Chương 16: Những điều chưa biết về Louis Thương Nghiêu
Không khí ngày thu có chút se lạnh nhưng cũng không đến nỗi quá sức chịu đựng
mà ngược lại khiến người ta có một cảm giác rất thư thái.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, chiếu những đốm nắng nhạt phản chiếu trên
gương mặt xinh đẹp của Lạc Tranh. Nghe xong những lời của Liệt khiến nàng kinh
ngạc đến sững người, đôi mắt đẹp như chìm vào trong cơn mê bất tận.
“Lạc Tranh?” Liệt đưa tay quơ quơ trước mặt nàng.
Ánh mắt ngưng trệ hồi lâu mới có lại được phản ứng, Lạc Tranh quay đầu nhìn về
phía Liệt, thấy cậu ta nở nụ cười tươi rói đầy vẻ ân cần lại có chút lo lắng,
nàng khẽ mỉm cười đáp lại. Hít một hơi thật sâu, nàng lên tiếng, “Tôi sao?
Liệt, tôi lại thấy hứng thú với chuyện của cậu hơn đấy.”
“A?” Liệt chợt nhíu mày, nở nụ cười đầy thoải mái, “Chuyện của tôi rất đơn
giản thôi, bốn năm liền làm người thực vật.” Cậu ta nói thản nhiên như thể
đang nói về chuyện của người khác vậy.
Lạc Tranh nghe mấy lời này lại cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái.
Nàng có thể nhận ra Liệt là người rất tốt, không hề mang theo tư tưởng hận thù
với cuộc đời như những người trẻ tuổi hiện nay cho dù cậu ta hoàn toàn có lý
do để làm như vậy. Sống như vậy quả thực rất thanh thản.
“Về cái chết của Vũ, tôi thật sự xin lỗi.” Lạc Tranh chân thành nói những lời
từ tận đáy lòng. Còn chưa kịp nhìn về phía Liệt, nàng đã bị cậu ta giơ tay cốc
nhẹ một cái lên đầu.
Lạc Tranh kinh ngạc nhìn Liệt.
Liệt khẽ dựa người vào thành ghế, nở nụ cười tươi rói có chút ý chế giễu nàng,
để lộ hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.
“Hey, Lạc Tranh, tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì tới chị, sao
còn cứ để trong lòng như vậy?”
“Cậu…cậu thật sự bỏ qua tất cả sao?” Lạc Tranh có chút khó tin nhìn cậu ta.
Người chết là anh em sinh đôi với mình, sao Liệt lại có thể nghĩ thoáng được
như vậy?
Liệt nghe vậy, khẽ thu lại nụ cười trên môi, gương mặt anh tuấn lộ ra vài phần
bất đắc dĩ, chậm rãi vắt chéo đôi chân, cả thân hình toát lên vẻ tiêu dao cùng
hơi thở đầy quyến rũ.
“Không bỏ qua cũng phải bỏ qua. Chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, cũng không
thể cứ tiếp tục ôm hận như vậy được. Thật sự mà nói, tôi cùng Vũ lúc
trước…đích thực là kẻ không ra gì. Tuy không đến nỗi giết người phóng hỏa
nhưng cũng chưa bao giờ nghiêm túc với bất cứ chuyện gì. Có lẽ chính vì vậy
nên ông trời mới bắt chúng tôi phải chịu sự trừng phạt.” Nói đến đây, đôi mắt
đen thẫm của cậu ta có chút biến đổi, có thể nhận rõ sự thống khổ tràn ngập
trong đó.
“Tôi biết rõ anh trai đã vì chuyện này mà khiến cho rất nhiều người phải trả
giá rất lớn. Đủ rồi, thật sự đủ rồi. Tôi không muốn tiếp tục sống trong đau
khổ như vậy. Tôi nghĩ Vũ cũng sẽ đồng ý với tôi, nhất định cũng hy vọng tôi có
thể có cuộc sống hạnh phúc.”
Lạc Tranh nhìn thấy Liệt đau lòng như vậy, vô thức đưa tay khẽ vỗ nhẹ lên vai
cậu ta. Nàng đã quên bẵng mất cậu ta không còn là cậu thanh niên mười tám tuổi
năm nào nữa.
Liệt nhìn nàng một hồi rồi đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của nàng xuống, đặt vào
trong lòng bàn tay lớn của mình, đầy trân trọng vuốt ve nhè nhẹ.
Khi cảm giác ấm áp từ bàn tay cậu ta theo đầu ngón tay nàng lan khắp toàn
thân, Lạc Tranh mới ý thức được Liệt đã là một người đàn ông trưởng thành. Vừa
muốn rút tay về, lại bị cậu ta giữ chặt lại…
“Liệt…”
“Không muốn nghe chuyện trước kia của tôi và Vũ sao? Tôi nghĩ chị nhất định
rất có hứng thú.” Liệt nghiêng đầu nhìn nàng, trên môi nở nụ cười đầy mê hoặc.
Trái tim Lạc Tranh khẽ đập loạn lên như thể bị nụ cười của cậu ta đầu độc hoặc
bị lời nói kia mê hoặc. Đúng vậy, nàng rất có hứng thú với chuyện của cậu ta
cùng Vũ. Điều nàng muốn hỏi nhất chính là tại sao cậu ta khi trưởng thành lại
có vẻ đẹp khiến phụ nữ còn phải ghen tị như vậy?
Nhất là tại giờ khắc này, trong sự giao hòa của ánh sáng và bóng râm, gương
mặt đẹp của Liệt như chìm trong màn sương mờ, gương mặt đó cực kỳ nhẵn mịn
cùng tinh tế khiến người ta mơ ước. Cùng Liệt ngồi một chỗ, phụ nữ cũng sẽ cảm
thấy tự ti.
Một lúc sau, nàng mới gật gật đầu.
Liệt khẽ thở một hơi dài, ngồi thẳng người lại, đem bàn tay nhỏ bé của nàng
kéo về phía mình khẽ vuốt ve, từng động tác như vô tình nhưng lại mang theo sự
quan tâm đầy thâm tình. Nhìn bộ dạng nghiêm nghị của Liệt, Lạc Tranh không
đành lòng cự tuyệt hành vi của cậu ta.
“Tôi cùng Vũ là anh em sinh đôi, chắc chị đã biết?” Liệt nhìn nàng, hỏi lại.
Lạc Tranh gật đầu, “Tôi đã xem ảnh của hai người, quả thực là giống nhau như
đúc.”
“Phải, không khác nhau bao nhiêu, nhưng người quen vẫn có thể nhận ra được. Dù
sao trên đời này cũng không thể có hai người giống đến mức tuyệt đối, trừ phi
là soi gương mà thôi.” Liệt cười cười, vừa nói vừa lấy ví ra, dùng một tay đưa
cho Lạc Tranh.
Lạc Tranh cầm xem, chỉ thấy trước mặt là một tấm ảnh cực đẹp. Tấm ảnh này nàng
chưa từng nhìn thấy trong album lúc trước. Trong ảnh là hai người mặc đồng
phục, mặt mũi giống hệt nhau, nở nụ cười vô cùng sáng lạn. Nhìn họ có thể nghĩ
ngay đến bức tượng mỹ thần Hy Lạp anh tuấn mê người khiến người ta bị thu hút
không thể dời mắt.
“Bức ảnh này…”
“Là bức ảnh chụp lúc tôi và Vũ tốt nghiệp đại học năm mười tám tuổi, cũng là
bức ảnh cuối cùng chụp chung.” Liệt cười có chút miễn cưỡng, nhìn người trong
bức ảnh, ánh mắt vô cùng tịch mịch.
“Hai người…thật sự rất thông minh.” Lạc Tranh nhìn bức ảnh, chân thành nói.
Mười tám tuổi đã có thể tốt nghiệp đại học, có thể thấy bọn họ ưu tú đến chừng
nào.
“Nếu Vũ còn sống, cậu ấy chắc hẳn đã trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng.”
Giọng nói của Liệt nhẹ nhàng vang lên không hề che dấu sự kiêu hãnh trong đó.
Lạc Tranh có chút nghi ngờ nhìn cậu ta.
Liệt khẽ cười, giải thích với nàng, “Tuy tôi với Vũ là anh em sinh đôi, nhưng
lại không cùng học một ngành. Tôi chọn ngành quản lý kinh tế, còn Vũ chọn kiến
trúc.”
“Vũ chọn ngành kiến trúc? Theo tôi biết, các gia đình giàu có đều hy vọng con
cháu mình học ngành quản lý kinh tế, huống hồ các cậu đều là người của gia tộc
Louis. Hẳn là lúc Vũ chọn ngành học đã gặp phải rất nhiều sự phản đối?” Lạc
Tranh nhìn người trong bức ảnh, nàng thật không phân biệt nổi ai là Vũ, ai là
Liệt, chỉ biết là một người trong tấm ảnh này đã rời khỏi nhân thế, một nhân
tài ưu tú đã vĩnh viễn ra đi mà thôi.
Ai ngờ, Liệt nghe vậy liền lắc đầu, “Không, lúc Vũ chọn ngành học mọi việc vô
cùng thuận lợi vì có được sự ủng hộ của anh trai.”
“Louis Thương Nghiêu?” Lạc Tranh có chút sững sờ. Nàng không ngờ tới hắn lại
là một người tâm lý như vậy. Hắn không phải là người vốn thích cưỡng chế người
khác và cực kỳ bá đạo hay sao? Vũ lại là em trai hắn, sao hắn có thể cho phép
Vũ học kiến trúc chứ?
Liệt nhìn về phía Lạc Tranh mỉm cười, đôi mắt sáng ngời lên, “Chị cho rằng anh
sẽ phản đối Vũ học ngành kiến trúc phải không?”
Lạc Tranh bị cậu ta nhìn thấu suy nghĩ, không khỏi than nhẹ một tiếng rồi gật
đầu. Người nhà Louis quả thực không hề đơn giản, bản lĩnh nhìn thấu lòng người
này có phải được di truyền hay không đây?
“Anh trai rất yêu thương Vũ, mà Vũ lại cực kỳ sùng bái anh ấy. Trong lòng Vũ,
hình ảnh của anh ấy không khác nào thiên thần. Cho nên Vũ mới thích kiến trúc
tới điên cuồng như vậy. Vũ bị ám ảnh bởi việc thiết kế cho nên lúc chọn ngành
học đã chọn ngay kiến trúc.” Liệt hơi mím môi cười nhẹ, trả lời câu hỏi của
nàng.
Lạc Tranh hiểu ra khẽ gật đầu, rồi lại cảm thấy lời của Liệt có chút gì đó
không hợp lý, liền hỏi, “Sao Vũ lại thần tượng anh ta mà điên cuồng ham mê
kiến trúc chứ?”
Liệt nghe vậy trên mặt lộ vẻ khó hiểu, “Sao thế, chị không biết trước kia anh
ấy học kiến trúc à?”
“A?” Lạc Tranh thực sự ngỡ ngàng, thấy cậu ta nhìn mình không chớp mắt, có
chút lúng túng trả lời.
“Tôi sao biết chuyện anh ta học kiến trúc chứ? Như vậy chẳng phải quá nực cười
rồi sao?” Nàng vốn vẫn cho rằng Louis Thương Nghiêu học kinh tế, nếu không sao
có thể điều hành công việc kinh doanh cả hai mảng hắc, bạch đạo thành công như
vậy?
“Về chuyện anh trai học kiến trúc, nói ra thì rất dài. Người ngoài căn bản
cũng không hiểu rõ anh ấy, người trong gia tộc cũng vậy. Người có thể hiểu anh
ấy, ngoài người được anh ấy tự mình nói cho biết thì chỉ có tôi và Vũ mà
thôi.” Liệt nói đến đây liền nở nụ cười tà, “Nhưng mà Lạc Tranh, chị muốn nghe
chuyện của Vũ hay là nghe chuyện xưa của anh trai đây?”
Lạc Tranh vô thức muốn lựa chọn vế sau, nhưng mà chuyện của Vũ cũng khiến nàng
rất tò mò. Sững người hồi lâu lại nhận ra đáy mắt Liệt lấp lánh đầy tinh quái,
liền tỏ ý không vui khẽ hét lên, “Liệt, cậu đang tính đùa bỡn tôi có phải
không?”
Liệt cười hì hì một tiếng, thong thả nói, “Đâu có, tôi thật lòng muốn đem
chuyện của gia tộc Louis nói cho chị biết mà thôi.”
Lạc Tranh bối rối nhìn cậu ta.
“Bởi vì chị rất đặc biệt.” Liệt liền giải đáp ngay thắc mắc của nàng.
“Tôi đặc biệt? Tôi có gì đặc biệt?” Lạc Tranh lại càng thấy khó hiểu.
Liệt vẫn vô tư đùa bỡn ngón tay nàng, nhìn vết thương vẫn còn chưa lành hẳn
trên đó, đáy mắt tràn ngập sự áy náy, nhưng cũng không nói ra thành lời mà chỉ
nhẹ nhàng lên tiếng, “Chị rất đặc biệt, mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng
không thể không nói rằng tôi và anh đều thích chị. Có lẽ, nói cho chính xác
hơn thì chị là người phụ nữ mà cả tôi và anh đều yêu.”
“A?” Lạc Tranh cảm giác đây chính là từ mà mình nói nhiều nhất trong ngày. Tâm
tư của Liệt nàng hiểu rõ, cậu ta chẳng hề kiêng dè mà biểu đạt tình yêu của
mình, nhưng mà cậu ta nói vậy về cả Louis Thương Nghiêu…
Không thể nào…
Ánh mắt nàng bắt đầu trở nên hoảng loạn, nhịp tim cũng càng lúc càng tăng vọt.
Louis Thương Nghiêu yêu nàng? Nàng không thể tin điều này, cũng không muốn
tin, nàng…
“Liệt, những lời như vậy không thể nói bừa.” Lạc Tranh có chút mất tự nhiên
nhìn cậu ta, khẽ nói.
Liệt nhìn chằm chằm vào gương mặt tràn ngập sự lúng túng của Lạc Tranh, cũng
không cưỡng ép hay gặng hỏi tâm tư nàng, chỉ lười biếng trả lời, “Anh là người
như thế nào, tôi hiểu rất rõ. Bình thường dáng vẻ của anh ấy thế nào, trông
thấy chị lại thành ra thế nào, tôi đều nhìn rất rõ ràng. Đối với phụ nữ trước
giờ, anh là người rất bạc tình.”
“Bạc tình? Là đa tình mới đúng chứ!” Lạc Tranh vô thức thu cánh tay về, hàng
lông mày thanh tú nổi lên sự phẫn hận. “Bạc tình chỉ là đối với tôi mà thôi,
tôi cho tới giờ cũng chưa từng gặp người đàn ông nào độc ác và biến thái như
anh ta.”
Liệt nghe những lời này lại cảm thấy như nghe được chuyện đáng buồn cười, khẽ
nhíu mày hỏi, “Lạc Tranh, chị có biết, có bao nhiêu cô gái mong ước được như
vậy hay không?”
“Nói đùa sao? Rất nhiều phụ nữ muốn được như thế này? Bị quất bằng dây lưng?”
Lạc Tranh lại càng cảm thấy buồn cười hơn. Trên đời này không có một ai, không
có một phụ nữ nào lại thích bị như vậy, trừ phi đầu óc cô ta bị lừa đá.
“À, chị hiểu lầm rồi. Ý của tôi là có rất nhiều phụ nữ ao ước được anh ấy chú
ý. Nên biết, chị là người phụ nữ duy nhất có thể cùng chung sống với anh ấy
như vậy.” Liệt nói rất bình thản, như thể đây là chuyện rất đỗi bình thường
vậy.
Lạc Tranh nghe lại cảm thấy không được tự nhiên, khẽ nhíu mày, nhưng cũng
không giải thích gì.
“Anh ấy là người không thích biểu đạt tình cảm của mình. Sở dĩ tôi nói anh ấy
đối với phụ nữ rất bạc tình bởi vì dường như anh ấy có mối thù trời sinh đối
với phụ nữ vậy. Mặc dù bên cạnh từng có vô số phụ nữ, nhưng cũng chỉ là thoảng
qua mà thôi. Anh ấy không hề giống với những người có dòng dõi vương thất
khác, lúc nào cũng có vài tình nhân bên mình. Người phụ nữ nào từng được anh
ấy chạm vào cũng đều điên cuồng mà yêu anh ấy. Nhưng mà, anh ấy cũng không bao
giờ chạm đến họ lần thứ hai.”
Liệt khẽ hắng giọng một cái, nói tiếp, “Tôi còn nhớ rõ năm mình mười bảy tuổi,
có một cô gái nhà giàu yêu anh ấy. Cô ta yêu đến điên cuồng, chỉ cần nhìn thấy
anh ấy chân tay đã mềm nhũn ra, không thể tự chủ nổi. Cuối cùng, biết không có
cách nào khiến anh ấy yêu mình, cô ta liền leo lên nóc nhà cao tầng, yêu cầu
gặp mặt anh ấy lần cuối. Chị biết, anh ấy đã làm gì không?”
Lạc Tranh vô thức lắc đầu, những chuyện Liệt vừa nói nàng đều không hề biết.
Thậm chí, nàng còn cảm thấy những điều này không hề giống với tính cách của
Louis Thương Nghiêu chút nào…
“Lúc ấy anh đang bận họp, nhận được điện thoại chỉ lạnh lùng nói một câu, “Cô
muốn nhảy thì nhảy luôn đi, thế giới này cũng chẳng có gì thay đổi hết, tôi sẽ
giúp cô chuẩn bị một cỗ quan tài thật tốt.” Liệt cong môi kể tiếp.
Lạc Tranh trong nháy mắt trừng lớn đôi mắt, thật lâu mới nói nổi, “Anh ta…
còn có phải là người hay không?”
“Nếu như tôi là anh ấy thì cũng sẽ làm như vậy. Những thứ cô gái kia làm thật
sự rất quá đáng. Sao lại có thể nghĩ ra phương thức nực cười như vậy để thu
hút sự chú ý của anh chứ? Anh nói như vậy cũng là rất bình thường.” Liệt nhún
vai, “Tôi cho tới giờ chưa từng thấy anh ấy khẩn trương vì một người phụ nữ
nào. Mỗi lần đi qua biệt thự của anh ấy, tôi đều thấy anh ấy chỉ sống có một
mình, chưa từng thấy anh ấy đem người phụ nữ nào về đó, nhưng….ngoại trừ chị.”
Lạc Tranh chỉ cảm thấy đôi mắt Liệt như có thể nhìn thấu tâm tư mình, cảm thấy
không được tự nhiên, nàng liền cố tỏ ra bình tĩnh nói, “Liệt, không phải là kể
chuyện về Vũ sao? Nói về chuyện của hai người đi…”
Nàng không muốn nghe chuyện của Louis Thương Nghiêu nữa. Nàng sợ, càng nghe,
trái tim mình sẽ càng trở nên mềm yếu…
Liệt nghe vậy, khẽ lắc đầu, “Thật ra rất nhiều chuyện của tôi và Vũ đều có
liên quan đến anh. Chị nghe chuyện của anh ấy thì cũng biết được chuyện của
tôi và Vũ, đơn giản vậy thôi.” Nói đến đây, cậu ta khẽ nghiêng đầu nhìn nàng,
“Hay là, chị không dám nghe chuyện về anh ấy?”
“Chuyện của anh ta có cái gì mà tôi không dám nghe ?” Lạc Tranh thấy nét giễu
cợt trong đáy mắt Liệt, liền lên tiếng phản bác.
Liệt cười cười, cũng không vạch trần sự mất tự nhiên của nàng, nói tiếp, “Anh
ấy trước kia không có như vậy. Chị cũng biết đấy, sinh ra trong gia đình vương
thất, có rất nhiều chuyện không thể tự chủ. Anh là con cháu dòng chính của gia
tộc Louis, tất cả mọi chuyện của gia tộc đương nhiên sẽ đặt lên vai anh ấy.
Ngược lại, tôi và Vũ lại cực kỳ thoải mái, có thể trưởng thành mà không gặp
bất kỳ áp lực nào.”
Về vấn đề này, Lạc Tranh cũng có thể hiểu được. Ở Trung Quốc cổ đại có câu
“sinh ra trong gia đình đế vương” để chỉ điều này. Gia tộc Louis cũng từng làm
mưa làm gió cả một giai đoạn lịch sử, trong huyết thống mỗi người họ đều mang
theo sự kiêu hãnh cực kỳ. Đáng tiếc, sinh ra trong gia đình đế vương cũng gặp
lắm nỗi bi ai, không thể làm theo ý mình. Hiện nay cũng vậy, tuy rằng vương
quyền không còn tồn tại.
“Thật ra anh ấy không hề thích ngành kinh tế. Anh ấy thích nhất là thiết kế
kiến trúc. Từ lúc học đại học, anh ấy đã bị người trong gia tộc ép phải theo
ngành kinh tế. Nhưng mà anh ấy vẫn học thêm chuyên ngành kiến trúc. Anh quả
thực là một thiên tài về kiến trúc. Về mặt ý tưởng thiết kế cũng vượt xa rất
nhiều nhà thiết kế chuyên nghiệp về sự sáng tạo. À, đúng rồi! Tập đoàn WORLD
cùng tất cả thiết kế bên trong đều do một tay anh ấy làm ra. Còn có căn biệt
thự mà chị đang ở, cả những ngôi nhà của anh ở những thành phố khác nhau đều
là thành quả của một tay anh ấy…” Liệt nhấn mạnh từng lời, hàng lông mày
nhướng lên đầy vẻ kiêu ngạo cùng tự hào.