Chương 14: Phiền não
Tại bệnh viện tư, bên ngoài cửa sổ, từng giọt mưa tí tách rơi, không khí có
chút se lạnh.
“Lawrence, sao rồi?”
Khi một vị bác sỹ khoác blu trắng từ phòng bệnh bước ra, Louis Thương Nghiêu
liền bước vội lên trước, cất tiếng hỏi.
Lawrence là bác sỹ khoa ngoại thần kinh nổi tiếng nhất nước Pháp, là người mà
đa phần giới thượng lưu quý tộc luôn muốn tranh nhau mời làm bác sỹ riêng. Hơn
nữa, anh ta rất phong độ, lại thêm bề ngoài đẹp trai nên được rất nhiều phụ nữ
mê đắm. Lawrence gặp gỡ Louis Thương Nghiêu cũng chỉ do một lần tình cờ, nhưng
giao tình của hai người họ khá tốt cho nên chẳng mấy đã thành bạn chí giao.
Nhìn thấy đôi mắt của Louis Thương Nghiêu lộ rõ vẻ lo lắng, Lawrence nở nụ
cười có chút quái dị, cũng không trả lời ngay câu hỏi của hắn mà cố ý hỏi lại,
“Người ở bên trong có quan hệ gì với cậu?”
Louis Thương Nghiêu nhận ra anh ta có ý đùa cợt, có chút bực bội vung tay lên,
“Là nhân viên của tôi.”
“Ồ!” Lawrence nhìn thấy đáy mắt hắn thoáng lộ ra chút mất tự nhiên, cố làm ra
vẻ chợt hiểu, lên tiếng, “Cậu đã là cấp trên của cô ấy, vậy mau báo cảnh sát
đi.”
Ách?
Louis Thương Nghiêu nghi ngờ nhìn về phía Lawrence, “Lời này của cậu là có ý
gì?”
“Rất đơn giản! Nhân viên của cậu bị thương đến như vậy, mà cậu lại quan tâm
đến sự an nguy của cô ấy, sao có thể buông tha cho hung thủ được chứ? Báo cảnh
sát đi, đây chính là tội hình sự đó.” Lawrence đầy nhiệt tình hướng dẫn hắn
rồi lại nở nụ cười thần bí, giả bộ có chút khó hiểu, “Thương Nghiêu à, cậu
không tận mắt nhìn thấy miệng vết thương. Tôi nhìn mà thực sự không đành
lòng…”
“Cô ấy rốt cuộc sao rồi?” Louis Thương Nghiêu nhìn thấu Lawrence đang cố tình
trêu chọc mình, dứt khoát cất tiếng cắt ngang lời anh ta. Không khó nhận ra
hắn đã không thể kiên nhẫn thêm nữa.
Lawrence cũng không hề sợ hãi, hai người họ tính tình khá giống nhau, có thể
nói là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, anh ta hiểu khá rõ con người Louis Thương
Nghiêu, hắn là mẫu người điển hình của kẻ cứng miệng.
“Yên tâm đi, cô nhân viên xinh đẹp kia của cậu không sao rồi. Chỉ là bị thương
ngoài da thôi. Sao cậu có thể kéo tôi qua đây chứ? Xin cậu đó, dù sao tôi cũng
là bác sỹ ngoại khoa thần kinh có tên tuổi, kêu tôi tới xử lý mấy cái chuyện
nhỏ nhặt như vậy?” Lawrence vừa dùng ánh mắt “Cậu có bị làm sao không?” nhìn
Louis Thương Nghiêu, vừa ngó qua đồng hồ. Trời ạ, xem ra hôm nay đừng mong
được ngủ.
“Tôi chỉ tin được cậu thôi!” Louis Thương Nghiêu khẽ trả lời, “Ý của cậu là,
cô ấy không có gì đáng ngại nữa?”
“Vết thương trên người thì không sao rồi. Nhưng mà vết thương trong lòng thì
tôi không rõ đâu.” Lawrence ngồi xuống ghế ở hành lang, nhìn Louis Thương
Nghiêu hồi lâu…
“Thương Nghiêu, vết thương trên người cô ấy…không phải do cậu làm đấy chứ?”
Louis Thương Nghiêu không trả lời, hai cánh tay vững chãi chống lên thành cửa
sổ, đôi bàn tay to cơ hồ còn mang theo chút run rẩy, sắc mặt hắn từ lúc bước
vào bệnh viện vẫn rất khó coi, hàng lông mày cương nghị tràn ngập sự đau khổ,
khi nghe những lời của Lawrence, đôi môi mỏng khẽ mấp máy.
“Thật sự là cậu làm?” Lawrence nhìn ra sự biến đổi trên gương mặt hắn, kinh
ngạc kêu thành tiếng.
Louis Thương Nghiêu cắn chặt răng, bàn tay đột nhiên siết lại rất nhanh, không
trả lời, chỉ gật gật đầu.
“Chúa ơi!” Lawrence dường như vừa nghe được tin tức kinh hãi nhất trên đời,
đưa tay bóp trán, dùng ánh mắt như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh nhìn
người đàn ông đối diện, “Thương Nghiêu, tôi không biết là cậu lại có sở thích
như vậy đấy? Có chuyện gì thế? Cô ấy đắc tội với cậu sao? Xét theo tính cách
của cậu, nếu thật có người dám đắc tội với cậu, chỉ sợ hôm nay đưa đến bệnh
viện sẽ là một xác chết rồi. Đánh phụ nữ bằng dây lưng là thế nào chứ?”
“Tôi không ngờ cậu lại là người lắm lời vậy đấy!” Louis Thương Nghiêu xoay
người nhìn anh ta, thở một hơi dài, đầy ưu phiền nhíu nhíu mày, “Nếu cô ấy đã
không có gì đáng ngại, tôi có thể vào thăm được không?”
“Cô ấy vẫn chưa tỉnh.” Lawrence cẩn thận đánh giá sắc mặt Louis Thương Nghiêu,
nén xuống nghi ngờ trong lòng, khẽ trả lời.
Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu thoáng hiện lên sự lo lắng, “Không phải
cậu nói cô ấy chỉ bị thương ngoài da thôi sao?”
Lauren hơi trợn mắt lên, buồn cười nhìn hắn, “Thương Nghiêu à, tôi vẫn luôn
nghĩ cậu là người thông minh, sao có thể hỏi câu ngố như vậy?”
Louis Thương Nghiêu trừng mắt nhìn anh ta, cũng không nổi giận, chỉ yên lặng
chờ nghe tiếp. Bạn thân của hắn không có nhiều, nhưng để có thể trở thành bạn
của hắn cũng không phải là người tầm thường. Lawrence chính là người như vậy.
Đổi lại là người khác mà dám nói hắn như thế đã sớm mất mạng rồi.
“Cậu suy nghĩ chút xem, phụ nữ dù sao cũng là phụ nữ, cũng không phải người
luyện võ, sức lực có được bao nhiêu chứ?” Lawrence lại dùng vẻ mặt “Cậu đúng
là đồ ngốc!” để nhìn Louis Thương Nghiêu, “Cậu cho rằng cô ấy giống cậu, từ
nhỏ đã chịu sự huấn luyện nghiêm khắc, mưa bom bão đạn không ngại hay sao?
Xương cốt của cậu cứng như vậy, mấy vết thương kiểu đó không đáng kể gì, nhưng
còn cô ấy? Cô ấy chỉ là người bình thường, dựa theo sức của cậu đánh xuống, cô
ấy không chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng đã là may mắn lắm rồi.”
Đối với những chuyện của Louis Thương Nghiêu, Lawrence đương nhiên cũng biết
không ít, bởi anh ta vừa là bạn tốt, vừa là bác sỹ riêng của hắn. Có lúc,
Louis Thương Nghiêu một thân đầy máu chạy đến nơi này, có vết dao đâm, có vết
đạn bắn đã khiến Lawrence dần quen thuộc. Hắn có thể sống chạy tới đây cũng đủ
để tạ ơn trời rồi, Lawrence sợ nhất chính là có một ngày anh ta sẽ phải đối
diện với xác của hắn.
Nhưng cũng rất may, Louis Thương Nghiêu là người đa mưu túc trí, bảo vệ bản
thân đối với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Nếu không, hắn cũng không có được khả năng
một tay che trời như hiện giờ.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, nắm tay đang đặt hai bên người khẽ nắm lại chặt
hơn, không khó nhận ra hắn đang cố đè nén bản thân, thẳm sâu trong đáy mắt
tràn ngập sự hối hận.
“Khi nào cô ấy có thể tỉnh lại?” Một lúc sau, hắn cất tiếng hỏi, giọng đã có
chút khàn khàn.
Lawrence suy nghĩ một chút rồi mới trả lời, “Cậu giờ cũng có thể vào thăm cô
ấy, ngủ một đêm sẽ không có chuyện gì nữa. Nếu không có gì ngoài ý muốn phát
sinh, ngày mai cô ấy sẽ tỉnh lại.”
Louis Thương Nghiêu vô thức thở phào nhẹ nhõm, rồi lại quay đầu nhìn Lawrence,
nhạy cảm hỏi, “Không có gì bất ngờ xảy ra là sao?”
Lawrence biết rõ Louis Thương Nghiêu là người luôn cẩn thận, đương nhiên không
thể lừa gạt hắn. Nhưng mà, trong lòng anh ta cũng có chút nghi vấn, “Thương
Nghiêu, xem ra cậu nên biết rõ tình hình của nhân viên mình hơn nữa. Trước
đây, cậu có từng nghe cô ấy nhắc đến việc đã từng bị thương hay không?”
Một câu nói này khiến Louis Thương Nghiêu có chút khó hiểu, “Cậu nói bị thương
nghĩa là…”
‘Ví dụ như, cô ấy có từng gặp phải tai nạn xe hay không? Hoặc là, phần đầu cô
ấy có từng bị vật cứng đập vào hay không?” Lawrence đầy nghiêm túc nhìn hắn,
khẽ hỏi.
Louis Thương Nghiêu suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới Ôn Húc Khiên, ánh
mắt hắn đột nhiên chuyển lạnh băng, “Cậu nghi ngờ não bộ cô ấy từng chịu tổn
thương sao? Cậu có thể chẩn đoán được khoảng thời gian bị thương hay không?”
Nếu quả thực việc này là do Ôn Húc Khiên gây ra, hắn nhất định sẽ phải đền
mạng.
“Chỉ là chẩn đoán sơ bộ của tôi mà thôi.” Lawrence nhìn ra sự lạnh lẽo trong
đáy mắt hắn, có chút suy nghĩ rồi mới trả lời, “Theo lý thuyết, cô ấy hôn mê
là vì không chịu được sự đau đớn do vết thương gây ra, nhưng cũng không hôn mê
lâu tới mức như vậy. Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ nên đã đưa cô ấy đi chụp não,
kết quả phát hiện ra phần tuyến yên trong não cô ấy có dấu hiệu bị tổn thương.
Đương nhiên, vết thương này cũng không rõ ràng lắm, giống như cô ấy bị tổn
thương từ bên trong vậy. Thời gian bị thương đoán chừng khoảng năm cô ấy mười
tám tuổi.”
“Cái gì?” Louis Thương Nghiêu thật sự kinh ngạc. Mười tám tuổi, vậy tức là
không liên quan tới Ôn Húc Khiên?
Thấy sắc mặt hắn tràn ngập vẻ nghi hoặc, Lawrence vội hỏi, “Có phải cậu nghĩ
ra chuyện gì rồi không? Nói một chút coi, có thể sẽ giúp tôi tìm ra nguyên
nhân.”
Louis Thương Nghiêu suy nghĩ thật lâu, ánh mắt đầy phức tạp cùng khó nắm bắt,
một lúc sau, hắn lắc đầu, “Tôi cũng không biết nguyên nhân là gì.”
Lawrence thở dài đầy tiếc nuối.
Đôi mắt sắc bén của Louis Thương Nghiêu khẽ nheo lại. Hắn đã không nói cho
Lawrence biết về cơn ác mộng của Lạc Tranh. Hắn còn nhớ rõ ràng đêm đó, vẻ
hoảng loạn cùng vô lực của Lạc Tranh khi nàng chìm trong cơn ác mộng kinh
hoàng. Cũng chính đêm đó, hắn muốn nàng, cho nên cảnh tượng đó hắn vĩnh viễn
không thể nào quên.
Vết thương của nàng liệu có liên quan tới cơn ác mộng đó hay không?
Nghĩ tới đây, hắn âm thầm hạ quyết tâm. Xem ra, có một số việc cần phải điều
tra rõ ràng mới được.
“Thương Nghiêu, Thương Nghiêu?” Lawrence thấy hắn chìm vào suy tư, khẽ vỗ vỗ
vai hắn.
Louis Thương Nghiêu giật mình bừng tỉnh, nhìn vẻ nghi hoặc trên gương mặt
Lawrence, khẽ khoát tay, “Việc này tôi sẽ điều tra.”
Lawrence gật đầu, trên môi lại cong lên nụ cười đầy giễu cợt, nhìn hắn, “Không
ngờ cậu lại quan tâm tới nhân viên của mình như vậy. Người nằm trong kia hình
như là người đầu tiên được cậu đích thân đưa tới bệnh viện thì phải?”
“Thu lại sự hiếu kỳ của cậu đi!” Louis Thương Nghiêu đương nhiên hiểu được ý
tứ trong lời nói của anh ta, lại nghĩ đến chuyện gì đó, liền đó tóm lấy tay
Lawrence đẩy anh ta về phía tường, tốc độ cực nhanh khiến đối phương không kịp
phản ứng.
“Này, Thương Nghiêu, cậu làm cái gì thế?”
Louis Thương Nghiêu chính là người như vậy, vừa mới cười cười nói nói, ngay
lập tức liền có thể trở mặt. Còn khi người ta cho rằng hắn nhất định sẽ nổi
giận, thì vẻ mặt hắn lại rất tươi cười. Tuy rằng là bạn của hắn đã nhiều năm,
nhưng Lawrence cũng không thể đoán nổi tâm tình của hắn.
“Cậu vừa nói là cậu tự tay xử lý miệng vết thương cho Lạc Tranh?” Louis Thương
Nghiêu gần như dí sát mặt vào Lawrence, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh
đến đáng sợ.
Lawrence nghe mà sững sờ, ngay sau đó, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, thất
thanh hỏi, “Cậu nói cô ấy… cô ấy tên là Lạc Tranh? Chính là luật sư nổi tiếng
lẫy lừng người Hongkong, được mệnh danh hoa anh túc độc?” Trước đây, Lawrence
đã từng nghe đến cái tên này, chỉ là chưa có có hội gặp mặt. Hôm nay đích thân
Louis Thương Nghiêu lại ôm nàng vào bệnh viện nên anh ta cũng chưa kịp hỏi gì
nhiều.
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa, mau trả lời câu hỏi của tôi!” Louis Thương Nghiêu
gần như gầm lên trong cuống họng.
Lawrence cũng là đàn ông, đương nhiên nhìn ra tia khác lạ trong mắt người bạn
của mình. Anh ta cũng là người từng trải, đương nhiên hiểu được sự khẩn trương
kia mang hàm ý gì. Cho nên, Lawrence không chút vội vàng mà còn cười cười nhìn
Louis Thương Nghiêu, “Thương Nghiêu, cậu để tôi điều trị cho Lạc Tranh, cho
nên tôi đương nhiên phải tự mình xử lý vết thương cho cô ấy rồi. Chẳng lẽ để y
tá làm sao? Người bá đạo như cậu, đâu có chịu tin vào tay nghề của mấy cô y
tá?”
“Cậu thật sự tự tay xử lý hết sao?” Louis Thương Nghiêu nói mấy lời này mà hàm
răng dường như nghiến chặt lại, trên môi mặc dù vẫn có nét vui vẻ nhưng lại
mang theo sự nguy hiểm cùng một mối đe dọa cực kỳ đáng sợ.
Lawrence thấy dáng vẻ của hắn như vậy có chút ngẩn người. Chẳng lẽ hắn thật sự
động lòng? Hình như là…
“Chuyện đó….Thương Nghiêu.” Anh ta cười cười, khẽ rút tay về, nhân cơ hội thở
phào một hơi, “Cậu nên biết, trong mắt bác sỹ chúng tôi căn bản không phân
biệt giới tính gì hết. Chẳng lẽ tôi là bác sỹ nam thì chỉ có thể cứu bệnh nhân
nam thôi sao? Sao có thể như vậy chứ? Cũng giống như người trên bàn mổ vậy,
quần áo nhất định phải cởi sạch mới được. Chẳng lẽ lúc đó còn có tâm tư để ý
nhiều chuyện như vậy? Thương Nghiêu à, đầu óc cậu sao có thể xấu xa như vậy?
Tôi chính là người làm công việc thần thánh, người như cậu, sẽ không thể nào
làm bác sỹ được…”
“Cậu vừa nói gì? Lạc Tranh chỉ bị thương ngoài da, sao lại phải đem tất cả
quần áo cởi sạch?” Louis Thương Nghiêu nhìn sững Lawrence, gằn giọng thốt ra
từng lời.
“Không, không! Chuyện này cậu hiểu lầm rồi. Tôi nhiều lắm cũng chỉ nhìn thấy
miệng vết thương của cô ấy mà thôi. Thương Nghiêu à, cậu coi tôi thành người
thế nào chứ?” Lawrence vội vàng giải thích, lại có chút không cam lòng khẽ cự
lại, “Nói thế nào đi nữa, chỉ cần đã vào viện thì mối quan hệ đều là giữa bệnh
nhân và thầy thuốc. Cậu sao có thể nghĩ thành phức tạp như vậy? Nếu cứ theo
lời cậu nói, vậy thì các bác sỹ nam trên đời này sẽ chẳng thể làm bác sỹ phụ
khoa rồi. Vậy giờ, chẳng lẽ cậu định thay thế tất cả các bác sỹ phụ khoa trên
thế giới này sao?”
“Ngụy biện!” Louis Thương Nghiêu buông Lawrence ra, không vui nhíu mày, “Nếu
như không phải tôi hiểu con người cậu, tôi nhất định sẽ móc luôn hai mắt của
cậu ra.”
“Tôi tin cậu có thể làm được.” Lawrence cười cười, “Cậu là người nổi danh tàn
nhẫn mà!”
Louis Thương Nghiêu trừng mắt liếc anh ta một cái, không buồn để ý định đẩy
cửa bước vào phòng bệnh lại nghe thấy một hồi tiếng chó sủa. Khẽ dừng bước,
hắn xoay người nhìn lại….là một người một chó!
Một người là Liệt, một chó là KITY. KITY chạy phía trước, còn Liệt theo ngay
sau, cậu ta không hề ngồi xe lăn nên có thể nhận ra dáng người Liệt thật sự
cao lớn tuấn mỹ, gương mặt đẹp lộ rõ sự lo lắng.
Louis Thương Nghiêu sững sờ, xoay người sải bước đi về hướng Liệt, đã thấy
KITY hướng hắn giận dữ sủa một hồi. Hắn không vui trừng mắt nhìn nó, giọng nói
có chút mất tự nhiên hỏi, ‘Liệt, em sao rồi? Lưng của em…”
“Lạc Tranh thế nào rồi?” Giọng nói của Liệt cũng vô cùng ấm áp dễ nghe, dường
như còn ẩn trong đó sự đau lòng.
Louis Thương Nghiêu nghe vậy, không có trả lời ngay mà chỉ chậm rãi nói, “Em
cũng đã tới bệnh viện, vậy lát nữa hãy theo bác sỹ Lawrence đi kiểm tra thật
kỹ lại. Bác sỹ Lawrence em cũng đã quen rồi.”
Cho tới bây giờ, hắn mới ý thức được Liệt đã tỉnh táo lại. Hắn đã chờ suốt 4
năm, không ngờ Liệt lại tỉnh lại trong tình huống như vậy. Xem ra đúng như lời
bác sỹ tâm lý nói, thân thể Liệt hoàn toàn không có bệnh mà chỉ là tâm lý có
trở ngại mà thôi. Chỉ cần Liệt có thể thức tỉnh, cậu ta không có gì khác những
người bình thường hết.
Lawrence bước lên trước, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc, “Liệt? Cậu chính là Liệt
sao? Cậu đã tỉnh lại?”
Liệt lịch sự gật đầu đáp lễ thay cho câu trả lời, nhìn về phía Louis Thương
Nghiêu, “Anh, Lạc Tranh ở phòng bệnh nào? Em muốn gặp cô ấy!”
“Lawrence, Liệt vừa tỉnh lại không bao lâu, giúp tôi để ý nó!” Louis Thương
Nghiêu hơi chau mày, giọng có chút lạnh nói với anh ta.
“Yên tâm đi!” Lawrence đương nhiên rất cao hứng.
“Anh…”
‘Liệt, nghe lời anh cậu đi, cùng tôi đi làm kiểm tra toàn diện. Chỉ có đảm bảo
bản thân mình vô sự mới có thể chăm sóc những người khác.” Lawrence kéo tay
Liệt, lời nói chứa đầy hàm ý.
Liệt cũng không còn cách nào, chỉ có thể nghe theo mà thôi.
“Chờ một chút!” Louis Thương Nghiêu xoay người nhìn họ, chỉ chỉ vào KITY đang
giận dữ nhìn mình lom lom, “Đem cả nó đi theo hai người đi!”
“Thương Nghiêu, thú cưng không thể vào phòng làm việc của bác sỹ được.”
Lawrence kinh ngạc nhìn hắn.
Dường như KITY cũng nghe hiểu lời của Louis Thương Nghiêu, nhăn mũi hướng về
hắn sủa lớn một tiếng.
“Tôi mặc kệ, tóm lại tôi còn nghe thấy nó sủa nữa, tôi sẽ đem nó ném văng ra
ngoài.” Sắc mặt Louis Thương Nghiêu càng thêm không vui, lạnh lùng bỏ lại câu
nói rồi sải bước rời đi.
Lawrence bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Liệt, “Xem ra, tôi đành phải tạm cho nó vào
phòng vậy.”
“KITY, tới đây!” Liệt thấy anh ta đồng ý, hướng phía KITY ngoắc tay, KITY lập
tức vui vẻ trở lại, thân hình mũm mĩm giống như một quả bóng bông chạy vụt
tới…
Bầu không khí trong phòng bệnh an tĩnh tới mức dị thường, ngay cả người đang
nằm trên giường bệnh cũng vậy, gương mặt nhỏ nhắn vốn trắng như sứ hiện giờ đã
trở nên trong suốt.
Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại cẩn thận, bước tới phía
giường, ngồi xuống cạnh nàng. Bởi vì phần lưng bị thương nên Lạc Tranh lúc này
nằm sấp trên giường bệnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng về phía hắn ngồi. Hàng
lông mi dài cong vút rợp bóng trên gương mặt xinh đẹp, hô hấp của nàng khá ổn
định, sắc mặt tĩnh lặng tựa vầng trăng…
Dáng vẻ này của nàng khiến hắn nghĩ đến hình ảnh cách đây không lâu, lúc nàng
bị dây lưng quất xuống cũng nằm sấp trên sofa như vậy, sắc mặt trắng bệch tựa
trang giấy.
Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng phản chiếu rõ từng đường nét trên gương mặt cương
nghị của Louis Thương Nghiêu. Gương mặt hắn tràn ngập vẻ đau đớn, đưa tay khẽ
vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của nàng. Một cảm giác lạnh buốt theo đầu ngón tay
hắn len vào tận sâu trong lòng. Người phụ nữ quật cường này, cho dù đau như
vậy cũng không chảy một giọt nước mắt nào.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay cởi bệnh phục của nàng. Bởi vết thương đặc thù nên loại
bệnh phục nàng mặc là loại mở từ phía sau, như vậy có thể tiện cho việc thay
thuốc mỗi ngày.
Phần lưng trắng mịn như sứ giờ phủ đầy băng gạc, còn cả cánh tay nàng cũng
vậy. Cho dù không tận mắt nhìn thấy miệng vết thương nhưng Louis Thương Nghiêu
cũng không khó để tưởng tượng ra vết thương này sâu đến cỡ nào. Trong lúc nhất
thời, ngón tay hắn khẽ run lên, không dám chạm vào phía sau lưng nàng bởi hắn
sợ bất cẩn sẽ khiến nàng đau đớn. Dường như hắn đã quên mất nàng vẫn còn đang
hôn mê.
Louis Thương Nghiêu cúi người xuống, bàn tay khẽ vuốt ve thân thể nàng. Ánh
mắt hắn tràn ngập sự thống khổ cùng ảo não dị thường. Nơi này chỉ có mình hắn
và nàng, lại trong đêm yên tĩnh như vậy khiến hắn không cách nào kìm nén cảm
xúc của mình…
Biết rõ nàng sẽ không nghe được, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng tỳ trán mình lên
gương mặt thanh tú của nàng, gương mặt tràn ngập sự hối hận cùng dịu dàng vô
tận.
“Xin lỗi em…” Hắn khẽ thì thầm, hàng lông mày rậm lộ rõ sự ăn năn, đôi môi
mỏng nhẹ nhàng hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, từng lần lại từng lần đủ
để khiến cõi lòng hắn tràn đầy sự thống khổ cùng sám hối.
Hắn điên rồi phải không? Đúng vậy, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy mình điên
rồi! Từ lúc nào, hắn bắt đầu trở nên tàn nhẫn cùng biến thái như vậy? Từ lúc
nào, sự bá đạo cùng cường thế của hắn lại trở nên mất kiểm soát như vậy? Hắn
muốn giữ nàng lại, hắn sợ mất nàng, thế nên hắn lại đích thân cầm lấy dây
lưng, quật xuống người nàng.
Loại chuyện như vậy, sao một người đàn ông như hắn lại có thể làm được chứ?
Hắn khẽ nở nụ cười khổ, bàn tay lại càng thêm thương tiếc ôm nàng, ôn nhu hôn
lên bờ môi nàng, hốc mắt hắn lại lần nữa đỏ lên..
“Xin lỗi em, Tranh…Anh chỉ là quá sợ mất em…” Giọng nói trầm thấp của hắn có
chút khàn khàn, mang theo một chút yếu ớt mà người ngoài không cách nào nhận
thấy.
Hắn thừa nhận hắn đang sợ, sợ khi nhìn thấy Lạc Tranh dùng ánh mắt không chút
quan tâm nhìn mình, khi hắn lái xe suốt mấy tiếng đồng hồ trong cơn mưa mà
không tìm được nàng, khi hắn thấy nàng dịu dàng như vậy để Dennis hôn mình,
khi hắn thấy nàng cầm lấy va ly đi thu thập quần áo bỏ đi…
Hắn chưa từng gặp người phụ nữ nào như vậy, cho dù bên cạnh hắn có rất nhiều
phụ nữ xinh đẹp quyến rũ, nhưng, chưa từng có một người nào như nàng, khiến
cho hắn đứng ngồi không yên, khiến cho hắn phiền não, khiến cho hắn không từ
thủ đoạn, khiến cho hắn…kìm lòng không nổi.
Chính vì vậy, mới có thể khiến hắn mất đi lý trí, mất đi phong độ trước giờ,
khiến hắn trở nên không khác gì tên cầm thú Ôn Húc Khiên kia, chỉ muốn dùng
bạo lực để cưỡng chế giữ nàng lại.
Hắn, còn có tư cách gì để cười nhạo Ôn Húc Khiên? Khi hắn cầm lấy dây lưng,
khi thân thể của nàng ứa ra dòng máu đỏ tươi, hắn đã chẳng có gì khác biệt tên
cầm thú Ôn Húc Khiên kia nữa, đều là tên khốn kiếp mà thôi.
“Tranh… Tỉnh dậy đi, sau khi tỉnh lại em muốn thế nào cũng được, mắng mỏ
anh, giận đánh anh cũng được, chỉ cần em có thể tỉnh lại….” Louis Thương
Nghiêu hoàn toàn vùi đầu vào mái tóc nàng, bàn tay đang đặt trên vai nàng cũng
run lên mặc dù đang cố đè nén tâm tình xúc động…
Bên ngoài phòng bệnh, Liệt đứng sững tại đó, cậu ta không lập tức đẩy cửa bước
vào, chỉ là yên lặng nhìn Louis Thương Nghiêu ở bên trong phòng bệnh. Đáy mắt
Liệt xẹt qua chút suy tư. Bốn năm nay, cậu ta biết anh trai đã vì mình trả giá
những gì. Lạc Tranh đến cậu ta cũng biết, cái gì cũng biết chỉ là không biết
phải biểu đạt ra sao mà thôi. Khiến cậu ta không ngờ tới nhất chính là anh
trai của mình. Một người đối với tình cảm vẫn luôn xem nhẹ lại đi cầm dây lưng
giận đánh một người phụ nữ? Nếu như không phải biết rõ người kia chính là anh
trai mình, Liệt nhất định sẽ lầm tưởng đó chẳng qua là một tên khốn có hình
dáng giống như vậy mà thôi.
Một người mang huyết thống cao quý, đối với phụ nữ vốn chẳng thèm ngó ngàng,
người anh trai cao cao tại thượng kia lại dùng đến cách thức như vậy? Điều làm
Liệt không thể tin nổi chính là, người anh chưa từng biết đến làm sai chuyện
gì lại ảo não ngồi trước mặt Lạc Tranh như vậy, ánh mắt toát ra sự chân thành
mà Liệt chưa từng thấy bao giờ…
Dưới chân Liệt là KITY, nó có chút bất an đi tới đi lui, trong miệng không
ngừng kêu ư ử. Có thể nhận ra là nó rất muốn xông vào, nhưng lại sợ chủ nhân
trách cứ nên không dám kêu lớn tiếng.
Nhìn xem bộ dạng đáng yêu của nó, Liệt không khỏi nở nụ cười, đem nó ôm lên để
nó có thể nhìn thấy hết thảy cảnh trong phòng bệnh.
KITY dường như có linh tính, đôi mắt đen to đầy cảnh giác nhìn người đàn ông
trong phòng bệnh, sau đó, cái miệng nhỏ lại tiếp tục kêu ư ử như muốn cảnh báo
nguy hiểm.
“Suỵt…” Liệt khẽ ra hiệu cho nó, cậu tin rằng con chó nhỏ này có linh tính,
lại rất hiểu chuyện.
“Yên tâm đi, anh sẽ không làm thương tổn Lạc Tranh .”
KITY liền ngừng kêu…
Mặt trời đã lên cao, tỏa ánh nắng rực rỡ đầy ấm áp soi rọi căn phòng. Sau một
cơn mưa dài, bầu trời cũng trở nên quang đãng, trong không khí còn phảng phất
vẻ tươi mới nhẹ nhàng.
Khó có được ngày khí trời tốt như vậy, cả bệnh viện dường như cũng bừng sáng
lên.
Lạc Tranh chỉ cảm giác mình đã chìm trong một giấc mộng dài. Trong giấc mộng,
nàng nhìn thấy những con phố quen thuộc, những ngõ ngách sâu hun hút, còn có
nhà, có cha, có mẹ…
Trong giấc mộng, khung cảnh tựa hồ an tĩnh hiếm thấy, cha không hề uống rượu
mà ngồi ở phòng khách xem tivi, mẹ đang tưới hoa, hết thảy hết thảy đều vô
cùng bình lặng. Trên ban công từng chậu hoa đang nở rộ, hương hoa lan tỏa khắp
căn phòng, giống như mùi hương mễ lan thoang thoảng, hoặc là mùi hương bạch
lan đầy trang nhã. Mà Lạc Tranh, từ từ thanh tỉnh lại giữa rừng hương hoa ngào
ngạt. Trong không khí lúc này, không có hương hoa, chỉ có mùi hương trái cây
thoang thoảng, còn có mùi hoắc hương quen thuộc…
Hương hoa chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mộng của nàng như vậy. Không phải
nàng bị dị ứng phấn hoa sao? Vì sao trong giấc mộng, nàng lại thoải mái hít
lấy hương hoa thơm ngát đến vậy?