Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 159: Hồi 08 – Chương 01 phần 1 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 159: Hồi 08 - Chương 01 phần 1

Hồi 8: Yêu sâu đậm

Chương 1: Nếu vẫn cứ yêu

Yêu một người, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù hóa thành tro bụi
cũng vẫn mỉm cười đón nhận. Tình yêu của em, tựa như dòng suối nhỏ thấm đẫm
trong ánh mắt, như dòng sông không biết mệt mỏi, tình nguyện theo từng bước
chân của anh tiến về phía trước.

Yêu một người, biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn mỉm cười chấp nhận, tựa như đứng
trên vách núi cao nhảy xuống, cho dù tim không ngừng đập loạn lên vẫn muốn
cùng anh tiếp tục đoạn trần duyên này.

Em phải làm sao để có thể chạm vào khuôn mặt anh? Phải làm sao để được thấy nụ
cười của anh? Chỉ mong cùng anh vượt qua mọi khó khăn thử thách, hoa nở hoa
tàn…vẫn yêu, sâu đậm.


Rời xa thành phố ồn ào náo nhiệt, Louis Thương Nghiêu kéo Lạc Tranh lên xe,
theo hướng đông thẳng tiến. Xe chạy với tốc độ rất nhanh, tựa như muốn xuyên
phá vạn tầng mây trên bầu trời.

Ngồi ở ghế lái phụ, Lạc Tranh vẫn còn chưa hết kinh ngạc đã bị hành động tiếp
theo của Louis Thương Nghiêu dọa cho hết hồn. Hắn chỉ dùng một tay để nắm lấy
vô lăng, bàn tay còn lại từ lúc lên xe vẫn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của
nàng, thỉnh thoảng còn quay sang nàng mỉm cười, nụ cười mang theo sự sủng ái
cùng yêu thương vô tận.

Lạc Tranh không biết hắn muốn dẫn nàng tới nơi nào, chỉ là suốt dọc đường đi
hắn không hề nói lấy một lời, mà nàng, cũng không hỏi gì. Hơn nữa, trong lòng
nàng cũng không ngừng cuồng loạn, không phải bởi vì tốc độ lái xe của hắn mà
bởi vì lúc ở trên đường phố Paris kia, hắn lại nói rất rõ ràng rằng “Anh yêu
em!”

Ba từ này, nàng vẫn chưa có cách nào thích ứng. Cho tới tận lúc này, nàng vẫn
còn ngỡ như mình đang nằm mơ.

Hắn yêu nàng? Hắn chính miệng thừa nhận hắn yêu nàng? Nàng tuyệt đối không dám
nghĩ tới, người đàn ông kiêu ngạo như hắn lại có thể thổ lộ cùng nàng.

Suy nghĩ của Lạc Tranh rất loạn, tâm tình cũng vô cùng phức tạp. Từ lúc Louis
Thương Nghiêu thổ lộ với nàng cũng không nói thêm lời nào đã kéo nàng lên xe,
trái tim nàng lúc này hệt như những tán lá cây không ngừng xào xạc dọc hai bên
đường. Mỗi lần hắn quay sang nở nụ cười dịu dàng với nàng, trái tim đang kìm
nén của nàng lại đập loạn lên. Còn cả bàn tay lớn ấm áp của hắn vẫn không
ngừng nắm lấy tay nàng như thể sợ nàng sẽ lập tức biến mất vậy.

Người đàn ông như vậy, sao nàng có thể cam lòng buông ra đây? Cam lòng nhường
hắn ột người phụ nữ khác đây?

Khi bầu trời tràn ngập những vì tinh tú, màn đêm đã buông xuống dày đặc, xe
rốt cục cũng dừng lại.

Lạc Tranh bị Louis Thương Nghiêu kéo xuống xe, bàn tay hắn vẫn nắm chặt bàn
tay nhỏ bé của nàng. Mà nàng, lại bị cảnh đẹp trước mắt làm cho kinh ngạc.

Nàng còn lầm tưởng mình đã lạc tới thiên đường giữa nhân gian.

Nơi này là một khu nghỉ dưỡng tư nhân. Từng đám mây nằm rải rác nơi lưng chừng
núi, ánh đèn ấm áp như hòa cùng ánh sao lấp lánh trên bầu trời khiến người ta
có cảm giác như đất trời giao hòa làm một. Cách đó không xa là một dòng sông
nhỏ hiền hòa xuôi dòng khiến khung cảnh nơi này cực kỳ nên thơ. Từng đám mây
tụ lại trên bầu trời, có đám xa tận chân trời, có đám gần đến nỗi cảm giác với
tay đã có thể chạm tới, khiến người ta có thể cảm nhận được sự mềm mại của nó
từng chút, từng chút một…

“Đây là…” Lạc Tranh quả thực đắm chìm tại khung cảnh tuyệt mỹ của nơi này. Ban
đêm tuy cũng khá yên tĩnh nhưng nơi này dường như lại càng hoàn toàn cách biệt
với mọi loại âm thanh của thế giới bên ngoài.

Từng mái nhà màu trắng mang theo cảm giác thanh lệ thoát tục, ẩn hiện giữa
những tầng mây lững lờ trôi.

Louis Thương Nghiêu nắm tay Lạc Tranh, dẫn nàng bước vào khám phá bên trong
khu nghỉ dưỡng. Con đường dẫn vào khu nghỉ được thiết kế băng qua một dãy hành
lang gỗ mộc, phía dưới dãy hành lang là dòng nước xanh mát đang lững lờ trôi
khiến cảnh sắc nơi này càng thấm đẫm vẻ đa tình. Nếu muốn thả lỏng thân thể,
còn có thể ở nơi này thoải mái ngâm mình.

“Nơi này là do anh vẽ phác thảo thiết kế năm mười tám tuổi, đến khi hai mươi
tuổi thì tiến hành đầu tư xây dựng. Không ngờ đã qua nhiều năm như vậy, từ khi
hoàn thành nó anh cũng chưa từng quay trở lại.” Louis Thương Nghiêu đưa tay
chỉ khung cảnh tựa thiên đường trước mặt, nhẹ nhàng lên tiếng. Lạc Tranh nghe
những lời của hắn lại càng thêm kinh ngạc, sự sùng bái đối với hắn dường như
lại tăng thêm một bậc. Giờ khắc này, Louis Thương Nghiêu giống như một vị đế
vương đầy quyền uy, không có gì có thể làm khó được hắn, ngay cả cốt cách của
hắn cũng toát lên khí chất đầy mạnh mẽ.

“Vì sao anh lại không quay trở lại nơi này?” Lạc Tranh có chút hiếu kỳ cất
tiếng hỏi.

Dựa vào lan can bên cạnh, Louis Thương Nghiêu cười nhẹ đem người phụ nữ xinh
đẹp như thiên sứ trước mặt kéo vào trong ngực, cúi đầu xuống, khẽ tì trán mình
lên trán nàng, dịu dàng nói, “Bởi vì vào ngày hoàn thành công trình này anh đã
phát một lời thề.”

“Là lời thề thế nào?” Tâm tình Lạc Tranh lại bắt đầu không ngừng cuồng loạn.
Tuy nàng cùng hắn đã có không ít động tác thân mật, nhưng khi tình yêu trong
lòng đã được bày tỏ rõ ràng thì một động tác lôi kéo nhẹ nhàng của hắn cũng
khiến gương mặt nàng nóng bừng lên.

“Lời thề này rất đơn giản, nhưng lại rất khó thực hiện.” Louis Thương Nghiêu
lưu luyến ngắm nhìn gương mặt đỏ ửng của nàng, không kìm lòng được khẽ đặt lên
đó một nụ hôn rồi mới tiếp tục lên tiếng, “Đây là món quà mà anh muốn tặng cho
người phụ nữ anh yêu. Anh muốn cùng cô ấy ở nơi này yêu thương, kết hôn, sinh
con. Nơi này không phải là một khu nghỉ dưỡng bình thường mà là một món quà mà
anh muốn tỉ mỉ chuẩn bị để tặng cho người vợ cùng đứa con mà anh hết lòng yêu
thương.”

Lạc Tranh ngẩng đầu lên, lại chạm phải ánh mắt nóng rực như lửa của hắn khiến
nàng có chút bối rối khẽ chớp mắt nhìn xuống, “Sao anh lại có thể như vậy chứ?
Mới có hai mươi tuổi đã nghĩ tới chuyện của năm ba mươi tuổi rồi.”

“Cho nên anh mới nói, lời thề này tuy rất đơn giản, nhưng lại rất khó thực
hiện. Anh cũng không ngờ là mình phải chờ tới mười mấy năm như vậy.” Louis
Thương Nghiêu cười nhẹ, đưa tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh lên,
nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng đắm đuối, đôi mắt hắn lúc này còn sáng hơn cả
những vì tinh tú trên bầu trời đêm.

“Nếu như em có thể xuất hiện trước mặt anh sớm một chút thì nơi này sẽ không
phải bỏ trống nhiều năm đến vậy.”

Mặt Lạc Tranh lại càng đỏ hơn, dưới ánh sáng mờ ảo nơi này lại càng thêm mê
người. Nàng vội vã quay đi, có chút mất tự nhiên hờn dỗi nói, “Không biết anh
đang nói bậy cái gì nữa, chuyện này có liên quan gì tới em đâu.”

“Đương nhiên là có quan hệ, em là người phụ nữ anh yêu, ngoài em ra, không có
người nào có tư cách xuất hiện ở nơi này.” Louis Thương Nghiêu cũng không cho
phép nàng trốn tránh, khẽ xoay khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng lại, nhẹ
nhàng nói, “Tranh, những lời anh nói lúc ở trên đường phố Paris là những lời
từ tận đáy lòng. Anh yêu em, ý nghĩ này giống như một loại tín ngưỡng thần
thánh không thể nào dao động. Tình yêu này, không có bất kỳ ai có thể ngăn
cản, không có bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng. Hãy tin tưởng anh, anh đối
với em là chân thành.”

Ánh mắt Lạc Tranh chợt lóe lên một chút sợ hãi. Suốt dọc đường đến đây, nàng
đều nghĩ đến những lời nói của hắn. Cho tới lúc này, khi hắn lại lần nữa nhắc
tới những lời đó khiến cho nàng càng thêm lo lắng.

“Thương Nghiêu…”

“Anh biết rõ nói như vậy sẽ khiến em hoảng sợ, hãy tha lỗi cho anh vì anh
không thể khống chế trái tim mình.” Louis Thương Nghiêu nhìn nàng bằng ánh mắt
đầy thâm tình, không cho phép nàng trốn tránh ánh mắt của hắn.

“Trước đây, anh tiếp cận em chỉ là muốn trả thù, vì chuyện của Liệt và Vũ mới
đem em giữ lại bên mình. Nhưng, tâm tình của em lại dễ dàng tác động tới tâm
trạng của anh mọi lúc mọi nơi. Khi anh nhìn thấy em tươi cười với người đàn
ông khác, lửa ghen trong lòng cơ hồ có thể thiêu đốt anh điên cuồng. Lúc nào
anh cũng muốn được gặp em, nhìn ngắm nụ cười của em, nhìn dáng vẻ tỉnh táo của
em, nhìn em hệt một nữ cường nhân cùng đàn ông tranh đoạt thiên hạ, nhìn dáng
vẻ em lúc yếu đuối khiến lòng anh cũng trùng xuống. Tranh, giờ anh mới biết,
thì ra anh đã yêu em từ rất lâu rồi. Có lẽ là từ lần đầu tiên gặp em, anh đã
không kìm lòng được mà muốn có em. Anh yêu em, yêu em điên cuồng.”

Trong mắt Lạc Tranh thoáng hiện chút rung động cùng bối rối nhưng nàng không
dời ánh mắt đi nơi khác mà vẫn nhìn vào gương mặt hắn.

“Tranh, anh rất muốn biết, tâm tư của em có phải cũng giống anh hay không?”
Hắn khẽ vuốt ve gương mặt nàng, nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng, “Em, yêu
anh sao?”

Lạc Tranh khẽ cắn nhẹ làn môi, muốn nói gì đó lại thôi.

Louis Thương Nghiêu thấy vậy, đau lòng đưa tay xoa lên bờ môi nàng, cúi đầu
nói, “Hiện giờ, anh cũng không miễn cưỡng em nhất định phải yêu anh. Nhưng,
hãy để anh được ích kỷ cùng bá đạo. Từ khi anh hiểu được tâm tư của mình, anh
đã vĩnh viễn không cách nào buông được em ra. Cho dù em không yêu anh, anh
cũng muốn giữ em lại bên mình, cho đến ngày em yêu anh.”

“Nếu như…” Lạc Tranh ngẩng lên nhìn hắn, “Vĩnh viễn đều không yêu thì sao?”

“Vậy cũng đừng nói cho anh biết, anh sẽ vẫn cứ giữ em bên cạnh, cả đời, cho
đến khi chết, rời khỏi thế giới này, em cũng đừng đứng trước bia mộ anh nói
rằng em không yêu anh, đừng nói bất cứ điều gì hết.” Louis Thương Nghiêu nhẹ
nhàng nói.

“Sao lại có người bá đạo như anh chứ?” Lạc Tranh tròn xoe đôi mắt, bị bộ dạng
của hắn chọc cười nhưng cố gắng nén xuống, “Khi anh còn sống em không thể cự
tuyệt tình yêu của anh, đến lúc chết cũng không thể. Như vậy chẳng phải em yêu
hay không yêu anh cũng giống nhau hay sao? Vậy phải đến khi nào em mới có thể
nói cho anh biết đây?”

Louis Thương Nghiêu thở một hơi dài, ôm chặt nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng
thì thầm bên tai nàng, “Vậy để kiếp sau đi. Nếu như có kiếp sau, chúng ta tình
cờ gặp nhau ở góc đường nào đó, vậy em hãy xoay người bước đi, đừng để anh
nhìn thấy em. Bởi nếu để anh nhìn thấy em, anh sẽ đem em giữ chặt bên mình,
buộc em phải yêu anh.”

Lạc Tranh nghe mà cảm thấy trong lòng chua xót…

“Anh thật sự hy vọng có kiếp sau, bởi vì, kiếp này sao đủ để anh yêu thương
em.” Hắn khẽ than nhẹ bên tai nàng, giọng nói mang theo thâm tình vạn chủng.

Lạc Tranh ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt dần hoen mờ đôi mắt đẹp, xuyên qua màn
lệ nhìn ngắm gương mặt cương nghị của hắn, bàn tay nhỏ bé khẽ xoa lên gương
mặt hắn, nhẹ nhàng nói, “Không cần đợi đến kiếp sau, kiếp này em sẽ nói cho
anh biết quyết định của mình.”

Louis Thương Nghiêu nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, hô hấp có chút dồn dập, không
khó nhận ra hắn đang rất khẩn trương…

“Louis Thương Nghiêu, anh hãy nghe cho kỹ, anh là tên xấu xa, bá đạo, cuồng
ngạo khiến người ta không thể chịu nổi…” Lạc Tranh đưa tay khẽ quệt đi dòng lệ
trong mắt, càng nhìn rõ vẻ mặt khẩn trương của hắn, “Anh biết rõ em là bạn
gái, là vợ của Ôn Húc Khiên, vậy mà anh còn không nề hà đem em chiếm đoạt. Anh
thật xấu xa, xấu đến mức khiến đêm tân hôn em phải chịu bao nhiêu ủy khuất. Em
cần phải hận anh, em có quyền hận anh…”

Louis Thương Nghiêu đau lòng nhìn nàng, “Xin lỗi em, đều tại anh vì quá muốn
có được em…”

Hai mắt Lạc Tranh đã đỏ hồng lên, nghẹn ngào nói tiếp, “Nhưng mà em lại không
có cách nào khiến mình không yêu anh. Có lẽ em còn yêu anh sớm hơn cả anh nữa,
cho nên em rất đau khổ, thật sự rất đau khổ, em…”

“Tranh…” Đôi mắt Louis Thương Nghiêu lập tức ngời sáng, tâm tình trong nháy
mắt cũng trở nên cực kỳ kích động, đôi bàn tay lớn bóp chặt hai vai nàng…

“Em yêu anh, em vừa nói rằng em yêu anh?”

“Phải, em yêu anh! Em yêu người đáng hận là anh!” Lạc Tranh cũng khó mà đè nén
được cảm xúc đang không ngừng dâng lên trong lòng, “Em biết rõ anh là người
đàn ông nguy hiểm thế nào, cũng không ngừng nhắc nhở mình không thể yêu anh,
nhưng, em lại không cách nào khống chế được bản thân mà yêu anh. Louis Thương
Nghiêu, em hận anh đến chết đi được.

Tại sao anh phải xuất hiện trong thế giới của em? Tại sao phải đem cuộc sống
vốn yên tĩnh của em quấy cho tung lên?” Nàng hướng về phía hắn hét lên, rồi
lại đưa tay dùng sức đánh vào ngực hắn.

Trên mặt Louis Thương Nghiêu có chút biến đổi, lại nghe thấy Lạc Tranh thừa
nhận tình cảm khiến hắn không nhịn được mà nở nụ cười có chút ngây ngốc. So
với tâm trạng kích động của Lạc Tranh, sự phấn khích của hắn còn cao hơn rất
nhiều.

“Anh cười? Anh còn cười được?” Lạc Tranh có chút không thể tin nổi nhìn hắn,
trong lòng nàng lúc này, cảm xúc yêu hận đan xen, vươn tay kéo cổ hắn xuống,
sau đó nhón chân lên chủ động hôn lên môi hắn. Chỉ là nụ hôn lần này giống như
sự trút giận bởi vì lúc khoảnh khắc chạm vào môi hắn, nàng có chút tức giận
cắn lên môi hắn.

Louis Thương Nghiêu chẳng những không đẩy ra nàng, ngược lại còn đưa tay ôm
nàng, tùy ý nàng phát tiết cơn giận lên môi hắn, mặc dù có chút đau đớn nhưng
trong lòng hắn lại dâng trào cảm giác vui sướng…

Một lúc lâu sau…

“Anh ngốc sao? Thiếu chút nữa em đã cắn nát môi anh vậy mà anh vẫn còn cười
được?” Lạc Tranh buông môi hắn ra, thấy gương mặt vui vẻ của hắn liền thắc
mắc.

“Cả người anh đều là của em, em muốn cắn cũng được, hành hạ cũng được, anh
tuyệt đối không phản ứng lại.” Hắn ôm lấy nàng, hài lòng khi thấy trong mắt
nàng tràn ngập tình yêu dành cho hắn.

“Không biết xấu hổ…” Lạc Tranh cố làm ra vẻ không vui, vừa muốn thoát khỏi
hắn, lại bị hắn giữ lấy. Lúc này, hắn đổi bị động thành chủ động, đặt lên môi
nàng một nụ hôn triền miên, quấn lấy lưỡi nàng, không ngừng mút vào…

Nụ hôn của hắn mang theo nhu tình nồng đậm, khiến cho nàng như đắm mình vào
đó, mùi hoắc hương thoang thoảng như câu dẫn linh hồn nàng, mê hoặc thân thể
nàng, khiến nàng cam tâm tình nguyện chìm đắm…

“Anh yêu em!” Những lời yêu thương của hắn nhẹ nhàng vang lên, từng lần lại
từng lần chạm vào tận sâu thẳm linh hồn nàng.

Lạc Tranh thật sự bị cảm động sâu sắc, trong bóng đêm nồng nàn tâm tình nàng
không ngừng dao động, vừa có chút vui mừng, vừa có chút bất an. Nàng cũng ôm
chặt hắn hệt như vậy, giống như một đứa bé vô lực lạc bước trong rừng rậm, nhẹ
nhàng nói, “Thương Nghiêu, em đang nằm mơ sao? Em thật sự có được tình yêu của
anh sao?”

Sự kiên cường của phụ nữ cũng chỉ là tương đối, khi quan tâm đến một người hay
một việc nào đó, nàng cũng sẽ giống như những người phụ nữ khác dần trở nên
bất an, không cách nào cảm thấy thoải mái.

Ngũ quan cương nghị đầy tinh tế của hắn hiện lên rõ ràng trước mắt nàng, từng
đường cong tuấn mỹ vô cùng hoàn hảo khiến nàng luôn cảm thấy có chút tự ti,
bởi vì Louis Thương Nghiêu quá mức ưu tú như vậy, hắn có thể thật sự yêu nàng
sao?

Thân hình đàn ông cao lớn rắn rỏi ôm chặt lấy thân hình mảnh khảnh của người
phụ nữ trong ngực. Dưới ánh trăng, bóng dáng hai người họ như hòa làm một…

“Nha đầu ngốc, người cảm thấy đang nằm mơ phải là anh mới đúng!” Hắn nhìn vào
đôi mắt nàng, dịu dàng nói, “Em thuần khiết như vậy, kiêu hãnh như vậy khiến
anh thật sự rất sợ mất đi em. Nhiều lúc anh thật muốn đem em thu nhỏ lại nhét
vào trong túi áo, để có thể mang em theo mọi lúc mọi nơi. Anh biết rõ tình yêu
của anh đối với em sẽ là sự trói buộc, nhưng hết thảy đã quá muộn, anh yêu em,
cả đời này đều muốn toàn tâm toàn ý yêu em…”

“Thương Nghiêu…” Lạc Tranh kích động ôm lấy hắn, đây là chuyện mà nàng vẫn
luôn muốn làm từ khi biết rõ được tình cảm của hắn dành ình.

Cuối cùng, hôm nay nàng cũng đã làm được chuyện này. Lúc này, nàng không muốn
suy nghĩ bất kỳ chuyện gì khác, không muốn lại phải bận tâm đến thân phận của
cả hai, thậm chí cũng không muốn nghĩ tới…lời cầu xin của công chúa Deneuve.

Thiết kế của nơi này không hề giống với căn biệt thự mà nghiêng về khu nghỉ
dưỡng sinh thái. Từ mỗi căn phòng đều có thể ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên
với góc độ tốt nhất, điều đó chứng tỏ bản thiết kế của nơi này từng chỗ đều tỉ
mỉ và độc đáo tới nhường nào.

“Đây thật sự do anh thiết kế khi mới mười tám tuổi sao?” Lạc Tranh khẽ kéo tay
Louis Thương Nghiêu, ánh mắt tò mò hệt một đứa trẻ, mỗi một góc đều muốn tận
mắt ngắm nhìn rồi lại vô cùng kinh ngạc. Đứng từ ban công phóng tầm mắt vào
màn đêm trước mặt, nàng cảm thấy cơ hồ đưa tay là có thể hái được từng vì tinh
tú trên bầu trời.

Louis Thương Nghiêu từ phía sau ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ
nhắn trắng mịn như bạch ngọc, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Vậy thì có gì kỳ lạ
đâu?”

“Nhưng khi đó anh mới có mười tám tuổi.” Lạc Tranh nghiêng đầu, không dám tin,
nhìn hắn như thể nhìn một vị thần cao cao tại thượng.

“Ừ, lúc ấy vì bản thiết kế khu nghỉ này còn bị ông nội mắng ột trận.” Louis
Thương Nghiêu mỉm cười nhìn nàng, nhẹ nhàng trả lời.

“Khi ông nội biết anh thích kiến trúc đã tức giận đến nỗi mặt mũi đều xám xịt
lại. Ông vốn chỉ muốn anh theo nghiệp kinh doanh mà.”

Lạc Tranh đau lòng nhìn hắn, đột nhiên nhớ tới những lời mà Liệt đã từng nói.
Thương Nghiêu từ nhỏ đã mất cha, mẹ lại không ở bên cạnh, chắc chắn hắn từ bé
đã rất vất vả. Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một
hồi chua xót, kìm lòng không nổi liền xoay người lại ôm lấy hắn, đem khuôn mặt
nhỏ nhắn của mình vùi vào trong ngực hắn.

“Em sao vậy?” Louis Thương Nghiêu có chút kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên nàng
chủ động bày tỏ tình cảm với hắn như vậy.

“Không có gì, chỉ là em cảm thấy rất đau lòng vì anh mà thôi.” Lạc Tranh nhẹ
nhàng trả lời, lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Em hiện giờ thấy thật hận bản thân
mình. Nếu ngay từ đầu em đã có dũng khí nói yêu anh, như vậy thời gian chúng
ta yêu nhau có thể thêm được rất nhiều.”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, trong mắt tràn ngập ý cười cùng thâm tình, dịu
dàng ôm chặt lấy nàng, cúi đầu nói, “Hiện giờ cũng không muộn, anh rất cảm ơn
ông trời đã ban em cho anh, để anh có thể thực sự cảm nhận được mình đang
sống.”

Lạc Tranh ngẩng đầu, đáy mắt lộ rõ chút suy tư, dường như đang nghĩ tới điều
gì đó, muốn nói ra nhưng lại nuốt trở vào…

“Em muốn nói gì?” Louis Thương Nghiêu càng ngắm nàng càng động tình, không
nhịn được khẽ cúi xuống hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng.

Lạc Tranh khe khẽ thở dài một hơi, “Em biết, trong một đêm đẹp thế này thì
không nên phá vỡ sự tĩnh lặng của nó. Nhưng….công chúa phải làm sao đây? Em đã
nhận lời với cô ấy….À, cô ấy thật sự rất yêu anh.”

Lạc Tranh lại vùi mình vào ngực hắn, đem những lời sắp thốt ra nuốt trở lại.

“Em nhận lời cô ấy chuyện gì?” Louis Thương Nghiêu đương nhiên không hề lãng
tai, cho dù nàng có chuyển đề tài, hắn vẫn có thể nghe ra một nửa câu nói của
nàng.

“Không có gì…” Lạc Tranh không muốn khơi lên quá nhiều rắc rối. Nàng đã đoạt
mất người yêu của công chúa, sao còn có thể sau lưng cô ấy nói này nói nọ đây.
Khẽ nhíu mày, nàng nhìn vào đôi mắt hắn, giọng nói lộ rõ chút hờn dỗi, “Đây là
biểu hiện tình yêu của anh sao? Giống hệt như giọng điệu của quan toà vậy,
đáng ghét!”

“Đâu có!” Louis Thương Nghiêu thấy nàng mè nheo như vậy, trái tim như muốn tan
chảy, kìm lòng không nổi khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của nàng, “Anh chỉ sợ
em nhận lời cô ấy chuyện không nên nhận lời mà thôi. Nên nhớ, nếu anh đã quyết
định yêu em thì anh sẽ không để cho em phải chịu uỷ khuất.”

Đôi mắt đẹp của Lạc Tranh chợt sáng lên, “Cái gì gọi là nhận lời những chuyện
không nên nhận lời chứ?”

“Ví dụ như…em sẽ rời khỏi anh, hoặc là không yêu anh nữa.” Louis Thương Nghiêu
cúi xuống ngắm nàng, “Anh sẽ tự mình nói rõ mọi chuyện với Deneuve, ngày mai
sẽ lập tức nói luôn, không để chậm trễ thêm một phút nào nữa.”

“Vậy vì sao bây giờ lại không đi?” Lạc Tranh cố nhịn cười, nghiêng đầu nhìn
hắn, nhẹ nhàng hỏi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.