Những lời của Khả Khả cùng Diêu Vũ thực sự có chút bất đồng, Lạc Tranh nghe
vậy, liền hỏi tiếp, “Vậy cô cho rằng Ôn Húc Khiên có hành vi hối lộ hay
không?”
Đối với câu hỏi này, Khả Khả cũng không thể đưa ra câu trả lời có sức thuyết
phục. Khẽ cắn môi, cô lắc đầu, “Chuyện này…tôi cũng không rõ lắm.”
“Không rõ thì sao cô có thể nói như vậy chứ? Cung cấp khẩu cung giả cũng là
tội hình sự đó.”
Hàng lông mày thanh tú của Lạc Tranh nhíu lại đầy vẻ suy tư, lại lần nữa nhìn
về Diêu Vũ, “Tôi hiểu rồi, cô muốn tôi làm luật sư biện hộ cho Ôn Húc Khiên để
có thể giảm nhẹ hình phạt cho anh ta phải không?”
Nàng vốn cho là Diêu Vũ sẽ lập tức gật đầu, không ngờ…
“Không, không! Lạc luật sư, tôi muốn Húc Khiên được phán vô tội.” Cô ta vội
vàng nói, thái độ cực kỳ kiên quyết.
Lạc Tranh nghe những lời này lại càng thấy khó hiểu, nét nghi hoặc trên gương
mặt nàng đã biến thành không thể tin nổi. Ánh mắt nàng nhìn Diêu Vũ như thể
đang nhìn người ngoài hành tinh vậy. “Cô biết rõ Ôn Húc Khiên có tội mà vẫn
muốn tôi biện hộ cho anh ta thoát tội sao?”
Diêu Vũ bắt đầu cuống lên, có chút sợ hãi khi nhìn vào ánh mắt sắc bén của Lạc
Tranh, ánh mắt này giống như tia X có thể xuyên thấu lòng người vậy.
“Tôi biết…điều này có phần quá đáng. Nhưng mà….tôi thật sự không có cách nào.”
Nói đến đây, cô ta lại nắm chặt lấy tay Lạc Tranh như thể người chết đuối vớ
được phao cứu sinh.
“Tôi nghe nói, cô từng biện hộ ột thương nhân thắng một vụ kiện lớn. Lúc ấy
ông ta cũng bị kết tội hối lộ. Tất cả các luật sư nổi tiếng trong giới đều cho
rằng vụ đó không có khả năng thắng kiện, chỉ có mình cô dám tiếp nhận vụ đó.
Cô còn khiến cho người thương nhân vốn đã bị định tội kia được phán vô tội. Vụ
án đó đã trở thành truyền kỳ trong giới luật sư. Lạc luật sư, hiện giờ Húc
Khiên thật sự cần sự trợ giúp của cô.”
“Đúng vậy, Lạc luật sư. Vụ của Ôn luật sư hiện giờ cũng giống như vụ kiện của
vị thương nhân năm đó. Chỉ cần chị có thể ra mặt, Ôn luật sư nhất định sẽ
không có chuyện gì.” Khả Khả cũng ở một bên nói thêm vào.
Lạc Tranh khẽ rút tay về, bất đắc dĩ lắc đầu, “Hai người nếu đã biết rõ vụ
kiện năm đó, thì càng phải rõ năm đó tôi sở dĩ thắng được là bởi vì người
thương nhân đó thật sự vô tội. Tất cả chứng cứ đều cho thấy ông ấy bị oan.
Nhưng còn Ôn Húc Khiên thì sao? Ngay hai người cũng biết anh ta có tội, như
vậy sao có thể chống lại quan tòa chứ?”
“Không… Lạc luật sư, năm đó nếu không phải nhờ có cô, vị thương nhân kia sao
có thể được phán vô tội, lập tức phóng thích đây? Mặc dù tôi không phải luật
sư danh tiếng mà chỉ là một luật sư tập sự nhưng tôi cũng hiểu cho tới giờ vẫn
có rất nhiều người không thể từ bỏ ý nghĩ rằng vị thương nhân kia có tội, ông
ta chỉ là có được chứng cứ có lợi mà thôi, không phải vậy sao?” Từng ngón tay
của Diêu Vũ bắt đầu run rẩy, dùng thái độ cầu khẩn nhìn nàng.
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Tranh tràn ngập sự không vui, giọng nói trong
khoảnh khắc cũng trở nên nghiêm nghị.
“Diêu Vũ, cô cũng học luật, cần phải rất rõ ràng tất cả những lời nói không
căn cứ đều có thể bị kiện. Sao cô có thể nói ra những lời vô trách nhiệm như
vậy?”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Lạc luật sư, là tôi quá nóng vội…” Diêu Vũ vội
vàng đổi giọng, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, “Tôi chỉ muốn xin cô giúp đỡ Húc
Khiên…”
“Thực xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được.” Vẻ mặt Lạc Tranh trở nên rất
tỉnh táo, “Tôi là luật sư, làm việc phải chú ý đến nguyên tắc của mình. Nếu
như tôi biết Ôn Húc Khiên vô tội, tôi sẽ nguyện ý giúp đỡ vụ này. Nếu như anh
ta thật sự có tội thì đáng bị pháp luật trừng trị. Mỗi người cần phải chịu
trách nhiệm với những việc mình làm. Tôi không muốn vì chuyện này mà phá bỏ
nguyên tắc trước giờ của mình…”
“Lạc luật sư…”
“Diêu Vũ, nếu như cô thật sự muốn giúp Húc Khiên, vậy thì hãy khuyên anh ta
mau đi tự thú đi. Anh ta còn trẻ, tự thú có thể được giảm nhẹ hình phạt. Còn
không để bị khép tội, đối với anh ta càng bất lợi.” Lạc Tranh nói rất thẳng
thắn, giọng cũng rất lạnh lùng.
“Không…” Diêu Vũ lập tức lắc đầu. “Húc Khiên không thể ngồi tù, anh ấy không
thể ngồi tù. Chúng tôi sắp kết hôn rồi. Nếu như anh ấy ngồi tù, tôi phải làm
sao đây? Đức bé trong bụng phải làm sao đây?”
Lạc Tranh nghe mà càng cảm thấy phiền lòng, liền đứng bật dậy, nắm tay khẽ
siết lại.
“Diêu Vũ, cho dù hôm nay Ôn Húc Khiên có ngồi tù, thì cũng không có chút liên
hệ nào với tôi hết. Dựa vào cái gì mà muốn tôi chịu trách nhiệm với các người?
Tại sao tôi phải lo lắng cho tương lai của Ôn Húc Khiên chứ? Chẳng lẽ những gì
tôi làm cho anh ta trước kia còn không đủ sao? Các người muốn kết hôn là
chuyện của các người. Ôn Húc Khiên có ngồi tù thì cũng là sự trừng phạt dành
cho anh ta. Cho dù hôm nay anh ta không bị kết tội thì anh ta cũng đáng bị
trừng phạt vì những việc xấu xa anh ta đã gây ra.”
Mỗi lần nhìn thấy Diêu Vũ, nàng lại nghĩ đến những chuyện mà Ôn Húc Khiên đã
làm. Lúc đầu, nàng chỉ cảm thấy là cả hai bên đều phản bội lẫn nhau, xét cho
cùng cũng chẳng thể nói ai đúng ai sai. Nhưng khi nàng biết được những chuyện
trong quá khứ đều do hắn sắp đặt, ấn tượng của nàng đối với hắn càng giảm đi,
nhất là chuyện của Liệt. Nếu như năm đó không phải do hắn thì sẽ không có bi
kịch như ngày hôm nay…
Diêu Vũ cùng Khả Khả không ngờ tới Lạc Tranh lại đột ngột trở nên lạnh lùng
như vậy, lời nói cũng vô cùng khắc nghiệt khiến bọn họ trong lúc nhất thời
không hiểu ra sao, chỉ có thể ngồi ngây ra đó.
Lạc Tranh cũng ý thức được mình có phần mất khống chế, nhưng cũng không muốn
giải thích gì thêm, chỉ cầm lấy túi xách, đè nén cảm giác không thoải mái
trong lòng, giọng nói kích động vừa rồi dần chuyển thành bình thản như trước.
“Diêu Vũ, thay vì tìm luật sư giúp Ôn Húc Khiên thắng kiện, cô nên tìm cách
khẩn cầu quan toà giảm nhẹ hình phạt cho anh ta thì hơn. Nếu như cô một lòng
chỉ muốn cho Ôn Húc Khiên được vô tội, vậy xin lỗi, tôi không giúp được.” Nàng
vừa nói vừa nhìn về phía Khả Khả, “Khả Khả, hy vọng cô có thể khuyên được Diêu
Vũ. Còn nữa, về Hongkong sớm chút đi, chuyện các người cần xử lý còn có rất
nhiều.”
Nói xong câu đó, nàng liền xoay người rời đi…
“Lạc luật sư…” Diêu Vũ thấy thế, đầy sợ hãi vội vàng đuổi theo…
Lạc Tranh thấy cô ta đuổi theo, liền bước nhanh hơn về phía cửa, không ngờ lại
va phải một người đàn ông đang bước vào. Mà người đàn ông kia lại vô thức đưa
tay ôm lấy người phụ nữ vội vàng là nàng.
Lạc Tranh kinh ngạc ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút sững sờ, “Dennis?”
Không ngờ ở nơi này lại có thể gặp Dennis? Lại còn suýt chút nữa xô ngã anh ta
nữa.
Dennis cũng không ngờ tới người phụ nữ vội vã kia lại chính là Lạc Tranh, cũng
hơi sửng sốt một chút, vừa muốn cất tiếng chào hỏi lại thấy một phụ nữ bụng
bầu chạy đuổi theo nàng.
“Lạc luật sư, cầu xin cô giúp Húc Khiên…”
Dennis nhìn cảnh này mà cảm thấy kỳ quái. Anh ta chưa từng thấy sắc mặt Lạc
Tranh lại kém như vậy, hơn nữa người phụ nữ bụng bầu kia lại không ngừng van
nài…
“Diêu Vũ, cô quay về đi, tôi nói rồi, tôi không giúp được các người.” Giọng
nói của Lạc Tranh đầy kiên quyết, lại thấy bộ dạng có chút khó hiểu của
Dennis, liền thấp giọng nói với anh ta, “Đưa tôi rời khỏi đây.”
Dennis lúc này mới phát hiện ra, giờ khắc này không chỉ sắc mặt Lạc Tranh rất
kém mà thanh âm của nàng cũng trở nên vô lực, còn người phụ nữ bụng bầu kia
lại cứ cố kéo tay nàng. Khẽ cười nhẹ một tiếng, Dennis nói, “Vị phu nhân này,
thật ngại quá, bạn của tôi đã nói không giúp gì được. Cô cố níu kéo như vậy
cũng không được gì. Hay là mời người khác đi.” Nói vừa dứt lời, anh ta kéo Lạc
Tranh đi xuống lầu.
Diêu Vũ cũng không ngờ nửa chừng lại có người xuất hiện phá đám như vậy. Xem
ra quan hệ của hai người họ rất thân thiết. Người đàn ông vừa rồi trông rất
quen nhưng trong lúc nhất thời cô ta không nhớ ra được thân phận của anh ta.
Thấy Lạc Tranh bỏ đi, Diêu Vũ lớn tiếng nói với theo, “Lạc Tranh, cô không
chịu giúp Húc Khiên thật sự là do xuất phát từ nguyên tắc của cô hay sao? Hay
là căn bản cô muốn trả thù?”
Sống lưng Lạc Tranh bất giác lạnh đi, bước chân cũng ngừng lại.
Dennis thấy sắc mặt Lạc Tranh càng lúc càng kém, mỉm cười nắm chặt lấy bàn tay
lạnh buốt của nàng, nhìn về phía Diêu Vũ đang đứng ở đầu cầu thang.
“Vị phu nhân này, xin chú ý lời nói của mình một chút. Nên biết có một số tai
hoạ thường từ miệng mà ra.” Giọng nói hờ hững của Dennis lộ rõ ý cảnh cáo, nói
xong liền kéo Lạc Tranh rời đi.
Diêu Vũ dù tức giận cũng chỉ có thể thở gấp nhìn theo bóng Lạc Tranh khuất
dần, không có cách nào ngăn nàng lại…
Xe tăng tốc chạy băng băng trên đường, dường như không biết đến điểm dừng.
Người lái xe là Dennis, còn Lạc Tranh ngồi bên cạnh. Từ lúc theo Dennis rời
khỏi quán bar, Lạc Tranh giống như một pho tượng gỗ, một câu cũng không nói.
Dennis đành phải để nàng ngồi ở ghế lái phụ, vừa lái xe, vừa thỉnh thoảng quan
sát tình hình của nàng.
Xe chạy hơn ba tiếng đồng hồ rốt cục cũng dừng lại. Dennis tắt máy bởi vì lúc
này, di động của Lạc Tranh đã vang lên không dưới năm, sáu mươi lần. Mà nàng,
dường như không hề nghe thấy tiếng chuông điện thoại vậy.
“Lạc Tranh…” Dừng xe xong, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh, thấy di động
của nàng không ngừng reo vang, Dennis không khỏi khẽ nhắc nàng, “Điện thoại
của em đã đổ chuông rất nhiều lần rồi!”
Lạc Tranh lúc này mới có chút phản ứng, nhìn Dennis, lại nhìn thoáng qua màn
hình điện thoại, hiển thị trên đó là số máy của Louis Thương Nghiêu…
Trong tim nàng không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo. Ngón tay có chút run
rẩy nhấn nút tắt điện thoại khiến bên tai nàng lại trở nên yên tĩnh.
Cả quá trình này Dennis thấy rất rõ ràng, nhất là khi Lạc Tranh nhìn thấy số
gọi đến trên màn hình điện thoại, vẻ mặt nàng có sự biến đổi rất rõ ràng,
giống như đang trốn tránh cái gì đó, hơn nữa nàng còn chọn cách tắt máy.
Chuyện này không giống với tác phong bình thường của Lạc Tranh chút nào.
Suy nghĩ một chút, Dennis nở nụ cười dịu dàng, đổi cách nói chuyện có chút hài
hước, “Lạc Tranh, lần này thật tốt. Mặc dù chúng ta gặp nhau ở quán bar nhưng
hôm nay em không có uống say.”
Lạc Tranh ngước mắt nhìn anh ta, đôi mắt sáng như hai viên ngọc lấp lánh, nàng
muốn đùa một chút nhưng lại không thể gượng ép bản thân, giọng nói vô lực khẽ
cất lên, “Đúng vậy! Chỉ có trời mới biết lúc này tôi muốn uống say tới cỡ
nào.”
Dennis khẽ thở dài một hơi, dứt khoát xoay người đối mặt với nàng, “Rốt cục đã
xảy ra chuyện gì?” Thật ra Dennis biết rõ có một số việc không nên hỏi, nhất
là giữa bạn bè, nếu tôn trọng nàng thì cũng đừng miễn cưỡng nàng nói ra. Chỉ
là nhìn thấy bộ dạng này của nàng, anh ta không đành lòng.
Lạc Tranh nhận ra sự quan tâm trong đôi mắt Dennis, cũng nhìn anh ta thật lâu
không hề dời đi ánh mắt.
Dennis bị nàng nhìn chăm chú như vậy cảm thấy có chút mất tự nhiên. Thật lòng
mà nói, anh ta thừa nhận Lạc Tranh là một mỹ nhân. Được một mỹ nhân nhìn không
chớp mắt như vậy, người đàn ông nào cũng sẽ cảm thấy hãnh diện. Anh ta đưa tay
khẽ vén lại sợi tóc đang vương trên má nàng bằng thái độ cực kỳ dịu dàng, “Nếu
như em không muốn nói, tôi sẽ không miễn cưỡng em…”
“Dennis, anh có người yêu chứ?” Lạc Tranh đột nhiên nhẹ nhàng hỏi một câu, cắt
ngang lời anh ta.
Dennis bị nàng hỏi mà sững sờ, “Gì cơ?”
Lạc Tranh cũng đã lấy lại tinh thần một chút, một lúc sau khẽ nở nụ cười khổ.
“Tôi đang hỏi chuyện vớ vẩn gì thế này…” Nàng có chút tự giễu cợt mình, “Đàn
ông có địa vị cao như mấy người các anh, có thể toàn tâm toàn ý yêu một người
phụ nữ thật sự là chuyện rất khó.”
Những lời của nàng lúc trước khiến Dennis có chút mơ hồ, đến giờ anh ta mới
hiểu ra ý tứ trong câu hỏi của nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Toàn tâm toàn ý
yêu một người? Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này, chẳng lẽ em muốn nói…” Anh
ta khẽ dừng lại một chút rồi tiếp, “…Thương Nghiêu?”
Nụ cười có chút miễn cưỡng trên môi Lạc Tranh rốt cục cũng biến mất, nàng khẽ
cúi đầu, không nói thêm lời nào.
Thấy vậy, Dennis cũng lờ mờ đoán được ít nhiều. Lúc trước, anh ta đã biết giữa
hai người họ có cái gì đó rất lạ. Mà một người phụ nữ thông tuệ như Lạc Tranh
có người đàn ông nào lại không muốn có được đây?
“Lạc Tranh a, em sai rồi. Đàn ông dù thế nào vẫn cứ là đàn ông. Thân phận địa
vị chỉ là mục tiêu mà họ cố gắng đạt được thôi. Đó đã thành bản chất của đàn
ông rồi. Đàn ông cũng vậy, phụ nữ cũng vậy, đã là bản tính thì không có cách
nào thay đổi được. Nếu như một người đàn ông yêu một người phụ nữ, rất đơn
giản, anh ta sẽ trở nên điên cuồng vì cô ấy. Vì cô ấy có thể làm tất cả mọi
chuyện chỉ mong cho cô ấy được vui, chỉ đơn giản vậy thôi.” Dennis vừa cười
vừa nói.
“Thật vậy sao?” Lạc Tranh nghe xong trong lòng lại càng cảm thấy bi thương. Sự
điên khùng, sự cuồng ngạo, si mê như vậy, tại sao nàng không nhận thấy chút gì
trên người Louis Thương Nghiêu. Có lẽ, đúng như Dennis nói, đàn ông khi yêu
mới có thể như vậy, mà người hắn yêu không phải nàng…
“Có lẽ là vậy…” Lạc Tranh khẽ mấp máy môi, lặng nhìn cơn mưa bên ngoài cửa xe,
“Tôi đã làm rất nhiều việc, kết quả lại phát hiện ra, những chuyện mình làm
đều là sai lầm. Giờ nghĩ lại thấy thật đáng buồn.”
Dennis thấy khuôn mặt nàng đầy vẻ ưu sầu, trong lòng cũng cảm thấy rất khó
chịu, ân cần nói, “Những chuyện như vậy cần phải được xem xét từ nhiều phương
diện. Bây giờ cho rằng mình làm sai, nhưng có lẽ sau này mới phát hiện ra là
đúng. Mà bây giờ cho là đúng, không chừng sau này sẽ là sai lầm. Khi đã quyết
định làm chuyện gì cũng đừng nên quá bận lòng, nếu không sẽ tự hành hạ chính
mình thôi.”
“Đúng vậy…” Lạc Tranh nhìn Dennis cười nhẹ “Nếu như trước kia, tôi vĩnh viễn
cũng không nghĩ tới có một ngày mình lại yêu phải một người đàn ông hèn hạ như
vậy. Lại còn kẻ thứ ba vác bụng bầu đến cầu xin tôi giúp đỡ. Tôi vĩnh viễn
cũng không nghĩ rằng tình yêu của mình lại trắc trở đến thế. Vì tình yêu trắc
trở này tôi đã không còn là chính mình nữa…Thật sự, tôi cũng không biết mình
cự tuyệt rốt cuộc là bởi nguyên tắc của bản thân hay muốn trả thù nữa.”
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của nàng trở nên có chút nghẹn ngào. Nàng đã
nén nhịn quá lâu rồi, lúc này nàng rất muốn khóc, thật sự muốn khóc.
Dennis cũng không có cách nào có thể hiểu hết tâm tình của nàng lúc này. Nhưng
nhìn thấy dáng vẻ của nàng như vậy anh ta cảm thấy rất đau lòng. Khẽ đưa tay
kéo nàng vào lòng, để đầu nàng dựa vào ngực mình, Dennis cứ như vậy mà ôm lấy
nàng. Có đôi khi, không cần nói điều gì vẫn có thể đáng giá hơn bất kỳ câu nói
nào…