Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 164: Hồi 08 – Chương 03 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 164: Hồi 08 - Chương 03 phần 2

Liệt kinh ngạc sững người nhìn Louis Thương Nghiêu hồi lâu, sau đó xoa xoa lỗ
tai, “Anh, anh vừa nói gì đó? Hai người….cô ấy trở thành vợ anh từ khi nào
vậy?”

“Tóm lại, em đừng có giả bộ không hiểu, nghe rõ chưa?” Louis Thương Nghiêu
cũng không giải thích gì thêm, cảnh cáo một câu rồi mới buông cậu ta ra.

Liệt đưa tay sửa sang lại trang phục, cười cười, “Anh, anh nhớ vẫn nợ em một
câu trả lời chứ?”

Louis Thương Nghiêu đang kéo tay Lạc Tranh, dừng bước nhìn lại phía Liệt, lạnh
lùng nói.

“Vẫn nhớ, em từng nói với anh, em yêu Lạc Tranh. Cho nên, nếu như anh không
yêu cô ấy thì hãy để cô ấy cho em.”

Lạc Tranh thực bị kinh ngạc đến sững người.

“Phải, đáng tiếc lúc đó anh vẫn chưa cho em câu trả lời.” Liệt bày ra bộ dạng
lười biếng cười nhẹ.

“Được, vậy em hãy nghe cho kỹ.” Louis Thương Nghiêu thẳng thừng tuyên bố, “Anh
yêu Lạc Tranh, đời này kiếp này cô ấy chỉ có thể thuộc về anh. Không có một
người đàn ông nào, kể cả em, nếu dám có suy nghĩ không an phận với cô ấy, đừng
trách anh không nể tình.”

Nói xong, hắn kéo tay Lạc Tranh rời đi.

“Thương Nghiêu… anh định đi đâu?” Lạc Tranh vội vàng hỏi.

Louis Thương Nghiêu vốn đang ôm một bụng nộ khí, một lời cũng không nói, trực
tiếp bế nàng lên, sải bước rời khỏi phòng làm việc…

Bên ngoài cửa phòng làm việc, các đồng nghiệp đang dỏng tai nghe ngóng thấy
một màn trước mắt đều kinh ngạc đến trừng lớn đôi mắt, há hốc miệng nhìn vị
giám đốc cao cao tại thượng ôm Lạc luật sư yêu quý của họ đi…

Sau khi bóng dáng của hai người họ hoàn toàn khuất hẳn, trong phòng làm việc
lập tức xôn xao hẳn lên.

Liệt than nhẹ một tiếng, nhún nhún vai cười khổ.

Một lúc lâu sau, Vi Như ôm một chồng tài liệu bước vào, đặt xuống bàn rồi nhẹ
nhàng lắc đầu, “Liệt thiếu, đừng giỡn nữa. Trong mắt, trong lòng sư phụ tôi
chỉ có mình giám đốc mà thôi.”

“Haizz, cô quả không hổ là đệ tử của Lạc Tranh, ăn nói thật sắc sảo.” Liệt
nhếch môi cười, “Cô nói xem, tôi kém anh ấy ở chỗ nào?”

Vi Như tiến lại trước mặt Liệt, nhìn cậu ta một hồi rồi nói rất chân thành,
“Anh đó, hơi thấp một chút.”

“Hơi thấp? Tôi thấp hơn anh ấy sao? Cô nhìn thế nào vậy, tôi cũng 1m86 đó.”
Liệt có chút kháng nghị.

Vi Như hơi trợn mắt lên, “Liệt thiếu, anh đừng khôi hài vậy được không? Tôi
nói đây không phải về chiều à là thành tựu. Thành tựu đó, anh có hiểu không?”

Liệt nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi nói, “Vậy cũng đúng, luận thành tựu, thật
sự tôi không bằng anh ấy. Nhưng Lạc Tranh tuyệt đối không phải người ham quyền
lực.”

“Đương nhiên, sư phụ tôi đâu phải người thích bám vào chỗ quyền quý để leo
lên.” Vẻ mặt Vi Như tràn ngập sự kiêu hãnh, “Nói thật lòng, con người anh đúng
là khiến nhiều cô phải mê muội, chẳng những đẹp trai trẻ tuổi, xuất thân tốt,
còn có nền tảng vững chắc. Nhưng mà, anh phải hiểu rằng, phụ nữ luôn thích
người đàn ông khiến họ ngưỡng mộ. Còn anh, cùng lắm chỉ được sư phụ tôi nhìn
một chút mà thôi.”

Bởi Liệt ở tập đoàn luôn không hề tỏ ra xa cách nên mọi người đều thích nói
giỡn với cậu ta như vậy.

Liệt nghe xong, có chút tiếc nuối lắc lắc đầu.

“Vi Như, cô nói vậy thật sự đả kích lòng tự tôn của tôi.”

Vi Như hít sâu một hơi, đưa tay khẽ vỗ lên vai cậu ta, “Chấp nhận đi, Liệt
thiếu. Đàn ông đều thích tìm người phụ nữ hòa hợp với mình, mà anh trai anh
cùng sư phụ tôi lại cực kỳ hòa hợp.”

Liệt chỉ còn nước kêu trời…

Trong nhà hàng xoay yên tĩnh, dưới chân là khung cảnh Paris mỹ lệ…

Lạc Tranh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, nhìn xung quanh một lượt. Vào giờ này mà
nơi này lại không có người khách nào, không khó để đoán ra Louis Thương Nghiêu
đã bao trọn cả nhà hàng…

Ánh mắt dịu dàng vừa dời đến gương mặt người đàn ông đối diện, nàng đã thấy
hắn nhìn mình bằng đôi mắt nóng rực, đôi môi mỏng của hắn cũng hơi mím lại.

“Thương Nghiêu, em biết rõ anh đang tức giận, nếu như đổi lại là em, em cũng
sẽ tức giận như vậy.” Ngược lại, Lạc Tranh lại cảm thấy bộ dạng của hắn lúc
này thật đáng yêu, mà nàng cũng không cảm thấy sợ hãi hay có cảm xúc nào khác.

“Nhưng em phải làm sao mới có thể khiến anh nguôi giận đây?”

Louis Thương Nghiêu vẫn không nói lời nào, vẻ mặt vẫn tràn ngập sự tức giận
nhìn Lạc Tranh.

Lạc Tranh khẽ chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi cười nhẹ, “Trưa nay, anh định
hẹn em cùng đi ăn phải không? Nơi này, hẳn là bị anh bao trọn từ sớm rồi!”

Nàng nhìn thoáng qua bốn phía, các nghệ sỹ violon phía xa vẫn đang lẳng lặng
kéo những khúc nhạc du dương.

Louis Thương Nghiêu vẫn chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu sau mới chậm rãi lên
tiếng, ánh mắt tràn ngập vẻ bá đạo cố hữu.

“Tranh, tâm nguyện lớn nhất của anh là hy vọng em có một cuộc sống hạnh phúc,
nhưng người đem lại cho em hạnh phúc chỉ có thể là anh mà thôi. Anh tuyệt đối
sẽ không đem em nhường cho bất kỳ ai. Em, chỉ có thể là người phụ nữ của Louis
Thương Nghiêu!”

Hắn thật sự là người đàn ông quá mức bá đạo…

Trong lòng Lạc Tranh tràn ngập cảm giác ngọt ngào, nàng biết hắn đang ghen,
ghen với em trai mình. Nàng khẽ mỉm cười, kìm lòng không được liền đứng dậy,
qua ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay hắn, “Giận sao?” Nàng
nghiêng đầu nở nụ cười yếu ớt nhìn hắn, đôi mắt đẹp đầy nhu tình, ngọt ngào
cất tiếng, “Anh giận thật sao?”

Louis Thương Nghiêu cúi đầu nhìn nàng, vẫn không nói gì, nhưng đôi môi đang
mím chặt cũng có chút buông lỏng trước hành động của nàng.

Lạc Tranh thấy vậy, nụ cười trên môi càng nở rộ, không nói lời nào, cả người
đều vùi trong ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, “Thương Nghiêu, sao em lại không hiểu
được tâm tư của anh chứ? Em biết hành động vừa rồi của mình làm anh không vui,
nhưng anh nên biết, trong lòng em, Liệt chỉ như em trai mà thôi. Anh ngay cả
em trai mình cũng muốn ghen vậy sao?” Nàng ngước lên nhìn hắn, “Em biết rõ cậu
ấy yêu em, nhưng lại không có cách nào để phũ phàng từ chối cậu ấy. Nếu đổi
lại là người đàn ông khác, em đã sớm cho hắn một bạt tai rồi.”

“Liệt không còn là đứa trẻ nữa, nó đã là một người đàn ông trưởng thành.” Tâm
tư của Louis Thương Nghiêu đã sớm bị động tác của nàng làm cho tan chảy, cơn
tức giận lúc trước đã hoàn toàn tan biến, giọng nói cũng trở nên hòa hoãn,
“Tranh, anh là đàn ông, anh quá hiểu ánh mắt của Liệt mang hàm ý gì. Nó đích
thực là không có tà niệm gì với em, nhưng chính vì không có, lại khiến anh
càng lo lắng hơn. Nó thật sự yêu em, yêu em một cách chân thành.”

“Chẳng lẽ anh còn muốn cậu ấy không có chút ý niệm nào với em sao?” Lạc Tranh
cố làm ra vẻ bất mãn nói.

“Anh…”

“Em đùa chút thôi. Em hiểu ý anh, cũng hiểu những lo lắng trong lòng anh.” Lạc
Tranh cười dịu dàng, vòng tay ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu
thẳm của hắn.

“Phải làm sao đây? Em không có cách nào đáp lại tình yêu của Liệt, bởi trái
tim em đã bị người đàn ông bá đạo tên Thương Nghiêu chiếm hết rồi, một chút
khoảng trống cũng không còn cho bất kỳ ai…Haizz, phải nói Liệt thật sự là
người đàn ông tốt…”

“Không cho phép em nhắc đến nó!” Cơn giận của Louis Thương Nghiêu vốn đã bị
giọng nói ngọt ngào của nàng làm cho tan biến, nay lại nghe thấy nàng nhắc đến
tên Liệt, khiến hắn không khỏi cau mày, đặt ra mệnh lệnh đầy bá đạo.

“Được, anh nói không nhắc đến thì sẽ không nhắc đến.” Lạc Tranh nhịn không
được bật cười thành tiếng, ngón tay nhẹ nhàng lùa vào tóc hắn, nghiêng đầu,
“Anh yên tâm, cả đời này em sẽ chỉ ở bên cạnh anh. Người đàn ông khác sẽ không
lọt được vào mắt em đâu.”

Trong mắt Louis Thương Nghiêu ánh lên tia cảm động nhưng vẫn cố tình bày ra bộ
mặt hờ hững nhìn nàng.

“Em đã nói vậy rồi mà anh vẫn giận sao?” Lạc Tranh nhìn ra sự thay đổi trong
ánh mắt hắn nên cũng cố ý trêu lại.

“Giận!” Louis Thương Nghiêu cúi đầu nói, nhưng thanh âm đã không còn giận dữ
như lúc đầu

“Haizz…vậy phải làm sao đây?” Lạc Tranh cũng rất nhẫn nại, tiếp tục đùa giỡn
với hắn, ngón tay mềm mại cố ý trêu chọc gương mặt cương nghị của hắn. “Chỉ
cần anh tức giận, chẳng phải giá cổ phiếu toàn cầu sẽ phải chịu nạn hay sao?
Em là thủ phạm gây nên vụ này, phải làm sao đây?”

“Vậy nghĩ cách làm cho anh vui đi.” Louis Thương Nghiêu vươn tay khóa chặt
thân hình nàng vào trong lòng, trầm giọng nói.

“Uhm…” Lạc Tranh suy nghĩ một chút rồi nở nụ cười dịu dàng, chủ động vươn
người hôn lên má hắn, “Như vậy thì sao?”

Louis Thương Nghiêu hơi nhướng mày nhìn nàng bằng đôi mắt tràn ngập ý cười,
“Coi anh như kẻ ăn xin vậy sao?”

“Nói bậy, ai coi anh là kẻ ăn xin chứ?” Lạc Tranh bật cười nhẹ, gương mặt nhỏ
sáng ngời lên, lại lần nữa chủ động đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ…

Tình yêu vốn kỳ diệu như vậy, mà nàng lại yêu sự bá đạo của hắn. Mỗi lần như
thế này, nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm cùng khẩn trương của hắn với
nàng. Nàng yêu hắn điên cuồng, yêu hắn hơn hết thảy mọi thứ trên đời…

“Hiện giờ thì sao?” Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, nét cười ngập tràn trong đôi
mắt, “Nếu anh vẫn còn giận, vậy em sẽ không để ý đến anh nữa.”

Cơn giận của Louis Thương Nghiêu đã tan từ sớm. Thấy nàng chủ động bày tỏ tình
cảm của mình như vậy, hắn cảm thấy muốn điên cuồng yêu nàng còn không đủ nữa
là. Nghĩ vậy, hắn liền siết lấy thân hình nhỏ bé, cong môi cười, “Như chuồn
chuồn lướt nước vậy sao mà đủ được đây? Để anh dạy cho em, thế nào gọi là
hôn…”

Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, tim Lạc Tranh lại bắt đầu đập rộn lên.
Louis Thương Nghiêu nở nụ cười tà, trong mắt đều là ngọn lửa nóng bỏng…

Hắn đột ngột nghiêng người, đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi anh đào của
nàng, bàn tay giữ lấy chiếc cằm nhỏ xinh, ép nàng hé miệng để đầu lưỡi bá đạo
của hắn tiến vào thần tốc, quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, mút lấy từng
chút hương vị ngọt ngào của nàng, không cho nàng có cơ hội tránh né..

Nụ hôn của hắn bá đạo mà cuồng dã, mang theo nhiệt tình nóng bỏng như muốn
thiêu cháy bản thân mình rồi lan sang cả toàn thân nàng…

Người đàn ông trước mắt nàng với hàng lông mày đầy anh khí, đôi mắt sáng như
những vì sao trên trời, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, ánh mắt sắc bén đầy
thâm thúy, gương mặt cương nghị với những đường nét tinh tế, còn cả hơi thở
của hắn đều khiến tâm tình người ta trở nên cuồng loạn không kìm chế được.
Từng hơi thở nóng hổi của hắn phả lên gương mặt nàng, khiến nàng cảm giác như
tim mình đập lỡ đi một nhịp…

Lạc Tranh bắt đầu kìm lòng không được mà hôn lại hắn khiến hắn hài lòng nở nụ
cười tà. Cánh môi nàng mềm mại như vậy bị hắn ngậm lấy, đầu lưỡi quét qua hàm
răng nàng, không ngừng liếm mút trong khoang miệng ướt át. Đầu lưỡi nàng muốn
né đi lại bị hắn bắt được, hết lần này tới lần khác điên cuồng mút vào.

Lực tay của hắn dần tăng lên, nắm lấy eo thon của nàng, môi nặng nề đè ép làn
môi nàng, cái lưỡi bá đạo không ngừng càn quét, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương
của nàng, ngậm vào trong miệng mình…

“Uhm…đáng ghét…” Lạc Tranh khẽ bật ra tiếng thân ngâm mê người, cười nhẹ nhìn
hắn. Louis Thương Nghiêu vừa buông tha cho đôi môi nàng lại lập tức trượt
xuống gặm cắn cái cằm nhỏ xinh, đầu lưỡi theo phần cổ nàng đi xuống, dừng lại
trên xương quai xanh tinh tế mê người, nhẹ nhàng gặm cắn, liếm mút, lắng nghe
từng hơi thở gấp gáp có chút rối loạn của nàng…

“Biểu diễn cho người ta xem sao? Anh thật đáng ghét!” Lạc Tranh nhẹ nhàng đẩy
hắn ra, có chút giận dỗi nhìn người đàn ông vừa tùy tiện làm bậy trên thân thể
mình…

Cơn giận của Louis Thương Nghiêu đã hoàn toàn tan biến, trong mắt, trong tim
hắn lúc này chỉ có người phụ nữ trong ngực, nghe nàng nói vậy liền nở nụ cười
tà, cúi đầu xuống khẽ thì thầm, “Có một câu nói ý là không thể kìm hãm được,
chắc hẳn là chỉ tình huống lúc này đây.”

“Anh đúng là làm hoen ố sự thuần khiết của câu nói đó.” Lạc Tranh nhẹ nhàng
đẩy hắn ra, trở lại chỗ ngồi của mình, “Nếu còn không được ăn trưa, em nhất
định sẽ phát điên lên mất.”

Louis Thương Nghiêu bật cười, lập tức gọi quản lý nhà hàng ang đồ ăn lên.

Một bàn mỹ thực thật khiến người ta sáng mắt. Lạc Tranh vốn đang rất đói nhưng
lại được tình yêu xoa dịu một hồi nên lúc này ăn lại càng có hương vị.

“Đây là bước đầu tiên trong công cuộc theo đuổi em của anh sao?” Nàng cầm lấy
đồ ngọt, ăn một miếng nhỏ, cảm giác ngọt ngào từ đầu lưỡi trong nháy mắt hòa
tan tận đáy lòng.

“Có thể coi như vậy, nhưng đáng tiếc lại bị người khác phá hỏng.” Louis Thương
Nghiêu ưu nhã đưa khăn tay lau khóe miệng, trầm giọng nói.

Lạc Tranh bật cười nhẹ, “Quỷ hẹp hòi!”

“Cũng may là không bị phá hoại quá nghiêm trọng. Ít nhất, anh cũng đem em đoạt
lại rồi.” Hắn nở nụ cười tà…

“Cho dù muốn hẹn hò cũng đâu cần xa xỉ như vậy, chỉ là ăn trưa mà anh lại đem
cả nhà hàng bao hết thế này.” Lạc Tranh trở lại chuyện chính…

“Đàn ông hẹn phụ nữ ăn cơm thì phải có thành ý. Huống chi em còn là người phụ
nữ mà anh yêu, sao anh có thể làm qua loa chứ?” Louis Thương Nghiêu dùng ánh
mắt “đây là chuyện rất bình thường” để nhìn nàng.

“Thật ra anh đã sắp xếp mọi chuyện rất ổn thỏa, vốn nghĩ sẽ lịch sự mời em
cùng dùng bữa với anh, không nghĩ đến việc sẽ ôm em ra khỏi tập đoàn như vậy.”

Lạc Tranh thực không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng, tên ngốc này…

Louis Thương Nghiêu thấy nàng nở nụ cười, tâm tình cũng cực kỳ tốt.

“Phải rồi, có một chuyện em muốn hỏi anh.” Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn.

“Chuyện gì vậy?”

“Hôm nay trong cuộc họp, sao anh không xem tài liệu đã lập tức để ọi người ban
hành xuống dưới?” Lạc Tranh nhớ lại khung cảnh buổi họp lúc sáng, ngay cả nàng
còn cảm thấy kỳ quái, đừng nói đến người khác sẽ nghĩ như thế nào.

Louis Thương Nghiêu nở nụ cười ưu nhã, lên tiếng, “Anh tin tưởng năng lực làm
việc của em, cho nên, anh rất yên tâm về tài liệu em phụ trách.”

“Anh không sợ em sẽ thay đổi nội dung bên trong hay sao? Sao anh có thể tin
tưởng như vậy?” Lạc Tranh thật sự kinh ngạc…

“Người khác có lẽ anh không tin, nhưng em, anh tuyệt đối tin tưởng.” Louis
Thương Nghiêu duỗi tay nắm chặt lấy tay nàng, nhìn nàng bằng đôi mắt đầy yêu
thương, “Nếu như em thật sự muốn hại anh, anh cũng cam tâm tình nguyện.”

“Thương Nghiêu…”

“Anh nói rồi, em chính là tiểu yêu tinh, biết rõ em có rất nhiều điểm đáng
giận, nhưng anh vẫn cứ bị em dắt mũi dẫn đi.” Hắn dịu dàng vuốt nhẹ lọn tóc rủ
xuống gương mặt nàng, cười dịu dàng.

Những lời yêu thương như dòng nước ấm áp thấm vào tận sâu thẳm trong lòng Lạc
Tranh. Nàng nhìn hắn, gương mặt tràn ngập sự cảm động.

“Cái này tặng cho em.” Louis Thương Nghiêu trầm giọng tiếp lời, từ trong túi
áo lấy ra một chiếc hộp tinh xảo đặt trước mặt Lạc Tranh.

“Đây là…” Ánh mắt Lạc Tranh có chút ngỡ ngàng, đưa tay mở hộp ra, lập tức bị
ánh sáng lấp lánh của vật bên trong làm cho chói mắt…

“Đây là chuỗi vòng cổ trứ danh của một gia tộc hoàng thất. Trong buổi đấu giá
lúc 9h sáng nay, anh đã thành công mua được nó, em thích không?”

Ánh mắt sâu thẳm của Louis Thương Nghiêu tràn ngập tình yêu nóng bỏng.

Lạc Tranh kinh ngạc đưa tay chỉ vào chiếc hộp trang sức, “Đây là chuỗi vòng mà
các tạp chí liên tục đưa tin sao? Người thần bí mua chuỗi vòng cổ này chính là
anh? Anh tự mình tham gia buổi đấu giá?”

Louis Thương Nghiêu gật đầu.

“Mười giờ anh lại trở về gấp để tham dự cuộc họp?”

Louis Thương Nghiêu lại gật đầu.

Lạc Tranh có chút choáng váng, sau một khắc, lại nhẹ nhàng đẩy hộp trang sức
về phía hắn, chân thành nói, “Thương Nghiêu, món quà này quá quý giá, em không
thể nhận được.”

Theo như tin tức đã đưa, chuỗi vòng cổ này được đấu giá thành công với mức giá
kỷ lục. Tạm không nói đến chất liệu quý hiếm làm ra nó cùng công nghệ cắt kim
cương hoàn hảo, chỉ nói riêng đến nguồn gốc xuất xứ của nó cũng khiến người ta
phải níu lưỡi rồi.

“Không nhận cũng phải nhận. Quà mà anh đã tặng em nhất định phải nhận.” Louis
Thương Nghiêu sao có thể chịu để người phụ nữ của mình từ chối quà tặng chứ.
Hắn không nói thêm lời nào, lập tức cầm chuỗi vòng cổ đeo lên cho nàng. Ánh
sáng lấp lánh từ chuỗi vòng cổ phối hợp cùng làn da trắng muốt nơi cổ nàng tạo
thành một sự kết hợp cực kỳ hoàn mỹ.

Lạc Tranh biết rõ cá tính bá đạo của hắn, đưa tay chỉ chỉ cổ của mình, “Em
thực sợ đeo nó đi ra đường, người ta sẽ đem đầu em cắt đem bán mất.”

“Kẻ nào dám động vào em một chút xem, anh sẽ khiến hắn sống không bằng chết.”
Louis Thương Nghiêu lúc nói những lời này tuy vẫn cười, nhưng vẻ mặt lại cực
kỳ kiên quyết, từng lời vô cùng sắc bén mang theo sự tàn nhẫn không thể coi
thường.

“Thế này khiến em cảm thấy có chút không được thoải mái…” Lạc Tranh chân thành
nói, “Anh luôn muốn dùng tiền để bày tỏ tình cảm hay sao?”

“Như vậy có gì không đúng đâu?” Louis Thương Nghiêu cong môi cười, “Anh yêu
em, cho nên khi thấy những thứ tốt sẽ lập tức nghĩ tới em. Có tiền đương nhiên
sẽ mua những thứ tốt nhất, lẽ nào lại để bản thân cảm thấy tiếc nuối chứ?”

“Nhưng như vậy sẽ khiến em cảm thấy bị bao nuôi…”

“Tranh…” Louis Thương Nghiêu ngắt lời nàng, ánh mắt nghiêm túc đầy thâm
tình, “Đây là lần đầu tiên anh đích thân tặng quà cho phụ nữ. Nếu như em yêu
anh, vậy đừng từ chối. Em là người phụ nữ của anh, nhận quà của anh cũng rất
bình thường. Hơn nữa, món quà tiếp theo cũng không phải chuỗi vòng cổ đơn giản
vậy đâu.”

“A?” Lạc Tranh sững sờ nhìn hắn, hồi lâu cũng không có phản ứng. Còn có quà
nữa sao?

Thấy bộ dạng ngây người có chút ngốc nghếch của nàng, Louis Thương Nghiêu bật
cười thành tiếng, lại không kìm được khẽ hôn trộm nàng một cái.

“Thương Nghiêu…”

“A đúng rồi, hôm nay có lẽ anh sẽ về muộn một chút. Nếu em mệt thì đừng chờ
anh, ngủ trước đi nhé.” Louis Thương Nghiêu liền chuyển đề tài.

Lạc Tranh biết không lay chuyển được hắn, cũng đành thôi. Chuyện đầu tiên khi
nàng về đến nhà sẽ là mang chuỗi vòng cổ này bỏ vào két sắt, nàng thật không
muốn bỏ mạng vì nó chút nào.

“Đêm nay anh bận giải quyết công việc rất muộn phải không? Thương Nghiêu,
không cần phải giải thích với em, em hiểu…”

“Không, không phải việc công ty.” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng vuốt ve từng
ngón tay thanh mảnh của nàng, kéo đến bên môi, khẽ hôn nhẹ lên đó rồi lại chăm
chú nhìn nàng.

“Anh muốn tới chỗ Deneuve một chuyến.”

Ngón tay Lạc Tranh khẽ run lên, lập tức hiểu rõ mục đích chuyến đi này của
hắn, vội lên tiếng, “Em đi cùng anh!” Nàng thật sự cảm thấy, cần phải giải
thích với công chúa một lời.

Ai ngờ, Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng lắc đầu, “Em không được tới chỗ đó.”

“Vì sao?” Lạc Tranh càng thấy khó hiểu hơn mặc dù nàng không chút nghi ngờ gì
về việc hắn có ý xấu.

“Nha đầu ngốc, bởi vì em bị dị ứng phấn hoa. Nếu như em không bị dị ứng nặng
đến vậy, anh sẽ dẫn em đi.” Louis Thương Nghiêu gõ nhẹ lên đầu nàng, dịu dàng
nói, “Chỗ của Deneuve trồng hàng trăm loại hoa, đối với người khác mà nói thì
cực kỳ lãng mạn, nhưng với em lại thành trí mạng.”

“Hàng trăm loại hoa? Trời ạ…” Lạc Tranh thật sự hâm mộ nơi đó, nàng thích hoa,
lại không thể chạm vào, điều này khiến nàng thật sự rất buồn.

“Đúng rồi, em nhớ có một lần anh trở về trên người có mùi hương hoa, là bởi vì
anh đi thăm Deneuve phải không?” Lạc Tranh chợt bừng tỉnh.

“Phải, nhưng từ hôm đó, anh cũng không hề quay lại đó nữa.” Louis Thương
Nghiêu cũng không chút giấu diếm nàng.

Đôi mắt đẹp của Lạc Tranh hiện lên vẻ nghi hoặc…

Louis Thương Nghiêu bật cười khẽ, đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của
nàng, dịu dàng nói những lời đầy thâm tình, “Em bị dị ứng phấn hoa như vậy,
anh sao dám đi tới đó đây?”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.