Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 160: Hồi 08 – Chương 01 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 160: Hồi 08 - Chương 01 phần 2

Louis Thương Nghiêu đưa tay véo nhẹ cái mũi xinh của nàng, “Nha đầu này, em cố
ý trêu chọc anh phải không? Đêm, chỉ thuộc về riêng anh và em, anh không muốn
ở bên bất kỳ người phụ nữ nào khác. Nói giống như em muốn đẩy anh đi luôn
vậy.”

Lạc Tranh cảm động nhìn hắn, khẽ hít sâu một hơi, cả người đều dựa vào hắn,
khuôn mặt vùi trong ngực hắn. Dưới ánh đèn mờ ảo, mái tóc đen nhánh che đi
phần nào gương mặt vẫn có chút lo lắng của nàng. Khẽ nhắm mắt lại, hàng mi dài
cong vút rợp bóng trên gương mặt trắng trẻo khiến nàng càng thêm quyến rũ.

“Thương Nghiêu… Thật ra em là người nhát gan, em không hề dũng cảm như bề
ngoài của mình. Em rất sợ, thật sự rất sợ chúng ta liệu có thể đi tới cuối
cùng hay sẽ lại phải chia ly.”

Dáng vẻ của nàng lúc này phảng phất sự mỏi mệt, tựa như một con búp bê không
còn sinh khí mặc cho hắn nhẹ nhàng ôm lấy.

Gương mặt cương nghị của Louis Thương Nghiêu tràn ngập vẻ ôn nhu, cúi xuống
ngắm nhìn vẻ yếu đuối trên khuôn mặt nàng, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve mái
tóc dài óng ả. Nhìn nàng thế này, hắn thật sự rất đau lòng…

“Không phải sợ, hết thảy mọi chuyện hãy để cho anh. Nếu anh đã dám yêu em, anh
sẽ có sự chuẩn bị cho hết thảy mọi việc.” Hắn siết chặt lấy thân hình nhỏ bé
trong ngực, nhẹ nhàng vỗ về nàng…

“Nếu em yêu anh, hãy tin tưởng anh, được không?”

“Thương Nghiêu, em tin anh, em cũng yêu anh, nhưng…” Lạc Tranh có chút khẩn
trương ngẩng đầu lên, “Tình cảm của Louis 14 và cha anh đều chân thành như
vậy, kết quả….Em rất muốn dũng cảm, nhưng em lại sợ mất anh…”

“Thì ra em đã biết chuyện của cha mẹ anh.” Louis Thương Nghiêu cũng không cảm
thấy tức giận mà chỉ nhẹ nhàng xác nhận lại.

“Vâng!” Lạc Tranh khẽ gật đầu, “Là Liệt nói cho em biết, cậu ấy không có ý
xấu, chỉ là muốn kể cho em chuyện của cha mẹ anh mà thôi.”

“Chuyện của cha mẹ quả thực là một trường bi kịch. Về phần Louis 14, tổ tiên
của anh thì đã là chuyện rất xa xưa rồi, xưa đến nỗi không đáng để nhắc tới
nữa.” Hắn ôm lấy Lạc Tranh đi tới sofa ngồi xuống, khiến cả người nàng đều dựa
vào hắn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng như muốn an ủi sự
khủng hoảng trong lòng nàng vậy.

“Anh biết rõ em đang lo lắng chuyện gì. Yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không bước
vào con đường của cha năm xưa.”

Lạc Tranh ngẩng đầu, tầm mắt dừng trên gương mặt hắn hồi lâu, vô cùng tĩnh
lặng.

Bộ dạng của nàng lúc này khiến Louis Thương Nghiêu có chút tức cười, “Ai nói
em không thể nhát gan chứ? Cho dù nhát gan cũng không có ai giễu cợt em hết.
Em là người phụ nữ anh yêu, thích làm gì thì cứ làm, chỉ cần mãi mãi đừng rời
khỏi anh là được rồi.”

Lạc Tranh không nhịn được bật lên tiếng cười giòn tan, hạnh phúc ôm chặt lấy
hắn, hít sâu một hơi để ùi hương đặc trưng của hắn hoàn toàn bao phủ thân thể
nàng…

“Thương Nghiêu, em thật hạnh phúc, nhưng niềm hạnh phúc này lại mang theo chút
áy náy. Có thể thấy rõ sức khoẻ của công chúa không được tốt, cô ấy sẽ không
tiếp nhận được sự thật này mất.”

“Thật ra phải trách anh. Nếu anh sớm hiểu rõ tâm tư mình hơn thì sẽ không
khiến cô ấy hiểu lầm lâu đến vậy.” Louis Thương Nghiêu khẽ cất lên những lời
từ tận đáy lòng, “Cho tới giờ, cuộc hôn nhân đó trong suy nghĩ của anh không
hề có chút ý nghĩa nào. Anh vốn cho rằng, hôn nhân môn đăng hộ đối cũng chẳng
có gì đáng kể, cùng người phụ nữ nào kết hôn cũng như nhau mà thôi. Cho nên,
năm đó anh mới đồng ý hôn sự này. Cho dù anh không nhận lời thì ông nội cũng
sẽ tìm lấy những đám khác trong những gia đình hoàng gia lân cận.”

“Cho nên, anh mượn công chúa làm bia đỡ đạn? Thương Nghiêu, có lẽ là em quá
nhạy cảm, nhưng em luôn cảm thấy, cảm thấy quan hệ giữa công chúa và gia tộc
anh rất mật thiết, không biết….” Lạc Tranh thực sự không nén được lòng hiếu
kỳ, khẽ cất tiếng hỏi.

Louis Thương Nghiêu như nhìn thấu tâm tư của nàng, đem nàng ôm vào trong lòng,
cười nhẹ một tiếng, “Không phải em cũng biết chuyện của công chúa rồi sao, còn
muốn anh kể gì nữa đây? Em biết rõ anh không có ý dùng cô ấy làm lá chắn mà.”

Lạc Tranh khẽ chu miệng rồi bật cười. Nàng biết hắn cũng không có ý định giấu
diếm nàng chuyện gì.

Louis Thương Nghiêu điều chỉnh lại tư thế, thở một hơi dài rồi đem chuyện liên
quan tới Deneuve kể lại cho nàng.

Deneuve là cô công chúa được sủng ái nhất của vương thất Monaco nhưng cũng là
cô công chúa khiến người ta đau lòng nhất. Mối quan hệ giữa gia tộc Louis và
vương thất Monaco khá hữu hảo, đời trước còn có tiền lệ liên hôn cho nên đến
đời Louis Thương Nghiêu, ông nội hắn đương nhiên cũng có ý định này.

Bởi quan hệ giữa hai nhà rất thân thiết nên Deneuve cũng đã sớm biết tới các
thành viên trong gia tộc Louis, đặc biệt cô lại cực kỳ ái mộ Louis Thương
Nghiêu. Khi hai nhà có ý tưởng này, tuy Louis Thương Nghiêu không chút hứng
thú nhưng cũng không thẳng thừng cự tuyệt. Cha mẹ hắn là một ví dụ điển hình
để hắn hiểu rõ việc sinh ra trong gia đình vương thất, tình yêu chính là thứ
căn bản không hề tồn tại. Cho dù có tồn tại, cũng sẽ không phát sinh trên
người hắn. Do đó từ trước tới giờ hắn đối với công chúa cũng thế, người phụ nữ
khác cũng vậy, đều vô cùng lạnh lùng, không muốn dây dưa chút tình cảm nào.

Cứ như vậy, mối quan hệ giữa hai nhà bình lặng trôi qua.

Liệt và Vũ là em trai mà Louis Thương Nghiêu yêu thương nhất cho nên hắn
thường tới lâu đài thăm họ, do đó Deneuve cũng quen với hai anh em sinh đôi
này. Cô chơi khá thân với hai người. So với Liệt thì Vũ hoạt bát hơn rất nhiều
nên thân với công chúa hơn, cậu ta cũng thường đưa công chúa đi khắp nơi du
ngoạn nên đã khiến cho ông nội tức giận không ít lần.

Nguyên nhân đầu tiên là bởi vì sức khoẻ của công chúa từ nhỏ đã rất yếu. Thứ
nữa là cô đã có hôn ước với Thương Nghiêu, cứ đi cùng Vũ như vậy thực sự rất
kỳ cục.

Nhưng Vũ chưa bao giờ để ý tới những điều đó. Cho dù công chúa không tới lâu
đài, cậu ta cũng chủ động tới tìm cô.

Đối với việc này, Louis Thương Nghiêu cũng không mấy quan tâm. Hắn cho rằng so
với mình thì Vũ thích hợp với công chúa hơn. Hai người họ tuổi tác tương
đương, không tồn tại khoảng cách giữa hai thế hệ, không giống như hắn. Hắn
thực sự không có thời gian rảnh để đi dỗ dành một cô bé kém mình tới mười mấy
tuổi.

Tình hình như vậy cứ lặng lẽ duy trì suốt tại thời điểm bốn năm trước cho đến
khi Vũ xảy ra chuyện…

Tim Lạc Tranh cơ hồ cũng ngừng đập ngay lúc này, “Thương Nghiêu, ý anh là…công
chúa hiện giờ như vậy là có liên quan đến Vũ?”

“Cũng có thể nói như vậy.” Louis Thương Nghiêu gật đầu, bên môi thoáng hiện
lên vẻ nghiêm trọng. “Nói cho đúng thì sức khoẻ của công chúa trở nên tệ hơn
là do liên quan trực tiếp đến chuyện bốn năm trước.”

Lạc Tranh bất giác ngây người.

“Vũ là đứa trẻ bị chiều hư, à không, nói cho chính xác thì là bị anh làm hư.
Vũ so với Liệt thì lại càng tuỳ hứng hơn, mà từ khi sinh ra nó đã mang trong
người cá tính phản kháng mãnh liệt. Khi nó biết ông nội cấm nó qua lại với
công chúa, nó chẳng những không nghe mà còn lui tới thường xuyên hơn.” Louis
Thương Nghiêu ôm lấy Lạc Tranh, chậm rãi kể, “Anh đoán, nó hẳn là rất thích
công chúa, nếu không sẽ không phản kháng đến vậy. Hoặc đó là một dạng phương
thức chống đối của nó. Tóm lại, khoảng thời gian trước kia, nó rất thích ở
cùng một chỗ với Deneuve.” Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, muốn nói gì đó
lại thôi.

“Anh sao vậy?” Lạc Tranh nhạy cảm phát hiện hắn có chút bất thường.

“Không có gì, anh chỉ muốn nói là công chúa Deneuve là một người rất lương
thiện, cô ấy không có sự đề phòng với bất kỳ ai. Hơn nữa Vũ lại vô cùng hoạt
bát nên cô ấy đương nhiên chẳng có lý do nào để cự tuyệt cả.” Louis Thương
Nghiêu nhẹ nhàng lái câu chuyện qua một hướng khác.

Về chuyện Vũ và Deneuve phát sinh quan hệ, hắn không nói với nàng bởi hắn cảm
thấy có nói ra cũng chẳng nghĩa lý gì.

Lạc Tranh nhẹ nhàng gật đầu, cũng không tiếp tục truy hỏi thái độ kỳ lạ vừa
rồi của hắn. “Em đã gặp công chúa, cô ấy là người rất dịu dàng và thân thiện.”

Louis Thương Nghiêu nhìn nàng cười nhẹ một tiếng, tỏ thái độ đồng tình rồi
tiếp tục kể lại chuyện xưa cho Lạc Tranh nghe…

Thật ra, lúc trước Thương Nghiêu từng giấu Lạc Tranh một chuyện. Đó là vào đêm
Vũ xảy ra chuyện, trên xe không chỉ có mình cậu ta mà còn có cả Deneuve. Lúc
đó Vũ đưa Deneuve cùng tham dự dạ tiệc, không ngờ lúc trở về lại gặp phải kết
cục bi thảm.

Bọn sát thủ được thuê kể ra cũng có chút “đạo đức nghề nghiệp”. Ít nhất, bọn
chúng không thấy sắc nổi lòng tham, chỉ một mực đối phó với Vũ. Không ngờ rằng
Deneuve lại xông lên bảo vệ Vũ, kết quả cô cũng bị đâm hai nhát, trong đó một
nhát gần ngay vị trí trái tim. Deneuve ngất đi khiến bọn sát thủ tưởng lầm cô
đã chết bèn khiêng cô định vứt xuống biển. Chúng vứt thi thể Vũ xong, đang
chuẩn bị ném Deneuve đi thì có ánh đèn xe loé lên từ xa khiến bọn chúng vội vã
bỏ trốn.

Deneuve được người qua đường cứu lên đưa tới bệnh viện, còn giúp báo cảnh sát.
Khi người của gia tộc Louis biết chuyện chạy tới bệnh viện thì công chúa cũng
thoát được giai đoạn nguy hiểm sau ca phẫu thuật hơn tám giờ đồng hồ.

Tuy công chúa không mất mạng nhưng các tế bào trong cơ thể cô cũng đã rơi vào
tình trạng suy kiệt. Nói cách khác, cho dù cứu được cô lúc này thì trái tim cô
cũng sẽ suy yếu dần dẫn đến cái chết. Biện pháp duy nhất chính là trong vòng
48 giờ đồng hồ, phải nhanh chóng tìm được tế bào thích hợp để tiến hành cấy
ghép.

Louis Thương Nghiêu quyết định cho dù thế nào cũng phải bảo toàn tính mạng cho
Deneuve, thậm chí còn bỏ ra số tiền lớn để tìm kiếm nguồn tế bào gốc thích
hợp. Đáng tiếc, tuy có rất nhiều người tham gia kiểm tra nhưng lại không có ai
phù hợp.

Cuối cùng, bác sỹ phát hiện ra tế bào tại tim của Vũ khá tương thích. Tuy
không được 100% nhưng cũng có thể cứu vãn tính mạng của công chúa. Bởi thời
gian có hạn, Louis Thương Nghiêu cũng không còn cách nào, chỉ có thể đồng ý để
bác sỹ tách lấy những tế bào còn hoạt động trong cơ thể Vũ để tiến hành ghép
cho Deneuve. Về sau, ca phẫu thuật thành công nhưng do sự tương thích không
phải là tuyệt đối cho nên không lâu sau liền xuất hiện biến chứng. Cho tới
giờ, Deneuve đều phải dùng thuốc để duy trì cuộc sống.

Sau khi công chúa gặp chuyện không may, người trong hoàng gia Monaco cũng suy
sụp tới cực điểm. Mà lúc này, Louis Thương Nghiêu liền đứng ra, đồng ý cưới
công chúa. Quyết định này của hắn đã khiến cho cục diện rối tung được vãn hồi.

“Anh vừa nói gì? Trái tim công chúa hiện giờ đã trải qua cuộc phẫu thuật cấy
ghép với tế bào của Vũ?” Lạc Tranh kinh hãi đến độ đứng bật dậy, nhìn sững
Louis Thương Nghiêu.

“Đúng vậy!”

Lạc Tranh thật không dám tin những gì mình vừa nghe, “Em nghe nói phẫu thuật
cấy ghép như vậy cần rất nhiều điều kiện. Tế bào của Vũ lại không tương thích
hoàn toàn, sao có thể đem ghép cho cô ấy chứ?”

“Nếu như lấy từ cơ thể sống để cấy ghép thì tỷ lệ thành công sẽ là 100%. Nhưng
lúc đó đã không còn thời gian. Nếu không cứu công chúa thì cô ấy cũng sẽ không
sống nổi đến một tháng. Không còn cách nào cả, đây cũng là ý tứ của vương thất
Monaco.” Louis Thương Nghiêu chậm rãi nói.

“Như vậy là phạm pháp!” Lạc Tranh thật không dám tưởng tượng, khẽ lắc đầu tỏ
sự không đồng tình.

“Để có thể giữ lại tính mạng cho cô ấy, cho dù có phạm pháp cũng đành.” Hắn
khẽ thở dài một tiếng, “May mắn là đã thành công, nếu không công chúa sao có
thể bình an vô sự tới tận giờ này. Tuy rằng thân thể cô ấy rất yếu ớt, nhưng
vẫn còn hơn là mất đi tính mạng.”

Lạc Tranh khẽ gật đầu, có lẽ, trong tình cảnh đó cũng không còn biện pháp nào
khác.

“Bởi cái chết của Vũ làm liên luỵ tới công chúa nên anh đã đáp ứng cuộc hôn
nhân này như muốn chuộc lỗi. Sau này anh mới biết, thì ra Vũ thực sự thích
công chúa, mà công chúa lại vì nó mà bị thương nên anh chỉ có thể làm vậy mới
khiến Vũ được an lòng.” Louis Thương Nghiêu trả lời bằng thái độ vô cùng
nghiêm túc.

“Cho nên, bốn năm nay, anh đều tận lực dùng tâm tư của mình để chăm sóc
Deneuve, vương thất Monaco cũng an tâm giao cô ấy cho anh, còn anh chỉ hy vọng
cả đời này cô ấy có thể sống một cuộc sống bình an không lo nghĩ.”

Vẻ mặt Lạc Tranh lộ rõ nét lo lắng, bàn tay vô thức nắm chặt lấy cánh tay
Louis Thương Nghiêu.

Dáng vẻ của nàng lúc này khiến trái tim Louis Thương Nghiêu như tan chảy, hắn
đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhìn nàng bằng ánh
mắt đầy thâm tình…

“Nếu như không có em, chẳng bao lâu sau anh sẽ chính thức cưới Deneuve làm vợ.
Nhưng, anh chỉ có thể phụ lòng cô ấy mà thôi. Em đúng là một tiểu yêu tinh,
chiếm lấy tất cả tâm tư của anh, một chút cũng không lưu lại cho người phụ nữ
khác. Anh không cách nào chấp nhận người phụ nữ khác trở thành vợ mình. Lạc
Tranh, em hại anh trở thành người đàn ông bội bạc, phải làm sao bây giờ đây?”

“Anh…” Lạc Tranh nhận thấy ánh mắt hắn chợt loé lên một tia đùa cợt liền đưa
tay khẽ đập nhẹ hắn một cái, “Anh còn có tâm tư nói giỡn sao? Em thật sự rất
lo cho công chúa.”

“Anh nói rồi, tất cả hãy giao cho anh, không cần phải lo lắng.” Hắn vừa nói
vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, sau đó đưa lên môi khẽ hôn lên từng đầu
ngón tay thanh mảnh.

“Thương Nghiêu…” Nàng ngước mắt nhìn hắn, giọng nói ngọt ngào đầy tình ý hệt
như dòng suối ngọt mát chảy vào tận đáy lòng hắn. Hắn cúi xuống tìm kiếm cánh
môi mềm mại của nàng, tận tình mút lấy hương vị ngọt ngào của nó. Mà nàng, lúc
này đây hoàn toàn nghênh hợp với hắn, thậm chí chủ động quấn lấy lưỡi hắn,
buông lỏng hết thảy mọi sự bất an trong lòng.

Nụ hôn của hắn càng lúc càng mãnh liệt, tựa dã thú gặm cắn đôi môi nàng.

Đã không còn sự ngăn cách về mặt cảm xúc, hai người họ lại càng không còn chút
kiêng kỵ nào. Khi bàn tay to của hắn tiến tới ngực nàng, mang theo cảm xúc trí
mạng, nàng không khỏi “uhm” nhẹ một tiếng, xấu hổ đỏ bừng mặt.

“Tranh, anh không cần em làm gì hết, chỉ cần yêu anh là đủ rồi.” Miệng hắn kề
sát bên tai nàng rồi dịu dàng hôn lên vành tai xinh xinh. “Không cần sợ, từ
nay về sau, anh không chỉ muốn quang minh chính đại yêu em mà còn muốn nói cho
tất cả mọi người biết rằng, chỉ có Lạc Tranh em mới xứng làm vợ của anh.”

“Tự mãn, ai đồng ý gả cho anh?” Tim Lạc Tranh không khỏi đập loạn lên.

Louis Thương Nghiêu nghe xong, lập tức siết lấy eo nàng, “Không muốn sao?”

“Vừa mới không muốn xong!” Lạc Tranh khẽ trừng mắt liếc hắn.

Louis Thương Nghiêu khẽ cười lắc đầu, “Cưng, đã muộn, đã quá muộn rồi…”

Không đợi Lạc Tranh kịp phản ứng, Louis Thương Nghiêu đã bế bổng nàng lên, sau
đó đi thẳng vào phòng ngủ đem cả người nàng áp xuống giường.

“Không đúng, lời anh vừa nói có ẩn ý.” Nàng nhẹ nhàng chống khuỷu tay ngăn hắn
lại, “Anh có việc còn giấu em phải không?”

“Phải!” Louis Thương Nghiêu cũng không định nói dối nàng, trả lời cực kỳ dứt
khoát.

Lạc Tranh nghe mà sững sờ, nàng không ngờ hắn sẽ thoải mái thừa nhận như vậy.

Thấy vẻ mặt ngây ngô của nàng, hắn than nhẹ, lại không kìm lòng cúi xuống hôn
nàng. Trên ngực nàng, hông nàng, bụng nàng đều in dấu dày đặc những nụ hôn ướt
át của hắn. Hôn tới đâu, hắn đem quần áo trên người nàng kéo ra tới đó khiến
làn da trắng mịn như sữa hoàn toàn lộ rõ, ánh lên dục vọng hấp dẫn hắn…

“Không được, anh còn chưa nói rõ ràng…” Lạc Tranh bất mãn kháng nghị. Tuy
thân thể nàng đã sớm khuất phục mà dán chặt lấy hắn, nhưng nàng vẫn cố gắng
dùng lời nói để ngăn bớt hành động cuồng dã của hắn.

“Tranh, đợi thời cơ chín muồi anh tự nhiên sẽ nói cho em. Cho anh thêm thời
gian, được không?” Hắn cười khẽ, ngữ điệu lại vô cùng nghiêm túc.

Lạc Tranh rốt cục thỏa hiệp. Không biết tại sao, nàng rất tin tưởng hắn, tin
tưởng hắn có thể vì nàng an bài hết thảy. Cảm giác an toàn như vậy nàng chưa
từng có bao giờ.

Nở nụ cười vô cùng mê người, nàng vòng tay qua cổ hắn, mặc cho hô hấp đã trở
nên thô cát của hắn lướt trên thân thể mềm mại của nàng. Nhìn nàng bằng ánh
mắt đầy trìu mến, Louis Thương Nghiêu kéo nàng lại sát hắn, đưa tay khẽ tách
hai đùi nàng ra.

“Đừng…” Lạc Tranh cảm thấy xấu hổ, vội vàng khép hai chân lại.

Louis Thương Nghiêu cười khẽ, nhìn nàng nói, “Đừng cử động, như vậy rất đẹp.”
Vừa nói hắn lại đem chân nàng tách rộng thêm ra, bàn tay không an phận lập tức
trượt xuống…

“Thương Nghiêu, anh thật xấu….” Lạc Tranh có chút muốn xoay người tránh đi
nhưng hạ thể đã bị hắn giữ chặt lấy khiến nàng nhanh chóng lại trở lại vị trí
cũ.

Ngón tay Louis Thương Nghiêu cũng dần trở nên tham lam, nhìn ngắm bộ dạng mê
người của nàng, đôi mắt hắn như ánh lên tình yêu bất tận.

“Anh xấu, cũng là do bị em dụ hoặc. Con mèo nhỏ mê người…” Giọng nói trầm khàn
của hắn vang lên bên tai nàng, mang theo ý cười tà, động tác vuốt ve thân thể
nhỏ nhắn cũng dần trở nên lớn mật.

“Uhm…” Lạc Tranh khẽ bật ra tiếng ngân nga mê hồn, thân thể nhạy cảm dưới sự
kích thích của hắn không cách nào kìm nén sự hưng phấn lại bắt đầu run rẩy
không ngừng.

“Ngón tay của anh cũng bị em bẻ gẫy, tiểu yêu tinh…” Hắn nhìn chằm chằm vào
gương mặt đã sớm ửng hồng của nàng, cất tiếng cười tà mị.

“Thương Nghiêu… đáng ghét, anh cố tình hành hạ em sao…đừng…” Thanh âm của
Lạc Tranh đã trở nên mềm yếu vô lực. Lời phản kháng yếu ớt của nàng lại trở
thành lời mời hấp dẫn nhất, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tình dục thiêu đốt giờ mang
theo vẻ ngượng ngùng khó tả.

“Nếu hiện giờ dừng lại, cả đời này anh sẽ cảm thấy hối hận. Tranh của anh, anh
chờ em yêu anh đã quá lâu rồi…” Hắn lại lần nữa kéo hai chân nàng ra, áp hạ
thân cứng rắn của mình sát hoa viên bí mật của nàng, để nàng cảm nhận được dã
thú của hắn đã sớm trở nên căng trướng.

Lạc Tranh như chìm trong giấc mộng kỳ lạ, tay chân của nàng như bị một thứ
xiềng xích vô hình quấn lấy, khiến nàng vô lực nhúc nhích. Đây là một loại cảm
giác không cách nào mô tả thành lời. Lúc trước, nàng luôn cho rằng trong lòng
Louis Thương Nghiêu không hề có tình yêu dành cho nàng, cho nên sau mỗi lần
kích tình cuồng dã, khi cơn mê đắm tan đi thì chỉ còn lại cảm giác cô đơn cùng
đau nhức. Nhưng lúc này đây, hắn như cơn sóng lớn ập tới, cuốn lấy nàng, sự
giao hoà giữa hai người yêu và được yêu khiến sự tiếp xúc càng thêm cuồng
nhiệt.

Giờ khắc này, nàng không muốn bị động. Hắn là người đàn ông nàng yêu, nàng
đương nhiên không muốn che dấu tình cảm của mình. Có được tình yêu của hắn
khiến nàng thực sự hạnh phúc. Khẽ cắn nhẹ làn môi, thân thể có chút cảm giác
căng thẳng, bàn tay nhỏ bé của nàng chủ động trượt xuống, buông thả dã thú
giữa hai chân hắn. Lúc chạm phải nhiệt độ nóng bỏng của nó, nàng thực có chút
kinh hãi hơi giật tay lại.

“Hù đến em rồi, bảo bối của anh.” Louis Thương Nghiêu bị bộ dáng của nàng chọc
cười. Nàng rất ít khi chủ động chạm vào con quái vật của hắn, đương nhiên sẽ
bị doạ cho sợ. Khẽ giữ lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn kéo tay nàng trở lại
đặt trên dục vọng cứng rắn nóng bỏng của mình.

Đầu ngón tay của nàng khẽ run, đụng với quái vật nong nóng kia, vừa muốn né ra
lại bị hắn giữ chặt lại khiến bàn tay nàng bao lấy dã thú của hắn. Bàn tay mềm
mại của nàng khiến hắn bất giác há miệng thở dốc, cự long trong tay nàng không
ngừng bành trướng.

Khuôn mặt hắn lúc này cực kỳ tà mị còn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thì đỏ ửng
lên đầy thẹn thùng hệt như thiếu nữ chưa biết đến hương vị ái tình. Lúc này
tuyệt đối khác so với những lần kích tình trước đây, bởi nàng biết qua đêm
nay, quan hệ giữa nàng và hắn sẽ bước sang một trang mới….

“Muốn sao? Muốn anh sao?” Giọng nói trầm khàn của hắn vang lên mang theo sự
quyến rũ đầy mê hoặc.

Nơi ngực nàng không ngừng phập phồng kịch liệt, nhưng Lạc Tranh vẫn dũng cảm
nhìn vào đôi mắt đen thẳm của hắn, dịu dàng nói, “Muốn, Thương Nghiêu, em muốn
anh…”

Nàng không muốn né tránh thêm một phút nào nữa. Ở bên hắn như thế này, nàng
thật sự muốn buông thả bản thân mình…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.