Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 162: Hồi 08 – Chương 02 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 162: Hồi 08 - Chương 02 phần 2

“Có ai từng nói với anh rằng anh rất đẹp trai hay chưa?” Lạc Tranh kìm lòng
không nổi liền lên tiếng hỏi hắn. So với vẻ tuấn mỹ của Liệt, dáng vẻ chín
chắn của Louis Thương Nghiêu lại càng có sức hấp dẫn trí mạng.

“Anh chỉ nguyện nghe mình em nói câu đó!” Louis Thương Nghiêu cũng lập tức
ngồi xuống, kéo nàng ôm vào lòng, đầu ngón tay dịu dàng mơn trớn hàng lông mày
đen nhánh trên gương mặt thanh tú của nàng, lại nhẹ lướt trên vầng trán mịn
màng rồi cuối cùng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng, cảm thụ sự mềm mại cùng sự
ấm áp trên thân thể nàng.

Khoé môi Lạc Tranh vẫn ánh lên nụ cười mê người, khẽ lên tiếng trêu hắn, “Đừng
mong em nói mấy lời vô nghĩa đó. Anh có sức hút với phụ nữ như vậy, đương
nhiên có rất nhiều người mê luyến dáng vẻ của anh.”

Louis Thương Nghiêu hơi nhíu mày, gương mặt tràn ngập vẻ tà mị, “Sao anh lại
cảm thấy như em đang định hạ thấp anh vậy nhỉ?”

“Đâu có?” Lạc Tranh khẽ nhăn cái mũi xinh, hướng phía hắn cười giễu.

“Còn nói không có, chẳng phải em đang ám chỉ anh chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng
thôi sao?” Louis Thương Nghiêu đưa tay khẽ véo mũi nàng bằng thái độ đầy sủng
ái, âu yếm nhìn nàng.

“Anh nói vậy sẽ phạm tội vu khống đó, coi chừng em kiện anh tội phỉ báng nha.”
Lạc Tranh nhẹ nhàng “uhm” một tiếng, nhắm đôi mắt lại, kề má vào lòng bàn tay
hắn cọ cọ nhè nhẹ.

Động tác của nàng khiến Louis Thương Nghiêu bật lên tiếng cười trầm khàn đầy
vui vẻ, “Con mèo nhỏ ngốc nghếch của anh!”

“Anh mới ngốc nha!” Lạc Tranh khẽ nghiêng đầu, chớp hàng mi dài cong vút,
ngước đôi mắt có chút mông lung nhìn hắn, con ngươi đen nhánh trong mắt nàng
mang theo chút tinh nghịch của trẻ con, cái miệng anh đào xinh xinh khẽ cong
lên.

Ánh mắt thâm thuý của Louis Thương Nghiêu như đắm chìm trong ánh mắt nàng. Hắn
không nói lấy một lời, bất ngờ đưa tay giữ lấy chiếc cằm xinh của nàng, nhẹ
nhàng vuốt ve, “Anh đúng là đứa ngốc, bị tiểu yêu tinh là em xỏ mũi dắt đi,
sáng nay còn bị em hành hạ không ít.”

Mấy lời lên án của hắn khiến Lạc Tranh bật cười. Nụ cười của nàng tựa như gió
xuân phảng phất qua mặt hồ phẳng lặng, vô cùng đẹp đẽ và thanh nhã.

“Ai hành hạ anh chứ?”

“Ngoài em ra thì còn ai vào đây?” Louis Thương Nghiêu cúi đầu, nhẹ nhàng hôn
lên phần cổ trắng mịn của Lạc Tranh, lại nhẹ nhàng gặm cắn, phả hơi thở nóng
hổi lên da thịt nàng, khiến cho thân thể nàng không ngừng run rẩy.

“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng thêm gấp gáp, vội
giữ chặt lấy bàn tay không an phận của hắn, đỏ mặt nhìn hắn nói, “Chúng ta hôm
nay đừng rời khỏi nơi này được không?”

“Em thích anh ở lại sao?” Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng tì trán lên trán nàng,
rồi lại dịu dàng hôn lên đôi môi quyến rũ, cúi đầu hỏi.

Lạc Tranh suy nghĩ một chút rồi bật cười, vòng tay ôm lấy cổ hắn.

“Mặc kệ, tóm lại hôm nay anh không được rời đi, phải ở lại đây cùng em…”

Sự vui vẻ của nàng nhanh chóng lan tràn sang hắn, khiến hắn cũng bật cười
khiến không khí xung quanh càng thêm rộn rã. Đem nàng ôm chặt vào lòng, giọng
nói đầy sủng ái của hắn vang lên, “Đều tuỳ em, em không cho anh đi, anh sẽ
không đi.”

“Vậy…” Trong tim Lạc Tranh không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào nhưng
lại cố làm ra vẻ nghiêm túc nhìn hắn, “Nếu em kêu anh đi thì sao?”

Louis Thương Nghiêu liền nở nụ cười tà, đem nàng đặt xuống hành lang gỗ mộc,
bàn tay lập tức thuận thế leo lên thân thể mềm mại của nàng, xấu xa lên tiếng,
“Kêu anh rời đi anh cũng sẽ không đi. Cả đời này em đừng mong thoát khỏi anh.”

“Bá đạo!” Lạc Tranh bị hơi thở nóng rực của hắn quấy phá khiến tâm tình có
chút hoảng hốt, “Em yêu anh là sự thật, nhưng anh có thể khống chế bản thân
một chút, đừng hở chút lại lôi em ra gặm cắn điên cuồng như vậy chứ, em đâu
phải vật cưng đâu.”

“Em thật xấu…” Bàn tay Louis Thương Nghiêu khẽ vươn tới bầu ngực tròn trịa của
nàng, bóp nhẹ một cái như muốn trừng phạt, thành công khiến nàng bật ra tiếng
thở gấp, lại đau lòng hôn lên cái miệng nhỏ của nàng, bàn tay cầm lấy bàn tay
nàng kéo trượt xuống phía dưới…

Ánh mắt Lạc Tranh lúc này tràn ngập sự bối rối, vừa chạm phải quái thú đang
không ngừng căng trướng của hắn, nàng vội vàng rút tay về, đập nhẹ lên ngực
hắn.

“Sao anh càng ngày lại càng hư đốn như vậy chứ? Sắc lang, à không, đại sắc
lang.”

Louis Thương Nghiêu cong môi nở nụ cười xấu xa, ý cười tràn ngập trong cả ánh
mắt và gương mặt hắn.

“Tranh, em kết luận như vậy là quá không khách quan rồi. Sáng nay, ai mới là
người không biết trả ơn đây?

“Không hiểu anh đang nói chuyện gì…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh đỏ ửng
lên, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ vì sợ hắn sẽ lại muốn nàng
ngay tại chỗ này. Đây là lãnh địa của hắn, xung quanh lại chẳng có ai có thể
giúp được, hắn muốn làm gì thì làm cái đó, nàng thật không dám tin hắn có được
tinh thần như Liễu Hạ Huệ kia.

“Được, vậy quan toà đại nhân, cho phép tôi tự biện hộ, được chứ?” Louis Thương
Nghiêu nở nụ cười đầy ám muội, liền đó lại bày ra bộ dạng có chút nghiêm túc.

Lạc Tranh cũng làm bộ nghiêm túc nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi nói, “Được,
bản toà phê chuẩn, bị cáo có thể tự biện hộ ình.”

Louis Thương Nghiêu bật cười thành tiếng, cúi xuống ôm chặt lấy nàng.

“Tối qua, Lạc đại luật sư xinh đẹp thông tuệ toàn thân bốc hoả. Thân là ông
xã, à không, phải nói là kẻ hèn Louis Thương Nghiêu tôi đây đâu thể nhẫn tâm
nhìn thấy phu nhân khó chịu cho nên nguyện đứng ra gánh vác, dùng thân mình
thoả mãn ham muốn của phu nhân hết lần này tới lần khác. Kết quả, kẻ hèn tôi
bị dày vò cả một đêm còn Lạc đại luật sư thoả mãn chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Sáng nay tỉnh lại, Lạc đại luật sư cũng không buồn để ý rằng toàn thân tôi
đang bốc hoả, hờ hững đem ông xã bỏ mặc trong phòng ngủ. Quan toà đại nhân,
ngài nói vụ này phải xử thế nào đây?”

Lạc Tranh đã sớm cười đến sắp thở không nổi, nàng cho tới giờ cũng không biết
Louis Thương Nghiêu còn có một mặt hài hước như vậy. Không thể bị trêu trọc
thêm nữa, nàng rốt cục giơ tay đầu hàng.

“Không được, em cười đến nỗi đau quặn cả bụng rồi…Thật may là anh không phải
luật sư, nếu không, râu ria của quan toà cũng bị anh làm cho dựng đứng lên
mất.”

“Đau bụng? Thật sao? Để anh chữa giúp em…” Louis Thương Nghiêu cười tà một
tiếng, cúi đầu hôn lên bụng nàng, chọc cho nàng nhột mà bật cười khanh khách.

“Thương Nghiêu… Tha cho em đi. Anh thật xấu, rõ ràng là anh hành hạ em, còn
nói bậy đổ hết tội cho em như vậy.” Lạc Tranh khẽ nghiêng người né đi đợt tấn
công mới của hắn.

“Vậy anh phải làm sao bây giờ?” Louis Thương Nghiêu nở nụ cười xấu xa, đè nàng
xuống, khẽ gặm cắn vành tai nhỏ xinh, “Em biết là dục vọng của đàn ông không
thể dồn ngược trở lại mà, nếu không sẽ sinh bệnh mất. Em đã châm ngòi lửa này,
giờ lại tính bỏ chạy sao?”

“Đều là anh tự mình châm lửa, em đâu có làm gì, đều là do mấy ý niệm đen tối
trong đầu anh mà thôi.” Lạc Tranh thở dốc nhìn hắn, giọng nói có chút nũng
nịu.

“Không phải là vì dáng vẻ của em khiến anh không kìm lòng nổi hay sao? Rất
nhiều lần anh đã nghĩ hay cứ như vậy ở trong em, vĩnh viễn cũng không ra
ngoài.” Louis Thương Nghiêu khẽ thì thầm những lời cuồng dã đầy tà ý bên tai
nàng.

Lạc Tranh đầu tiên có chút sững sờ, sau đó hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn,
khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, dùng sức đập vào ngực hắn một cái, “Những lời
như vậy mà anh cũng dám nói ra sao?”

“Trước mặt em, anh từ trước tới giờ đều không muốn kiêng kỵ bất cứ điều gì.”
Hắn thoải mái cười lớn, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Lạc Tranh nghe vậy, vừa muốn lên tiếng giễu hắn thì di động đặt trên hành lang
liền rung lên.

“Mặc kệ nó đi.” Louis Thương Nghiêu thấy nàng muốn nghe điện thoại, bá đạo đưa
tay cản lại. Hắn thực không muốn có bất kỳ chuyện gì phá hỏng không khí ngọt
ngào lúc này.”

“Đừng làm rộn, em muốn xem ai gọi thôi mà.” Lạc Tranh mỉm cười nhìn hắn, với
lấy di động, nhìn lướt qua dãy số hiển thị trên màn hình, trên mặt lộ rõ vẻ
vui mừng.

“Em sao vậy?” Louis Thương Nghiêu liếc mắt nhìn lướt qua màn hình, thoáng có
chút giật mình.

“Là mẹ em!” Lạc Tranh vội đẩy hắn ra, bấm nút nhận cuộc gọi, giọng nói đầy vui
vẻ gọi lớn, “Mẹ!”

Louis Thương Nghiêu không nghe được phía đầu bên kia nói gì. Hắn chỉ chăm chú
nhìn nụ cười rạng ngời lộ rõ lúm đồng tiền trên gương mặt Lạc Tranh, đáy mắt
lộ rõ vẻ khó hiểu cùng nghi hoặc.

“Mẹ, sao mẹ lại biết thế?” Lạc Tranh có chút bất ngờ khẽ kêu lên, sau đó nhìn
về phía Louis Thương Nghiêu, đưa tay chỉ chỉ vào điện thoại, khẽ le lưỡi một
cái.

Louis Thương Nghiêu nhìn nàng, trên môi có chút miễn cưỡng nở nụ cười vui vẻ..

“Ở bên đó cũng náo nhiệt vậy sao ạ? Nhưng…” Giọng nói của Lạc Tranh có chút ý
làm nũng khi nói chuyện điện thoại, “Anh ấy thật sự rất yêu con, con cũng yêu
anh ấy…Chúng con thật lòng yêu nhau.” Nói xong câu đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của
nàng khẽ ửng hồng.

Louis Thương Nghiêu nhìn vẻ mặt đầy ngượng ngùng của nàng, đáy mắt mơ hồ nổi
lên một tia đau đớn.

“Anh ấy sẽ chăm sóc tốt cho con, mẹ yên tâm đi.” Lạc Tranh khẽ cắn môi, “Mẹ,
con sẽ thu xếp thời gian đi thăm mẹ…”

Đầu bên kia không biết lại nói gì đó, nhưng từ ánh mắt của Lạc Tranh không khó
nhận ra cuộc nói chuyện này đều có liên quan tới Louis Thương Nghiêu.

“A? Mẹ muốn nói chuyện với anh ấy? Mẹ, không cần đâu!” Lạc Tranh có chút bất
ngờ vội lên tiếng.

Louis Thương Nghiêu khẽ cười tiến lên, từ đằng sau ôm lấy nàng, lẳng lặng lắng
nghe thanh âm từ đầu dây bên kia.

Lạc Tranh quay đầu, che ống nghe, nhìn hắn nhẹ nhàng nói, “Mẹ em muốn nói
chuyện với anh!”

“Được!” Louis Thương Nghiêu thu lại ánh mắt có chút nghi vấn, mỉm cười đầy dịu
dàng, cầm lấy điện thoại trong tay nàng, trầm giọng nói, “Mẹ, mẹ khoẻ chứ ạ?”

Lạc Tranh vừa nghe, đôi mắt đẹp liền trừng lớn, vung tay ra ý cảnh cáo hắn
không được tuỳ tiện gọi lung tung.

Louis Thương Nghiêu đưa tay dịu dàng vỗ về nàng, cầm lấy điện thoại. Sau khi
nghe được thanh âm ở đầu bên kia, ánh mắt hắn đang nhìn Lạc Tranh lại tràn
ngập sự đau đớn, kinh ngạc cùng nhức nhối…

Lạc Tranh thấy vẻ mặt hắn như vậy, cảm thấy khó hiểu liền lên tiếng gọi nhỏ
hắn.

Louis Thương Nghiêu cười cười lắc đầu, mấy giây sau, khẽ nói vào điện thoại,
“Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Tranh. Đợi con và
Tiểu Tranh xử lý xong một chút việc sẽ lập tức bay qua đó gặp mẹ.”

Trong tim Lạc Tranh tràn ngập cảm giác ngọt ngào…

Sau khi ngắt điện thoại, nàng cố làm ra vẻ tức giận nhìn hắn, “Sao anh có thể
gọi bừa như vậy chứ? Anh gọi như vậy sẽ doạ ẹ sợ đấy!”

“Không đâu, mẹ rất vui mà, sao có thể bị anh doạ chứ?” Louis Thương Nghiêu nói
xong lại ôm chặt lấy nàng vào ngực, tựa như sợ nàng sẽ biến mất ngay lập tức
vậy.

“Tranh, anh yêu em, vĩnh viễn chỉ yêu một mình em.”

Lạc Tranh bị động tác bất ngờ cùng lời nói của hắn làm cho giật mình, ngẩng
đầu lên lại thấy vẻ mặt của hắn cực kỳ nghiêm túc, không kìm lòng được liền
cất tiếng hỏi.

“Anh sao vậy? Mẹ em đã nói điều gì không hay sao?”

“Không có, chỉ là anh muốn yêu em nhiều hơn một chút, hơn một chút nữa mà
thôi.” Hắn khẽ điều chỉnh lại cảm xúc có chút mất kiểm soát vừa rồi, cười nhẹ,
“Vừa rồi mẹ chỉ hy vọng anh có thể bảo vệ em thật tốt, không để em phải chịu
tổn thương chứ không nói gì khác cả.”

Lạc Tranh nở nụ cười, tựa đầu dựa vào ngực hắn.

“Em biết anh nhất định sẽ làm như vậy.” Nàng dịu dàng lên tiếng, “Thương
Nghiêu, anh biết không, em chưa từng có cảm giác thế này bao giờ. Khi có anh ở
bên, em liền trở nên rất yếu đuối, như thể không muốn làm bất kỳ việc gì, cũng
không cần làm gì hết. Anh cứ như vậy thay em xử lý tốt tất cả mọi chuyện. Tình
huống thế này em chưa từng dám nghĩ tới, cũng không nghĩ mình sẽ có một ngày
chỉ muốn vùi trong ngực anh thế này, không muốn bất kỳ thứ gì khác.”

Thật ra, còn một câu mà Lạc Tranh không nói ra bởi sợ hắn nghe rồi sẽ cảm thấy
mất hứng. Đó là khi nàng còn ở bên cạnh Ôn Húc Khiên, tâm tình của nàng chưa
từng mềm yếu thế này. Nàng vốn cho rằng, mình và Ông Húc Khiên là mối quan hệ
bình đẳng, ngay cả suy nghĩ cũng rất độc lập, thậm chí có những chuyện Ôn Húc
Khiên không giải quyết được, nàng đều thay hắn nghĩ cách.

Nhưng lúc này mọi chuyện lại hoàn toàn khác. Louis Thương Nghiêu cho nàng cảm
nhận hoàn toàn khác biệt, là cảm giác hạnh phúc khi được người mình yêu chăm
sóc. Lúc trước nàng luôn có thái độ dè chừng với Louis Thương Nghiêu tuy trong
lòng vẫn thầm ngưỡng mộ khả năng hô phong hoán vũ của hắn. Hiện giờ, khi nàng
và hắn chính thức thừa nhận tình cảm, thì cảm giác ngưỡng mộ này lại càng tăng
thêm vài phần. Hắn giống như một bến đỗ an toàn, khiến nàng có thể an tâm
nguyện lòng cập bến…

Nàng không muốn ở trước mặt hắn nhắc đến tên Ôn Húc Khiên, không muốn gợi lại
phần hồi ức về cuộc hôn nhân thất bại kia, nàng chỉ muốn cùng người đàn ông
này yêu thương một cách đơn thuần mà thôi.

Nàng trước giờ chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày, nàng cùng bạn của Ôn Húc
Khiên phát sinh quan hệ yêu đương, cũng chưa từng nghĩ tới, người đàn ông mà
nàng yêu lại bá đạo cuồng dã đến như vậy.

“Em vốn không cần phải làm gì hết!” Louis Thương Nghiêu chân thành nói những
lời từ tận đáy lòng, đáy mắt hiện rõ sự yêu thương cùng sủng ái với nàng, “Anh
nói rồi, người phụ nữ mà anh yêu sẽ là người hạnh phúc nhất trên đời. Mà em,
chính là người đó.”

“Cảm ơn anh, Thương Nghiêu…” Lạc Tranh kìm lòng không nổi, liền nhón chân,
chủ động đặt lên môi hắn một nụ hôn triền miên.

Louis Thương Nghiêu ôm chặt nàng, vừa muốn đổi bị động thành chủ động…

“A, Thương Nghiêu, em mới phát hiện thì ra ở phía dưới này là suối nước nóng.
Trời ạ, có thể đem dòng nước nóng dẫn tới nơi này mà không làm ảnh hưởng tới
dòng chảy, thật là xa xỉ quá.” Nàng nghiêng người tránh đi vòng tay của hắn,
mỉm cười lên tiếng.

“Nha đầu này…” Louis Thương Nghiêu nhìn ra ý trêu chọc trong đáy mắt nàng, bất
đắc dĩ than nhẹ. Nàng thật sự muốn tìm hiểu thiên nhiên hay đang cố tình khảo
nghiệm sức chịu đựng của hắn đây? Chẳng lẽ nàng không biết, giờ khắc này hắn
muốn có nàng tới nhường nào sao?

Lạc Tranh cười nhẹ, nhìn dòng suối nước nóng chảy phía dưới, tò mò cất tiếng
hỏi, “Dòng nước này từ đâu chảy tới vậy? Đầu nguồn ở nơi nào?”

“Em muốn biết sao?” Louis Thương Nghiêu nhìn nàng cười tà mị, chỉ chỉ vào môi
mình, “Hôn anh rồi anh sẽ nói cho em biết.”

“Xí…” Lạc Tranh làm ra vẻ khinh thường nhìn hắn, “Hỏi anh chỉ là tôn trọng anh
đã thiết kế ra nơi này mà thôi. Đầu nguồn có gì khó tìm chứ? Em đi ngược theo
dòng suối là được rồi.”

Vừa nói dứt lời, nàng liền xoay người đi.

“Được, được, em đúng là khắc tinh của anh mà. Yêu em, anh đành chịu thiệt chút
vậy.” Louis Thương Nghiêu vội vàng đuổi theo nàng, giữ lấy bờ vai nhỏ nhắn, có
chút miễn cưỡng nói, “Đầu nguồn ở phía trong rừng trúc.”

“Rừng trúc? Nơi này còn có rừng trúc?”Lạc Tranh thật sự kinh ngạc, nàng thật
không dám nghĩ tới điều này.

Louis Thương Nghiêu cười cười, “Đương nhiên, trúc là loại cây có tác dụng điều
hòa nhiệt độ tốt nhất, hơn nữa khu rừng trúc kia còn rất đẹp nữa…”

“Dẫn em đi đi, em muốn ngắm nó một chút.” Lạc Tranh háo hức hệt một đứa bé
con.

Louis Thương Nghiêu nở nụ cười yếu ớt, nét mặt lộ rõ vẻ tà mị.

Thông minh như Lạc Tranh đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn. Nàng có chút nũng
nịu kéo lấy cánh tay hắn, giọng nói ngọt ngào vang lên đầy quyến rũ…

“Anh yêu, cám ơn anh!” Nói xong, nàng chủ động hôn lên môi hắn.

Một tiếng “anh yêu” này khiến xương cốt toàn thân Louis Thương Nghiêu như tê
dại, hơn nữa sự chủ động có chút làm nũng của nàng khiến cho lý trí hắn như
bay bổng lên chín tầng mây. Đừng nói nàng muốn hắn đưa đến rừng trúc, cho dù
nàng muốn đến tận cùng thế giới hắn cũng tình nguyện đưa nàng đi.

Trong lòng tràn ngập vui sướng, hắn kéo lấy cánh tay nàng, cùng ngón tay nàng
đan vào nhau, hướng về phía rừng trúc bước tới…

Những tia nắng mong manh nhẹ nhàng xuyên qua những đám mây chiếu những đốm
sáng nhạt xuống hai bên đường. Lúc hai người họ mới đi tới đầu nguồn, đường
rừng khá nhỏ hẹp nên phải người trước người sau mới có thể tới được khu rừng
trúc xanh mát.

Không khí nơi này trong lành đến cực điểm, sau 12h trưa, khí trời mùa thu có
một vẻ quyến rũ khó tả, thanh tịnh và dễ chịu. Hít một hơi bầu không khí tươi
mới, lại đắm mình trong khu rừng trúc khiến cho Lạc Tranh như chìm trong mộng
ảo, cảm thấy như mình đang chìm trong giấc mộng đẹp vậy.

Lạc Tranh cũng không thấy ngạc nhiên khi rừng trúc nơi này lại xanh biếc như
vậy. Có lẽ vị trí địa lý của nơi này khá thuận lợi nên khiến cho nó trở thành
thắng cảnh giữa nhân gian. Chỉ là lắng nghe thanh âm xào xạc trong rừng trúc
khiến nàng có một cảm giác khó hiểu, trong đầu thoáng hiện lên một vài hình
ảnh xa lạ mà nàng không cách nào lý giải được.

Nhìn bóng lưng người đàn ông phía trước, nàng luôn cảm thấy như đã quen biết
từ rất lâu rồi…

Cảm nhận được Lạc Tranh dừng bước, Louis Thương Nghiêu cũng dừng lại, xoay
người nhìn nàng khiến tầm mắt Lạc Tranh hoàn toàn thu hết hình bóng của hắn.
Dưới ánh mặt trời, thân hình mạnh mẽ của hắn sáng lên hệt thiên thần khiến
lòng nàng lại không ngừng rung động.

“Thích nơi này sao?” Hắn tiến tới ôm lấy nàng, dịu dàng hỏi.

“Vâng!” Lạc Tranh khẽ hít lấy mùi hương của hắn, than nhẹ một tiếng, vùi mình
vào ngực hắn. “Khung cảnh này khiến em đột nhiên nghĩ tới một bài thơ.”

“Đãi đáo thâm sơn nguyệt thượng thời

Quyên quyên thúy trúc bội sinh tư

Không minh nhất phiến cao nan xuyết

Hàn bích thiên can tục khả y”

“Nếu anh nhớ không lầm thì đây là bài thơ “Ngoại sơn trúc nguyệt” từ đời nhà
Thanh, của tác giả Vương Mộ Lan. Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng lên tiếng.

“Ở Trung Quốc thời xưa thì gọi là thi nhân, không gọi là tác giả.” Lạc Tranh
ngước mắt nhìn hắn, cười nhẹ.

“Ừ!” Louis Thương Nghiêu gật đầu, khiêm nhường tiếp thu, “Anh cũng nhớ đến một
bài thơ đấy!”

“Là bài thơ nào thế?” Lạc Tranh tò mò hỏi hắn.

Louis Thương Nghiêu hắng giọng một cái, đọc khẽ…

“Thương tuyết sái thiền tháp

Tế hương phù tửu tôn

Vương du lai thử kiến…

Nói đến đây, hắn hơi ngừng lời, ngón tay thon dài khẽ xoa nhẹ cằm nàng, ánh
mắt đầy thâm tình cúi đầu xuống thì thầm bên tai nàng…

“Ứng diệc vị tiêu hồn.”

“Đáng ghét…” Lạc Tranh xấu hổ đỏ bừng mặt…

Gương mặt Louis Thương Nghiêu tràn ngập sự hài lòng khi thấy bộ dạng ngượng
ngùng của nàng. Liền đó, không tự chủ được, hắn lại cúi xuống đặt lên môi nàng
một nụ hôn triền miên. Lạc Tranh cũng động tình, vòng tay qua cổ hắn đáp lại
nụ hôn nồng cháy. Dây dưa một hồi, hắn lại đưa lưỡi thăm dò khoang miệng nàng,
linh hoạt quấn lấy lưỡi nàng, điên cuồng mút vào như muốn hút lấy hết thảy
hương vị ngọt ngào của nàng.

Một lúc lâu sau, hắn mới lưu luyến buông tha cánh môi nàng ra.

“Người ta yêu nhau thường là nam theo đuổi nữ. Chúng ta hiện giờ là quan hệ
yêu đương sao?” Hô hấp của Lạc Tranh vẫn có chút dồn dập, đỏ mặt nói lảng.

“Em thấy sao? Vậy từ hôm nay trở đi, anh sẽ chính thức theo đuổi em, cho đến
khi em cảm thấy hài lòng mới thôi, được không?” Hắn chậm rãi lên tiếng, giọng
nói tràn đầy sự kiên định, “Anh sẽ khiến em cảm nhận được sự hạnh phúc khi
được yêu.”

Lạc Tranh ngước đôi mắt trong veo tràn đầy tình ý nhìn hắn. Trái tim nàng như
mềm ra trước những lời yêu thương của hắn.

Nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, đôi mắt thâm tình đầy mê hoặc kia khiến
lòng nàng lại bắt đầu mất kiểm soát. Lời tuyên bố của hắn khiến nàng thực sự
cảm động, vươn tay ra ôm lấy eo hắn.

Dưới ánh nắng ấm áp, thân ảnh hai người triền miên ôm chặt lấy nhau mang theo
hương vị hạnh phúc tràn ngập như lan tỏa khắp cả khu rừng trúc tĩnh lặng…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.