Chương 15: Vô tình hay hữu tình?
Ánh mặt trời rực rỡ khiến Lạc Tranh cảm thấy chói mắt. Nàng khẽ đưa mắt nhìn
xung quanh, bốn bề đều là màu trắng cùng màu phấn hồng ấm áp. Nàng chưa từng
sử dụng các gam màu này, cho dù là nhà hay trang phục cũng vậy. Nơi này cũng
không phải biệt thự, cũng không phải là nơi nàng quen thuộc. Rốt cục đây là
đâu?
Đầu nàng có chút đau nhức, dưới ánh mặt trời chói chang lại càng thêm nhức
nhối, từng dây thần kinh không ngừng giật giật liên hồi. Quái lạ, nàng nhớ là
mình bị thương ở sau lưng cùng cánh tay, sao giờ này đầu cũng lại đau như vậy?
Ánh mắt vô lực có chút rã rời, lại lơ đãng nhìn về phía bóng dáng hai người
đàn ông ở chỗ ban công đằng xa. Khung cảnh này khiến nàng cảm thấy như có
thiên đường trên mặt đất vậy. Lạc Tranh nhìn cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm
thấy ánh mặt trời chiếu rọi xuống hai người đàn ông đó tạo thành cảnh sắc cực
kỳ mê người…
Hai người đàn ông đó dường như đang nói chuyện phiếm, giọng của họ rất nhỏ
khiến nàng nghe không rõ. Cả hai đều mặc áo sơ mi trắng, bộ trang phục cắt may
khéo léo càng tôn lên vóc dáng cao lớn mạnh mẽ. Ánh mặt trời chiếu xuống thân
hình họ như tạo thành một vầng hào quang mờ ảo, đem khuôn mặt họ phản chiếu
không rõ ràng lắm nhưng cũng không khó để nhận ra dung mạo đẹp đẽ của hai
người đó thật sự khiến phụ nữ không thể nào quên. Một gương mặt cương nghị đầy
tà mị, mang theo hơi thở mạnh mẽ đầy mê hoặc, một gương mặt anh tuấn đẹp đẽ,
có lẽ còn đẹp hơn cả phụ nữ…
Hai người này nàng đều quen. Một người là người đàn ông mà nàng yêu thương và
cũng khiến nàng đau đớn đến tận xương tủy, còn một người lại khiến nàng luôn
chìm trong cảm giác áy náy…
Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng thật không biết những gì mình thấy là thật hay
giả nữa. Chắc chỉ là ảo giác mà thôi bởi Liệt vẫn chưa tỉnh lại, mà người đàn
ông kia lại cực kỳ thô bạo.
Bất giác nàng lại mất đi ý thức…
Có lẽ rất lâu sau đó, bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời dường như đã ngả về
chiều, khi Lạc Tranh hoàn toàn khôi phục lại ý thức mở mắt ra, lập tức nhìn
thấy ánh mắt mừng rỡ của Louis Thương Nghiêu, ánh mắt hắn dường như còn có
chút đau đớn…
Chắc nàng nhìn lầm rồi! Hắn không phải muốn đánh chết nàng sao? Sao có thể
mừng rỡ như vậy chứ?
Khe khẽ kêu lên một tiếng đau đớn, bên tai nàng vang lên giọng nói trầm thấp
tràn ngập sự vui mừng của Louis Thương Nghiêu.
“Tranh…rốt cục em cũng tỉnh rồi!”
Đúng vậy, nàng rốt cục đã tỉnh lại. Nhưng chỉ có trời mới biết nàng tình
nguyện bất tỉnh đến thế nào?
Bàn tay của hắn vươn về phía nàng, dường như muốn giúp nàng điều chỉnh lại tư
thế nhưng hành động này lại khiến Lạc Tranh hoảng sợ. Nàng khẽ né người tránh
đi nhưng bởi động tác đột ngột làm động đến miệng vết thương khiến nỗi đau đớn
lại lan tràn khắp toàn thân làm nàng không khỏi nhíu chặt lông mày.
Bàn tay Louis Thương Nghiêu cứng đờ lại giữa không trung, vẻ mặt chán ghét của
nàng cùng hành động tránh né khiến hắn cảm thấy cực kỳ đau lòng, một cảm giác
đau đớn khó nói thành lời xâm chiếm toàn bộ tâm tư hắn. Nàng, lại cảm thấy
chán ghét hắn như vậy sao?
Ở phía sau, Liệt nhìn thấy một màn này, khẽ bước lại gần, trên môi cậu ta nở
nụ cười cực mê người. Nụ cười của Liệt không giống như Louis Thương Nghiêu. Nụ
cười đó rạng rỡ như ánh mặt trời, tuy vẫn mang theo sự mê hoặc nhưng khiến
người ta không hề cảm thấy phải đề phòng. Mà Louis Thương Nghiêu thì lại không
giống như vậy, nụ cười của hắn rất thâm thúy, rất mê người, nhưng đằng sau nụ
cười đó luôn ẩn chứa cảm giác khó đoán định, giống như bông hoa anh túc đẹp đẽ
mang theo sự hấp dẫn trí mạng. Hắn quả thực giống như ma quỷ vậy.
“Lạc Tranh, chị tỉnh rồi!”
Ánh mắt Lạc Tranh từ trên người Louis Thương Nghiêu chuyển về phía Liệt, nhìn
nụ cười vui vẻ trên môi cậu ta, trong lúc nhất thời không cách nào tưởng tượng
được cậu thanh niên trước mặt với người ngồi trên xe lăn kia lại là một người.
Nàng thật sự bị giật mình, một lúc lâu sau mới cất tiếng yếu ớt, “Liệt?
Cậu…thật sự là cậu sao?”
“Đương nhiên!” Liệt cười càng thêm rạng ngời, hai tay khẽ giơ lên, “Đương
nhiên là tôi rồi. Lạc Tranh, vậy không được. Tôi tỉnh lại, còn chị lại nằm
trên giường bệnh là sao?”
“Liệt…” Gương mặt Lạc Tranh lộ rõ vẻ kích động, hoàn toàn quên luôn Louis
Thương Nghiêu với vẻ mặt ảm đạm đang ngồi bên cạnh.
“Tranh, trước hết em đừng nên cử động, anh kêu bác sỹ qua kiểm tra một chút.”
Louis Thương Nghiêu lên tiếng cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người họ, cúi
đầu nói.
Trong lòng Lạc Tranh không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, nụ cười trên
môi liền tan biến, hờ hững nói một tiếng “Cảm ơn!” đầy khách sáo.
Trái tim Louis Thương Nghiêu đau như bị dao cứa, nhận ra nàng đang giữ khoảng
cách với mình như vậy khiến nội tâm hắn cũng cảm thấy bị tổn thương. Nghĩ tới
đây, hắn cảm thấy có chút khó thở, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Ánh mắt Lạc Tranh vô thức nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn rời đi, không
biết tại sao nàng lại cảm thấy bóng dáng hắn có chút gì đó cô đơn…
“Lạc Tranh…” Liệt ngồi xuống bên cạnh nàng, dáng vẻ anh tuấn phóng khoáng
khiến phụ nữ không khỏi bị mê hoặc, nhìn nàng hỏi khẽ, “Chị cảm thấy sao rồi?”
“Không sao…” Thanh âm của nàng vẫn có chút vô lực, nhưng sắc mặt lại bừng sáng
lên, nhìn vào bộ dạng cực kỳ anh tuấn của Liệt, đột nhiên nhớ ra một chuyện,
“A, phải rồi, vết thương của cậu sao rồi?”
Nếu nàng nhớ không lầm, trước lúc nàng hôn mê, là Liệt xông vào ôm lấy nàng,
nàng còn nhìn thấy cậu ta chảy máu…
“Không sao cả, tôi là đàn ông mà, da thô thịt dày.” Liệt vừa nói vừa giơ tay
lên, vén tay áo sơ mi cho nàng xem, “Miệng vết thương đã xử lý rất tốt, yên
tâm đi.”
Lạc Tranh nhìn cậu ta, nhìn nụ cười rạng rỡ kia, đột nhiên trong lòng cảm thấy
rất khó chịu, thấp giọng hỏi, “Liệt, thì ra cậu đã biết tôi là ai rồi?”
“Chị là Lạc Tranh, tôi biết!” Liệt thu lại nụ cười trên môi, vẻ mặt trở nên
cực kỳ nghiêm túc.
“Vậy…” Nàng nhớ lại chuyện bốn năm trước…
“Tôi biết chị muốn hỏi gì. Bốn năm trước chúng ta đã gặp nhau rồi.” Liệt cũng
là người thông minh, mặc dù mới hơn hai mươi tuổi, nhưng cũng có khả năng nhìn
thấu lòng người giống như Louis Thương Nghiêu.
Toàn thân Lạc Tranh khẽ run lên.
Liệt khẽ cúi người xuống, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào đôi mắt có chút vô lực
của nàng, thì thầm, “Tôi nhớ chuyện chị đã làm với tôi cách đây 4 năm. Lạc
Tranh, duyên phận của chúng ta có phải là đã bắt đầu từ 4 năm trước rồi không?
Nếu như không có chị, giờ này tôi vẫn ngồi trên xe lăn giống như một kẻ vô tri
vô giác vậy.”
“Cũng bởi vì tôi nên cậu mới phải ngồi xe lăn. Nếu cậu không gặp tôi thì cũng
không trở thành như thế. Cậu…có quyền oán hận tôi.” Sự bất an trong lòng Lạc
Tranh lại bắt đầu trỗi dậy. Liệt tỉnh lại là chuyện tốt bởi nàng vẫn luôn hy
vọng như vậy. Nhưng cùng lúc nàng lại có một loại dự cảm, dự cảm rằng sự yên
tĩnh hiện giờ sắp bị phá vỡ.
Liệt nghe vậy, nhẹ nhàng cười một tiếng đầy mê hoặc, “Lạc Tranh, chị cho rằng,
tôi hận chị sao?”
“Chẳng lẽ không phải vậy?” Lạc Tranh không chút nhúc nhích nhìn cậu ta, nhìn
nụ cười rạng rỡ trên gương mặt anh tuấn đó. Cậu ta quả thực rất phong độ, so
với lúc ngồi trên xe lăn hoàn toàn khác biệt. Nhưng càng nhìn Liệt nàng lại
càng cảm thấy tội lỗi, bởi vì nàng nghĩ tới Vũ, nếu như cậu ta còn sống, hai
người họ nhất định sẽ khiến mọi người nhìn vào đều cảm thấy sững sờ.
Thấy nàng nói vậy, Liệt lại càng cúi mặt xuống sát nàng hơn, mùi mộc hương dịu
nhẹ khiến người ta như cảm thấy bản thân lạc trong rừng rậm, gương mặt tuấn mỹ
còn đẹp hơn cả phụ nữ…
“Lạc Tranh, chị sai rồi. Từ khi mới bắt đầu tôi đã không hề trách chị, chưa
từng trách chị. Có lẽ tôi sẽ hận những người khác, nhưng chỉ có chị là không.
Tôi sẽ không hận chị, cả đời này cũng không hận.”
“Vì sao?” Lạc Tranh thật không tài nào hiểu được
“Bởi vì…” Sống mũi cao thẳng của Liệt cơ hồ dính sát vào gương mặt nàng, nụ
cười vui vẻ trên môi dường như lan tràn khắp toàn thân.
“Vì bốn năm trước, tôi đã yêu chị, cho nên, tôi sao có thể đành lòng oán hận
chứ.”
“A?” Lạc Tranh kinh ngạc đến mức cả người giật nảy lên, lại động đến vết
thương khiến nàng đau đớn kêu thành tiếng.
Liệt thấy vậy, vội vàng xoa dịu nàng, “Thật xin lỗi, tại tôi biểu đạt quá trực
tiếp, dọa chị sợ như vậy? Nhưng mà đây là những suy nghĩ thật lòng của tôi.”
Lạc Tranh cảm thấy có chút chóng mặt, khẽ định thần lại nhìn vào đôi mắt sáng
ngời của Liệt, “Liệt, cậu thấy tôi nằm trên giường bệnh nên cố tình đến trêu
chọc tôi phải không? Cậu mới có hai mấy tuổi, sao có thể nói yêu chứ?”
“Xin chị đó, tôi đang rất nghiêm túc.” Liệt nghe vậy, vẻ mặt càng kiên quyết
hơn, “Lạc Tranh, buổi tối bốn năm trước, khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy chị
thì đã yêu chị rồi. Tôi hiểu rất rõ cảm giác của mình. Chính vì vậy, tôi mới
có thể vì chị mà tỉnh táo lại.”
Lạc Tranh thật sự cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, lại thêm đôi mắt đẹp kia không
ngừng nhìn mình chăm chú khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên. Một lúc lâu
sau, nàng mới nhẹ nhàng nói, “Liệt, khi đó cậu mới mười tám tuổi…”
“Mười tám tuổi đã có đầy đủ năng lực yêu thương rồi, huống hồ hiện giờ tôi
cũng không còn ở tuổi mười tám nữa.” Liệt có chút bướng bỉnh lên tiếng, gương
mặt anh tuấn lộ rõ việc không cho phép sự cự tuyệt.
Lạc Tranh nghe vậy khẽ lên tiếng, “Được rồi, cho dù những điều cậu nói là
thật, vậy cậu muốn tôi trả lời như thế nào đây? Cậu yêu tôi, vậy có phải cậu
cũng muốn tôi yêu cậu hay không?” Nàng vốn chỉ xem Liệt như một đứa trẻ, cho
tới giờ đều ngoan ngoãn nghe lời mà thôi.
“Không, tôi sẽ không cưỡng bách chị yêu tôi. Chỉ cần chị biết rõ, tôi yêu chị
là được rồi.” Liệt vừa nói vừa đưa tay khẽ vuốt ve mái tóc nàng, vẻ dịu dàng
từ trong đôi mắt Liệt như truyền cả tới bàn tay cậu ta.
“Tôi biết chị chắc chắn sẽ không tiếp nhận tình cảm này, ít nhất vì chị sẽ coi
tuổi tác chính là vấn đề giữa chúng ta. Nhưng mà, chị không thể ngăn tôi yêu
chị…”
Tim Lạc Tranh chợt có chút bồi hồi, khóe môi nở nụ cười yếu ớt. Nếu như cậu ta
không ít tuổi hơn nàng, nếu như cậu ta không phải là em trai của Louis Thương
Nghiêu, như vậy nàng sẽ lập tức vùi đầu vào trong vòm ngực đó mà khóc thật
lớn, thật thoải mái.
Cho tới giờ, Lạc Tranh luôn cho rằng yêu đơn phương là một chuyện vô cùng đau
khổ, mà đối với cả hai bên cũng trở thành gánh nặng. Nhưng, Liệt lại kiên
quyết thổ lộ với nàng như vậy, nói rằng cậu ta yêu nàng, tình yêu của cậu ta
nhẹ nhàng như vậy, cuồng nhiệt như vậy, cho dù không được đáp lại Liệt vẫn rất
vui vẻ. Đây là loại cảm giác thế nào chứ? Nàng chợt cảm thấy ở cùng một chỗ
với Liệt thật sự rất dễ chịu, cũng không có quá nhiều áp lực cùng căng thẳng,
cảm giác này có phải là do tuổi trẻ của cậu ta mang lại hay không?
“Cậu…thật sự không trách tôi, tôi biết Vũ…”
“Cái chết của Vũ không liên quan tới chị. Tôi biết rõ bốn năm nay anh trai đều
sống trong thù hận. Thật ra anh trai cũng không phải là người mang nặng thù
hận. Vì tôi và Vũ, anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Trong ấn tượng của tôi, anh
ấy luôn là người đàn ông mạnh mẽ có thể cáng đáng mọi chuyện, tựa như trên đời
này không có bất kỳ chuyện gì có thể gạt được anh ấy, có thể làm khó được anh
ấy.” Liệt nói đến đây, cười cười, “Cho nên, hôm qua bộ dạng của anh ấy nhất
định dọa chị sợ phát khiếp. Đừng nói là chị, ngay cả tôi cũng chưa từng nhìn
thấy dáng vẻ đó của anh ấy. Có lẽ, trong lòng anh ấy vẫn không quên được cái
chết của Vũ. Tôi cũng vậy, nhưng mà nếu lúc đó không phải là tôi cùng Vũ không
hiểu chuyện thì cũng sẽ không gây náo loạn dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.”
Lạc Tranh nhìn Liệt, thật khó tưởng tượng ra cậu ta còn ít tuổi mà có thể hiểu
thấu nhiều chuyện như vậy.
Liệt quay đầu nhìn nàng, mỉm cười, nụ cười của cậu ta vẫn luôn rạng rỡ như ánh
mặt trời, đúng như dáng vẻ mà nàng thấy vào bốn năm trước. Trong lòng Lạc
Tranh không khỏi dâng lên một cảm giác khổ sở. Một người ưu tú như Liệt, nàng
phải làm sao để cậu ta không bị tổn thương? Bởi vì nàng thực không có cách nào
đáp lại tình yêu của cậu ta.
“Đừng nên suy nghĩ lung tung, tôi chỉ hy vọng vết thương của chị mau lành lại.
Chị cũng biết tôi mới vừa tỉnh lại, có rất nhiều chuyện không thích ứng được,
chị có phải nên nhận trách nhiệm hướng dẫn cho tôi hay không?” Liệt dường như
nhìn thấu tâm tư nàng, thoải mái cười lớn.
Lạc Tranh cũng bị bộ dạng của cậu ta chọc cười, nhưng cũng không dám cười to,
sợ ảnh hưởng đến miệng vết thương, “Được, nhưng tôi làm sư phụ rất nghiêm
khắc, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt đi.”
“Yên tâm đi, tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rất tốt rồi. Có thể làm đệ tử của hoa
anh túc độc, tôi đâu dám bê trễ chứ?” Liệt dùng tiếng Trung rất lưu loát trả
lời nàng.
Lạc Tranh nghe mà thực sự ngạc nhiên, chỉ thiếu nước giơ ngón tay cái lên tỏ ý
tán thưởng mà thôi. Đúng lúc này, Louis Thương Nghiêu đẩy cửa bước vào, sau
lưng còn có bác sỹ Lawrence và hai cô y tá, thấy trong phòng bệnh vang lên
tiếng cười nói vui vẻ, sắc mặt hắn có chút không thoải mái.
“Tốt rồi, bác sỹ đã tới, Lạc Tranh, chị phối hợp với họ làm kiểm tra nhé!”
Liệt đứng dậy, quay đầu nhìn hai cô y tá kia, “Xin nhờ các cô vậy!”
Hai cô y tá cũng còn khá trẻ, đột nhiên nhìn thấy một thanh niên đẹp trai như
vậy nói chuyện với mình, trong lúc nhất thời không khỏi đỏ mặt, ấp úng không
biết trả lời thế nào cho phải.
Lawrence bất đắc dĩ lắc đầu, “Hai anh em các người đúng là yêu nghiệt mà, toàn
bộ y tá trong viện đều bị mê hoặc hết cả. Đi ra ngoài đi hai vị, nếu không y
tá của tôi không thể an tâm làm việc đâu.”
Hai cô y tá xấu hổ đỏ bừng mặt lên.
“Liệt, em ra ngoài trước đi!” Louis Thương Nghiêu khẽ ra lệnh.
Liệt kinh ngạc nhìn anh mình, nhưng thấy ánh mắt hắn vô cùng kiên quyết cũng
đành nhún nhún vai đi ra ngoài.
Louis Thương Nghiêu đi vòng qua đầu giường của Lạc Tranh, vừa ngồi xuống, đã
thấy nàng nhíu mày, vẻ mặt đầy sự chán ghét, lãnh đạm nói, “Bác sỹ, tôi cũng
không muốn gặp người này. Anh ta có phải cũng nên rời khỏi đây hay không?”
Lawrence còn chưa kịp mở miệng, Louis Thương Nghiêu đã cười nhẹ một tiếng,
nâng bàn tay nhỏ bé của nàng lên, giữ chặt lấy, không để cho nàng có cơ hội
phản kháng thêm, trước mặt tất cả mọi người hôn lên từng ngón tay nàng bằng sự
sủng ái cực độ, “Ngoan, đừng nổi giận, anh chỉ là lo cho vết thương của em.”
Nói xong, hắn trừng mắt nhìn về phía Lawrence, “Kiểm tra cho cô ấy đi, nhưng
mà miệng vết thương để cho y tá xem xét.”
Ý tứ của hắn vô cùng rõ ràng, vẫn toát lên bản tính bá đạo không chút che dấu.
Lạc Tranh hung dữ nhìn chằm chằm Louis Thương Nghiêu, nhìn bộ dạng dịu dàng tà
mị đầy vui vẻ của hắn, hận không thể lập tức xuống giường rời khỏi nơi này.
Tên đàn ông chết tiệt, giờ lại ở trước mặt nàng giả bộ làm người tốt? Tối qua
là ai hệt như kẻ man di dùng dây lưng quật nàng? Mối thù này cả đời nàng sẽ
không quên!
“Buông ra…” Nàng muốn rút tay về nhưng lại càng bị hắn giữ chặt hơn. Liền đó
hắn cúi người xuống kề sát bên tai nàng khiến mấy cô y tá kêu lên đầy sửng sốt
cùng hâm mộ. Đôi môi mỏng tà mị của hắn dính sát vào vành tai nhỏ nhắn của
nàng, giọng nói trầm thấp vang lên, “Để anh nói cho em biết, cả đời này em
đừng mong rời khỏi anh. Cho dù em trốn tới chân trời góc biển, anh cũng sẽ tìm
được em. Bởi vì em là vợ của anh, cho dù hận anh, em cũng phải ở bên cạnh
anh…”
“Cái gì?” Lạc Tranh khiếp sợ trừng lớn đôi mắt. Nàng, nàng không nghe lầm chứ?
Hắn vừa rồi mới nói cái gì?
Nhưng mà, Louis Thương Nghiêu cũng không có ý định giải thích gì thêm hệt như
trước kia. Khẽ ưỡn ngực hít một hơi, hắn nói, “Lawrence, kiểm tra cho cô ấy
đi.”
Lawrence gật đầu, mà Louis Thương Nghiêu cũng không hề rời đi, giám sát hết
thảy quá trình kiểm tra. Suốt quá trình kiểm tra, ánh mắt hai cô y tá thỉnh
thoảng lại liếc về phía hắn, mà ánh mắt của hắn thì không hề rời khỏi gương
mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh. Còn nàng, ánh mắt lại có chút hoảng loạn…
Hai ngày nay, Lạc Tranh nằm tĩnh dưỡng trong bệnh viện. Phòng bệnh cũng trở
nên cực kỳ náo nhiệt. Ngoại trừ Liệt mỗi ngày ra ra vào vào, còn có con chó
nhỏ KITY, nó mỗi ngày đều dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn nàng, chờ nàng ôm nó
một cái mới chịu yên. Trừ lúc đó ra, còn lại Louis Thương Nghiêu cơ hồ một
ngày 24 tiếng đồng hồ dính lấy chỗ này, ngày đêm coi chừng nàng không rời.
Bởi vì vết thương trên người, Lạc Tranh không cách nào đuổi được hắn đi. Hai
ngày nay, nàng chỉ nói chuyện với Liệt, cho dù có đối mặt với Louis Thương
Nghiêu, sắc mặt nàng cũng luôn lạnh băng, so với thái độ đối đãi với Liệt quả
thực khác nhau một trời một vực.
Tại thời điểm này, bản tính bá đạo của Louis Thương Nghiêu càng được phát huy
triệt để. Việc thoa thuốc vào vết thương của nàng đều do một tay hắn làm, cho
dù không muốn Lạc Tranh cũng không có cách nào.
Sáng sớm một ngày kia, khi sương sớm còn vương trên vòm lá.
Lúc Lạc Tranh từ trong giấc mộng tỉnh lại, trong phòng bệnh an tĩnh đến lạ
thường. Ánh nắng nhạt xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng khiến căn
phòng trở nên cực kỳ yên bình. Nàng vô thức đưa mắt nhìn về phía ghế sofa,
không có ai ở đó.
Những ngày qua, Louis Thương Nghiêu đều ngủ tại đó, chỉ cần nàng mở mắt ra là
có thể nhìn thấy hắn. Hôm nay, hắn lại không có ở trong phòng, xem chừng chắc
đã không thể lưu lại được nữa. Cho dù hắn có muốn nghỉ ngơi thật tốt thì công
ty cũng không cho phép hắn mỗi ngày đều ở lỳ trong bệnh viện như vậy.
Lạc Tranh chậm rãi ngồi dậy, mỗi ngày nằm ngủ sấp thế này thật sự là chuyện
rất vất vả. Nàng cho tới giờ cũng không biết bản thân mình lại yếu ớt thế này,
lại phải nằm viện nhiều ngày đến vậy. Khẽ kéo áo bệnh xuống, nàng chỉ muốn
nhìn miệng vết thương trên người mình thế nào. Hiện giờ đã được tháo băng gạc,
nàng thật hy vọng sẽ không bị để lại sẹo.
Miệng vết thương trên lưng không cần nhìn cũng biết là rất sâu, nàng muốn nhìn
lại không nhìn thấy, trong lúc đang cố xem thế nào thì cửa phòng bệnh đột
nhiên bị đẩy bật ra. Lạc Tranh bị một phen giật mình, ngón tay khe khẽ run
lên, áo từ trên vai rớt xuống lộ ra bờ vai thiên nga mềm mại. Giờ khắc này, bộ
dạng nàng thực giống một chú nai con đi lạc trong rừng rậm, đôi mắt trong veo
vì kinh hãi mà mở lớn…
Bước vào phòng không phải ai khác mà chính là người nàng vốn cho rằng đã rời
đi – Louis Thương Nghiêu. Hắn đẩy cửa bước vào thấy cảnh tượng như vậy có chút
bất ngờ, lập tức đóng kỹ cửa lại, đi tới gần nàng, đem bữa sáng đặt xuống rồi
cúi đầu nhìn nàng cười nhẹ.
“Em sao vậy?”
Thân ảnh cao lớn của hắn rơi vào trong tầm mắt của Lạc Tranh tạo cho nàng một
áp lực cực lớn. Hàng lông mày đen nhánh thoáng hiện lên vẻ chán ghét cùng né
tránh, lúng túng kéo lại áo, cũng không trả lời câu hỏi của hắn.
Louis Thương Nghiêu thấy vậy cũng không hề tỏ ra tức giận. Mấy ngày nay, hắn
đã sớm quen với vẻ mặt lãnh đạm của nàng. Số lần nàng nói chuyện với hắn có
thể đếm được trên đầu ngón tay. Cười nhẹ một tiếng, hắn vươn bàn tay to ra giữ
lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.
Lạc Tranh nổi giận trừng mắt nhìn hắn.
“Bôi thuốc xong mặc cũng chưa muộn.” Louis Thương Nghiêu dịu dàng nói.
“Không cần anh ở đây giả bộ quan tâm bôi thuốc cho tôi.” Lạc Tranh lạnh lùng
mở miệng. Đừng tưởng rằng dùng thái độ đó là có thể khiến nàng quên hết mọi
chuyện. Cho tới giờ, nàng chưa từng gặp người đàn ông nào tàn nhẫn như hắn.