranh tràn ngập sự cảm động, hốc mắt đã đỏ ửng lên…


Tuy trời đã vào cuối thu nhưng hương hoa vẫn tràn ngập trong không khí. Có một
số loài hoa, đã định chỉ nở vào mùa thu, để rồi tàn phai trong mùa đông.

Khi Louis Thương Nghiêu một thân đầy hương hoa thẳng đường bước vào biệt thự
đã thấy Deneuve ngồi trước giá vẽ, nhẹ nhàng đưa bút vẽ phác họa hình dáng
hắn. Bóng dáng cô tựa nhân vật trong cuốn truyện tranh, đẹp đẽ nhưng có gì đó
không chân thực.

Quản gia vừa muốn lên tiếng liền bị Louis Thương Nghiêu ra hiệu im lặng, sau
đó để quản gia lui xuống, nhưng không ngờ chỉ một âm thanh rất nhỏ cũng quấy
động đến Deneuve.

Cô nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Louis Thương Nghiêu,
nụ cười vui vẻ trên môi lan tràn trên gương mặt, không nói lời nào đứng dậy
nhào vào trong ngực hắn.

Louis Thương Nghiêu không khó cảm nhận được tâm tình kích động cùng khẩn
trương của Deneuve, hơn nữa còn cảm nhận được sự sợ hãi mơ hồ trong lòng cô.

“Thương Nghiêu, thật tốt quá, rốt cục anh đã tới, thật sự là anh sao?” Cô
ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ vui mừng nhưng lại có chút dè dặt nhìn hắn, sợ
rằng khung cảnh trước mắt chỉ là ảo giác mà thôi.

Trong lòng Louis Thương Nghiêu không khỏi dâng lên một cảm giác thương xót,
đem Deneuve nhẹ nhàng kéo ra, sau đó ngồi xuống sofa, nhẹ nhàng hỏi, “Sao em
lại vẽ tranh nữa rồi?”

Deneuve ngại ngùng cười nhẹ, hàng lông mi dài khẽ chớp, “Xin lỗi, Thương
Nghiêu, em phải nghe lời anh mới đúng. Nhưng…em quá nhớ anh…”

“Ngốc ạ…” Louis Thương Nghiêu đưa tay khẽ gõ nhẹ đầu cô, “Em cũng đâu phải trẻ
con, phải dành nhiều thời gian chăm sóc bản thân mới được, bởi tôi không thể
chăm sóc em cả đời.”

Hắn biết những lời này sẽ khiến Deneuve rất đau đớn, nhưng dù sao đây cũng là
một loại cách thức tôn trọng cô. Tuy có đau đớn lúc này, nhưng so với nỗi đau
đớn cả đời vẫn tốt hơn nhiều.

Deneuve đương nhiên không phải trẻ con, có thể nghe ra ý tứ ẩn trong lời nói
của hắn, sắc mặt cô liền chuyển tái nhợt, nhưng vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh,
mỉm cười, dịu dàng lên tiếng, “Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em biết rõ anh bận
rộn nhiều việc, không có thời gian chăm sóc em. Không sao đâu, em sẽ tự chăm
sóc bản thân, từ hôm nay sẽ không đụng đến sơn dầu nữa, em…”

“Deneuve, em là cô gái thông minh lương thiện. Tôi nghĩ, em có thể hiểu được ý
của tôi.” Louis Thương Nghiêu khẽ thở dài một tiếng.

Trên mặt Deneuve thoáng hiện lên vẻ bối rối, cô ngước mắt nhìn Louis Thương
Nghiêu rồi lại vội quay đi chỗ khác, “Thương Nghiêu…em, em hiểu rõ ý của anh.
Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc bản thân, em biết anh bận rộn nhiều việc…”

Nghe những lời nói lộn xộn của Deneuve, Louis Thương Nghiêu khẽ lắc đầu, cũng
không muốn quá kích thích tâm tình của cô thêm đành lên tiếng trấn an, “Tôi
biết rõ em đã tới tập đoàn, tìm Lạc Tranh.”

Một câu nói đơn giản khiến Deneuve lập tức ngẩng lên, vẻ hoảng loạn trong mắt
càng thêm rõ ràng, cô nắm chặt lấy bàn tay to của hắn.

“Thương Nghiêu, anh…anh đừng hiểu lầm. Em không có ý gì khác, cũng không phải
muốn quấy rầy Lạc luật sư…”

“Deneuve, em bình tĩnh lại đã. Tôi cũng không trách cứ gì em chuyện đó cả.”
Louis Thương Nghiêu vội nắm lấy bả vai cô, giọng nói trầm trầm cất lên như
muốn trấn an tâm tình hoảng loạn kia.

“Thương Nghiêu…”

“Deneuve, em có tư cách trách tôi, cũng có thể mắng tôi. Là tôi đã phụ em.
Nhưng tôi thật sự muốn hủy hôn.” Louis Thương Nghiêu dứt khoát nói rõ ràng và
cũng rất chân thành.

Deneuve nghe thấy câu này, vô cùng sợ hãi cùng choáng váng, kinh ngạc nhìn
người đàn ông trước mặt một hồi, chân tay luống cuống rồi lại lắc đầu liên
tục, “Không…”

“Thương Nghiêu, em sao có thể trách anh. Em biết thời gian này anh rất mệt,
em…em nhất định sẽ ngoan ngoãn, không đi tìm Lạc luật sư gây phiền toái nữa.
Xin anh, xin anh đừng nói vậy được không?”

“Thật xin lỗi, tôi biết hành động của mình sẽ khiến em rất khổ sở, thậm chí
khiến em không thể tiếp nhận được, nhưng vì sự quan tâm cùng tôn trọng với em,
tôi càng phải nói cho rõ chuyện này.” Louis Thương Nghiêu khẽ vuốt tóc cô, đau
lòng nói, “Cho tới nay, tôi đều chỉ là tùy tiện chấp nhận sự an bài của gia
tộc, cho dù biết cuộc hôn nhân của chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch cũng
không sao hết, nguyên nhân chính là vì tôi cho rằng cả đời này sẽ không gặp
được người phụ nữ khiến tôi động lòng. Nhưng hiện giờ tôi đã gặp được cô ấy.
Nếu như tôi vẫn tiếp tục cuộc hôn nhân này, chẳng những không công bằng với
Lạc Tranh mà ngay cả với em cũng vậy. Đau một lúc còn hơn đau cả đời, em có
thể mắng tôi là tên khốn, có thể đánh tôi để trút giận, nhưng Deneuve, thật
xin lỗi, tôi không thể cưới em làm vợ.”

Hô hấp của Deneuve bắt đầu trở nên dồn dập, cô lắc đầu liên tục, không muốn
nghe bất cứ điều gì.

“Đừng như vậy, Deneuve. Nếu chúng ta miễn cưỡng ở cùng một chỗ cũng sẽ không
hạnh phúc.” Đây là lần đầu tiên Louis Thương Nghiêu hao tâm tổn trí từ chối
tình yêu của một cô gái đến vậy. Nguyên nhân là bởi hắn rất quan tâm đến cô,
nhưng còn có một nguyên nhân quan trọng hơn mà hắn không hề nói ra đó là bao
lâu nay, hắn đều quen nhìn thấy bóng dáng Vũ trên người Deneuve, bởi vì trong
cơ thể cô có tế bào của Vũ…

Nguyên nhân này, vĩnh viễn hắn sẽ không nói ra. Một khi nói ra, chẳng khác nào
đem muối xát lên vết thương của Deneuve.

“Thương Nghiêu… có phải anh đang trách việc em đi tìm Lạc luật sư phải
không?” Sau này em sẽ không đi tìm cô ấy nữa, anh đừng rời bỏ em.” Hốc mắt cô
đã đỏ lên, hệt như một đứa bé vô lực không nơi nương tựa…

Louis Thương Nghiêu có chút không đành lòng, khẽ thở dài một tiếng, “Deneuve,
tôi yêu Lạc Tranh, nếu có kết hôn, cũng chỉ lấy một mình Lạc Tranh mà thôi. Hy
vọng em hiểu.”

Một câu này giống như điểm trúng huyệt khiến cả người Deneuve cứng đờ lại, cô
biết Louis Thương Nghiêu đã lâu như vậy, nhưng chưa từng nghe hắn chính miệng
thừa nhận yêu một người phụ nữ nào. Hôm nay, hắn đường đường chính chính
nghiêm túc nói ra như vậy, khiến cô nhất thời có cảm giác như vừa gặp phải một
người xa lạ.

Thấy Deneuve ngây người nhìn mình, hắn lại chậm rãi lên tiếng, “Deneuve, em
cần phải hiểu rõ, cuộc hôn nhân không có tình yêu xét cho cùng cũng chỉ là bi
kịch mà thôi. Chẳng lẽ những bi kịch kiểu đó trong vương thất em thấy còn ít
sao? Trong lòng tôi yêu người phụ nữ khác, nhưng lại vẫn kết hôn với em vì sự
liên minh của hai gia tộc, chẳng lẽ, em muốn cuộc hôn nhân như vậy?”

“Em…” Giọng nói của Deneuve đã sớm nghẹn ngào, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng,
“Em biết…em cũng biết là anh yêu cô ấy, khi em lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy,
em cũng biết…Thương Nghiêu, nhưng em không thể không có anh. Em thật lòng yêu
anh, anh biết em yêu anh đã rất nhiều năm rồi…”

“Thật sự xin lỗi em!” Louis Thương Nghiêu ngoại trừ câu này ra cũng không thể
nói được gì hơn.

“Thương Nghiêu, em không muốn anh xin lỗi. Em chỉ muốn anh đừng rời khỏi em.”
Deneuve đáng thương ngẩng lên nhìn hắn, “Em…em không để ý đâu. Em biết anh yêu
Lạc luật sư. Như vậy đi, chúng ta kết hôn rồi em cũng không để bụng chuyện
trong lòng anh có người phụ nữ khác, chỉ cần cho em ở bên cạnh anh, chỉ cần để
em có thể nhìn thấy anh…”

“Deneuve…” Louis Thương Nghiêu có chút không đành lòng, khẽ nắm lấy vai cô,
nghiêm túc nói, “Tôi không thể làm như vậy được. Nếu làm vậy chẳng khác nào
tôi đã cùng lúc hủy diệt hai người phụ nữ. Deneuve, hãy nghe tôi nói, thân thể
của em không tốt, tôi không muốn tổn thương em quá nặng nề, nhưng chuyện này
không có cách giải quyết khác. Nếu không, Louis Thương Nghiêu này sẽ trở thành
tên khốn kiếp đáng chết.

“Thương Nghiêu…” Nước mắt Deneuve rốt cục cũng rớt xuống, lắc đầu lia lịa,
“Em không quan tâm, thật sự không quan tâm, em có thể chịu đựng được việc anh
yêu người phụ nữ khác, có thể chấp nhận việc anh có người phụ nữ khác…”

“Nhưng, như vậy sẽ khiến Lạc Tranh phải chịu tổn thương lớn.” Louis Thương
Nghiêu hạ giọng nói tiếp, đau lòng cầm lấy khăn giấy lau nước mắt cho Deneuve.

“Deneuve, em không phải là trẻ con nữa, cần phải hiểu được trong tình yêu căn
bản không có chỗ cho người thứ ba, tôi chỉ muốn cho em hiểu, tôi thật sự rất
yêu Lạc Tranh. Nếu như có một ngày cô ấy rời khỏi tôi, tôi tình nguyện từ bỏ
tất cả, cho dù phải đi tới chân trời góc biển cũng phải tìm cho được cô ấy.
Tình yêu không phải trò chơi mà hôn nhân càng không phải chuyện có thể đem ra
đùa giỡn. Có thể tìm được người mình yêu sâu đậm, kết hôn rồi cùng đi hết cuộc
đời này mới là niềm vui cùng sự thỏa mãn lớn nhất trong cuộc sống. Nếu như tôi
cưới em, Lạc Tranh sẽ bỏ đi, vậy tôi sẽ đau đớn đến không muốn sống nữa. Còn
em sẽ lại càng không hạnh phúc. Cuộc hôn nhân như vậy khác nào nấm mồ đâu. Sao
lại phải khiến tất cả mọi người đều bị tổn thương như vậy?”

Deneuve khóc càng lúc càng dữ, níu chặt lấy tay Louis Thương Nghiêu, “Thương
Nghiêu, anh vẫn còn giận em phải không? Có phải anh vẫn còn giận chuyện em và
Vũ…”

‘Không phải vậy!” Louis Thương Nghiêu tận tình khuyên nhủ cùng an ủi cô, “Lúc
trước, em cùng Vũ rất hợp nhau. Nếu như Vũ còn sống, tôi nhất định sẽ tác hợp
hai người bởi vì tôi biết Vũ thật sự rất thích em.”

Nước mắt Deneuve lăn dài trên má, lẳng lặng nhìn Louis Thương Nghiêu.

“Vũ thật sự rất thích em. Là chính miệng nó nói cho tôi biết. Tôi nghĩ nếu Vũ
còn sống, nhất định sẽ tự mình nói với em những lời này.” Louis Thương Nghiêu
nhẹ nhàng tiếp tục.

“Cho nên…thật ra cho đến giờ, anh đều là vì Vũ mới quan tâm đến em?” Nước mắt
cô lại dâng tràn hốc mắt.

“Ngốc ạ, cho dù tôi vì Vũ chăm sóc em thì sao chứ? Sự quan tâm tôi dành cho em
đều là thật lòng.” Louis Thương Nghiêu nghiêm túc nhìn cô, “Nếu như, Lạc Tranh
không xuất hiện trong cuộc đời tôi, có lẽ tôi vẫn tự lừa gạt bản thân, biến sự
quan tâm dành cho em thành tình yêu nam nữ, theo sự sắp xếp của gia tộc kết
hôn với em. Nhưng gặp được Lạc Tranh, tôi mới biết tình yêu thực ra là một
loại hương vị khác, là một loại hương vị thu hút hết thảy sức lực của tôi. Tôi
đã từng rất khổ sở muốn vùng vẫy thoát khỏi thứ tình cảm này, nhưng tôi thực
sự không làm được. Yêu một người không cần lý do, cho nên tôi không thể lừa
gạt bản thân mình hay lừa gạt em. Cho tới giờ, tôi đều hy vọng có thể thay Vũ
chăm sóc em, trong lòng tôi luôn coi em như em gái của mình, tôi không thể đem
tình cảm đáng trân trọng đó giết chết bằng một cuộc hôn nhân hình thức.”

“Em gái? Thì ra anh chỉ coi em như em gái…” Deneuve thực khó có thể tiếp nhận
điểm này, cũng không thể nói được gì. Cô sao lại không nhận ra điểm này chứ.
Cho dù Lạc Tranh không hề xuất hiện, ánh mắt hắn cũng chưa từng dõi theo cô
bao giờ. Chỉ là hiện giờ nói thẳng thắn như vậy, cô phải làm sao để đối mặt
đây?

“Tôi biết nói như vậy đối với em rất tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật.”

Deneuve nhắm đôi mắt lại, nước mắt theo hàng mi lăn xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn
của cô càng thêm tái nhợt…Một lúc lâu sau, cô mới gật đầu, “Em hiểu, Thương
Nghiêu…em…hiểu được cảm nhận của anh.”

Louis Thương Nghiêu quả thực không đành lòng, đem cô nhẹ nhàng kéo qua, ôm vào
trong ngực, bàn tay khẽ vuốt ve lưng cô như muốn an ủi, “Em yên tâm, tôi sẽ
giải thích rõ ràng với các vị trưởng bối. Sau này em nhất định sẽ tìm được một
người thật lòng yêu em.”

“Anh thật sự rất yêu cô ấy?” Lòng Deneuve đau như xoắn lại.

“Phải, tôi rất yêu cô ấy.” Hắn trả lời bằng giọng đầy kiên định, không chút
che dấu tình yêu của mình.

Deneuve ngẩng lên nhìn hắn, đôi mắt ngập nước cố có chút miễn cưỡng vui vẻ,
“Yêu một người chính là muốn người đó được hạnh phúc phải không?”

“Phải!”

“Nếu như có một ngày, Lạc luật sư không yêu anh nữa, anh vẫn cứ yêu cô ấy như
vậy sao?”

“Phải, cho dù có một ngày cô ấy không yêu tôi nữa, tình yêu tôi dành cho cô ấy
vẫn mãi không thay đổi.”

Tim cảm giác như bị khoét một miếng lớn, nước mắt của Deneuve lúc này đã chẳng
thể nào kìm nén được, mơ hồ nhìn hắn qua màn lệ, nhưng chỉ nhẹ nhàng gật đầu,
“Em biết rõ, khi anh đã yêu ai sẽ không từ bỏ…”

“Xin lỗi em!”

“Yêu một người thì không cần nói lời xin lỗi, em không sai, anh cũng không
sai, Lạc luật sư càng không sai, là em làm khó cô ấy…”

Thanh âm của Deneuve lúc này đã có chút khàn đi, “Lúc cô ấy nói với anh, chắc
hẳn đã rất đau lòng phải không?”

Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, “Chuyện này không phải cô ấy nói
với tôi, cô ấy căn bản không hề nhắc đến chuyện của em.”

“A?” Deneuve thật sự kinh ngạc, đôi mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc. Cô ấy sao có thể
không nhắc đến với hắn đây? Dù sao đi nữa, chẳng phải hai người họ là tình
địch hay sao?

“Lạc Tranh là người rất có nguyên tắc, loại chuyện như vậy sao cô ấy lại đề
cập với tôi chứ? Louis Thương Nghiêu khẽ cong môi, “Em đừng quên, tập đoàn là
của tôi, cho dù tôi không có ở đó, cũng có người báo cáo hết thảy những chuyện
phát sinh cho tôi.”

Deneuve khẽ chớp hàng mi cong, che đi vẻ cô đơn trong đó…

“Thương Nghiêu, về sau…anh có thể vẫn quan tâm em như trước kia được không?”

“Được chứ!”

“Cảm ơn anh…” Deneuve hơi cúi đầu xuống, lí nhí nói, “Em cảm thấy thật có lỗi
với Lạc luật sư, lúc đó nhất định cô ấy rất mệt mỏi. Nếu như có thể, em thật
sự muốn mời cô ấy tới đây để em có thể đích thân nói lời xin lỗi với cô ấy.”

“Không cần đâu, Lạc Tranh không phải người hẹp hòi như vậy. Tôi nghĩ hai người
sẽ còn cơ hội gặp mặt.” Louis Thương Nghiêu thấy tâm tình Deneuve đã khá hơn,
rốt cục cũng buông lỏng tâm trạng lo lắng đôi chút.

“Thương Nghiêu, chẳng lẽ em không thể làm bạn với cô ấy hay sao? Anh yên tâm,
cho dù cô ấy tới nơi này, em cũng sẽ không nói lung tung đâu.” Deneuve vội
vàng giải thích.

Louis Thương Nghiêu khẽ thở dài, “Em hiểu lầm rồi, thân thể Lạc Tranh không
thích hợp lui tới nơi này. Nếu như em thật sự muốn gặp cô ấy, anh sẽ sắp xếp
lái xe đưa em ra ngoài.” Hắn cũng không nói rõ ràng nguyên nhân bởi cũng không
muốn tạo thành phiền toái không cần thiết.

“Em biết rồi!” Deneuve dịu dàng ôm hắn, tựa vào trong ngực hắn, “Để cho em cảm
nhận hơi thở của anh một lần cuối được không? Thương Nghiêu, em biết qua hôm
nay, em sẽ không có tư cách yêu cầu điều này nữa…

Đáy lòng Louis Thương Nghiêu nổi lên chút chua xót, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô
như an ủi một đứa bé…

Hai người họ không hề hay biết, bên ngoài cửa có một đôi mắt mang theo sự ghen
ghét mãnh liệt đang không ngừng theo dõi họ, cơ hồ muốn đem tất thảy mọi thứ
trong phòng thiêu rụi…

Đêm đã khuya, bầu trời tràn ngập các vì tinh tú lấp lánh.

Khi ánh đèn xe thoáng hiện trên cửa sổ, đang ngồi trong phòng làm việc xem tài
liệu, Lạc Tranh vội vàng đi ra. Lúc đi ngang qua phòng khách thấy Liệt mang
theo bộ dạng ngái ngủ đang vươn vai duỗi lưng cất tiếng hỏi.

“Lạc Tranh, anh đã về rồi sao?”

“Ừ, cậu ngủ tiếp đi, trời cũng đã rạng sáng rồi.” Lạc Tranh vội lên tiếng.

“Được, ngủ ngon, không làm cản trở hai người ngọt ngào nữa.” Liệt khoát tay
một cái rồi ngáp ngắn ngáp dài quay về phòng.

Lạc Tranh cười cười, đi xuống lầu, mới vừa ra đến gần cửa trước đã thấy Louis
Thương Nghiêu đẩy cửa bước vào, hơi lạnh bên ngoài theo bước chân của hắn tràn
vào…

“Anh về rồi!” Nàng dịu dàng tiến tới, chủ động giúp hắn cởi áo khoác, lại
không ngửi thấy chút hương hoa nào xen vào hơi thở, “Anh hôm nay không gặp
Deneuve sao?”

“Có chứ!” Louis Thương Nghiêu đem cặp tài liệu cất xong liền ôm lấy Lạc Tranh,
cuồng dã hôn lên đôi môi nàng, “Nhớ em!”

“Dẻo miệng!” Mặt Lạc Tranh hơi đỏ lên, nhưng cũng không vội vàng hỏi hắn xử lý
sự tình đến đâu rồi. Nàng tin tưởng hắn luôn làm việc có chừng mực, “Áo anh
lần này không có vương mùi hương hoa.”

Louis Thương Nghiêu véo nhẹ cái mũi xinh của nàng, “Là anh quay lại công ty,
thay xong y phục mới về.”

Lạc Tranh sững sờ, lập tức đem hắn ôm chặt lấy. Nàng cũng không nói lời nào
nhưng lại rất rõ ràng ý tứ của hắn. Đã muộn thế này hắn còn trở lại công ty
thay đồ, chỉ vì sợ nàng ngửi thấy hương hoa mà sinh dị ứng.

“Em sao vậy?” Hắn cười nhẹ một tiếng, ôm lấy nàng, nụ cười vẫn tràn ngập trên
môi.

“Sau này không cho anh như vậy nữa. Cho dù thế nào cũng phải lập tức quay về,
không được để em phải lo lắng.” Lạc Tranh thật sự không muốn hắn phải khổ cực
như vậy.

“Em vẫn muốn anh qua lại chỗ Deneuve hay sao?” Louis Thương Nghiêu ôm chặt
nàng.

Lạc Tranh lập tức lắc đầu, “Không muốn, đương nhiên không muốn. Nhưng em biết
bệnh tình của Deneuve nên không thể làm ngơ được.”

“Đúng vậy, anh sẽ tiếp tục chịu trách nhiệm việc trị liệu cho cô ấy, nhưng em
yên tâm, anh đã nói tất cả những gì cần nói rồi, cô ấy cũng đã chấp nhận.” Hắn
chăm chú nhìn nàng, lên tiếng.

Lạc Tranh gật đầu, khẽ thở dài, “Nếu như em không bị dị ứng phấn hoa, nhất
định sẽ thường xuyên qua đó thăm Deneuve. Cô ấy ở đó nhất định rất cô đơn, em
thật sự cảm thấy đau lòng vì cô ấy.”

“Cũng chẳng còn cách nào, mặc dù anh vẫn chăm sóc cô ấy nhưng chỉ coi cô ấy
như em gái mà thôi. Tất cả tình yêu của anh đều bị em chiếm hết, không còn
chút nào nhường cho những cô gái khác nữa.” Louis Thương Nghiêu ôm nàng, cúi
đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán mịn màng.

Lạc Tranh nở nụ cười dịu dàng nhìn hắn bằng đôi mắt đầy thâm tình.

“Ai da, hai ngươi đó, đã quá nửa đêm còn muốn ở đó trình diễn một màn yêu
đương nồng cháy.” Từ lầu hai vang lên một giọng nói có chút lười biếng, “Có
thể đừng chọc vào nỗi đau của người thất tình như tôi hay không?”

Hai người theo tiếng nói nhìn lại đã thấy Liệt đang dựa trên lan can, bộ dạng
như đang xem náo nhiệt vậy.

Mặt Lạc Tranh càng đỏ hơn. Cậu ta không phải đã trở về phòng rồi sao?

“Xú tiểu tử, nơi này có chuyện của em sao? Mau trở về phòng ngủ, ngày mai dám
đi làm muộn, anh sẽ báo cho tài vụ cắt nửa năm tiền thưởng của em.”

Louis Thương Nghiêu cũng không chút kiêng kỵ, vẫn không buông Lạc Tranh ra mà
lớn giọng nói với Liệt.

Liệt nghe vậy, khẽ lắc đầu, “Nhà tư bản à, sao ngài lại cam lòng bóc lột giai
cấp vô sản như tôi chứ?” Nói xong, cậu ta ấm ức đi vào phòng, trước khi đóng
cửa lại còn buông ra một câu cảm thán, “Thế giới thật bi thảm!”

Lạc Tranh bật cười rồi quay lại nhìn Louis Thương Nghiêu, “Em đã hầm canh cho
anh rồi, ăn một chút rồi hãy ngủ.”

“Em tự mình xuống bếp?” Louis Thương Nghiêu ngạc nhiên nhìn nàng.

Lạc Tranh trừng mắt liếc hắn một cái, “Tại sao lại ngạc nhiên vậy chứ? Em
xuống bếp thì có gì kỳ lạ đâu?” Nói xong, nàng đẩy nhẹ hắn ra, “Đi tắm đi, rồi
qua thử tài nghệ nấu nướng của em.”

“Được!” Louis Thương Nghiêu cất tiếng cười đầy sủng ái.

Lạc Tranh gõ cửa rồi bước vào phòng làm việc, đem tô canh đặt ở một bên, lại
thấy Louis Thương Nghiêu đang tập trung tinh thần nhìn điện thoại di động của
nàng. Thấy nàng bước vào, hắn liền giơ di động lên, “Vì sao không nói chuyện
này với anh?”

Nàng nhìn thoáng qua màn hình, rồi cầm lấy di động trong tay hắn cất đi, cũng
không trả lời mà chỉ mỉm cười nói, “Anh nhìn lén điện thoại của em, vậy là xâm
phạm đời tư cá nhân đó.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.