Người phụ nữ này đẹp quá! Trên người cô ấy tràn đầy mị lực của người phụ nữ
thành đạt, thân hình cũng vô cùng hấp dẫn, bộ trang phục công sở tinh tế càng
tôn lên dáng vóc mê người, mái tóc dài vấn gọn gàng sau gáy, để lộ phần cổ
trắng nõn như thiên nga, trên tai chỉ đeo một đôi bông tai gắn kim cương đơn
giản. Khí chất trên người cô ấy rất thoải mái, cũng rất năng động, vừa nhìn đã
biết đó là một người phụ nữ vừa lý trí vừa thông tuệ.
Trong lòng Deneuve không khỏi dâng lên một cảm giác ngưỡng mộ. Có thể trở
thành người phụ nữ như vậy là mơ ước từ nhỏ của cô. Cô luôn tưởng tượng mình
có thể trở thành một người mạnh mẽ như vậy, làm việc trong những tòa cao ốc
lớn, tự tay gây dựng sự nghiệp ình. Đáng tiếc, từ nhỏ sức khỏe của cô đã không
tốt, sau chuyện bốn năm trước lại càng thêm yếu ớt, đừng nói đến chuyện có thể
trở thành một người phụ nữ có sự nghiệp, ngay cả việc cùng người đàn ông mà cô
yêu mến chia sẻ phiền muộn cũng là điều không thể.
Ánh mắt Deneuve nhẹ nhàng dời về phía Louis Thương Nghiêu, thấy hắn đang rất
khẩn trương kéo tay người phụ nữ trước mặt, trong tim Deneuve dường như có một
cây kim lớn đâm vào, một cảm giác mất mát cùng bất lực tràn ngập trong lòng.
Chẳng lẽ đây chính là người mà Sally đã nhắc tới…Không, không phải như vậy, đó
chỉ là ảo giác của Sally mà thôi. Thương Nghiêu rất quan tâm tới cô, rất quan
tâm tới cô…
Bầu không khí dường như có chút biến đổi…
Ngay cả vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu cũng có sự biến hóa. Lúc hắn nhìn thấy
vẻ mặt của Lạc Tranh khi nàng nhìn thấy Deneuve, hắn dễ dàng đọc được tâm tư
của nàng. Hàng lông mày của hắn vô thức khẽ nhíu chặt lại. Hắn biết nàng đang
hiểu lầm, nhưng mà vừa rồi nàng nổi giận đùng đùng xông tới đây là vì chuyện
gì?
Lạc Tranh rốt cục cũng có phản ứng, ánh mắt dời khỏi thân ảnh của Deneuve mà
chuyển sang phía Thương Nghiêu. Trong ánh mắt nàng lộ ra sự ai oán vô cùng.
Nhưng nàng cũng không nói lời nào, chỉ đưa tay khẽ đẩy bàn tay đang kéo mình
của hắn. Giờ khắc này, trong lòng nàng đau đến quặn lại…
Cảnh tượng trước mặt đáng mỉa mai tới cỡ nào!
Khi nàng đang chuẩn bị chất vấn hắn vì sao lại lừa gạt nàng thì trong phòng
làm việc của hắn lại bày ra một khung cảnh ái muội như vậy. Rốt cuộc hắn muốn
gì đây?
Chẳng lẽ, hắn muốn dùng hình ảnh trực tiếp nhất để nói cho nàng biết, hắn vẫn
luôn đùa bỡn nàng sao?
Rốt cục, nàng cũng hiểu vì sao mà bộ dạng của thư ký giám đốc lại vội vàng hấp
tấp như vậy.
Người đàn ông trước mặt nàng, từ đầu đến giờ vẫn luôn là kẻ dối trá. Mà nàng,
từ đầu tới giờ vẫn cứ làm một kẻ ngốc. Biết rõ tâm tình hắn thâm sâu như biển,
biết rõ hắn đang lừa gạt nàng, mà nàng vẫn cứ chìm đắm để bây giờ chính là lúc
nhận báo ứng, nàng chỉ có thể nhận báo ứng mà thôi.
Đúng vậy, yêu một người không nên yêu, không đáng chịu báo ứng sao? Ngay chính
bản thân nàng cũng cảm thấy nói thế nào cũng không thông đạo lý này…
Deneuve vốn đứng ở một bên liền dè dặt tiến lên phía trước, đưa bàn tay nhỏ bé
chủ động khoác lấy cánh tay của Louis Thương Nghiêu, nhẹ nhàng nở nụ cười,
“Thương Nghiêu, hai người có việc công cần xử lý phải không? Vậy…em đi trước.”
Khóe môi Louis Thương Nghiêu hơi nhúc nhích, vừa muốn trả lời thì…
“Người nên đi là tôi. Thật xin lỗi, làm ảnh hưởng tới hai vị.” Lạc Tranh chỉ
cảm thấy giọng nói này như không phải của mình bởi vì tuy thanh âm vô cùng
tỉnh táo nhưng nàng lại nghe được trái tim mình đang thổn thức. Là nàng đang
nói sao? Sao lại cảm thấy xa lạ như vậy?
‘Tôi vào đây là muốn báo cho giám đốc một tiếng, vụ kiện tại chi nhánh Đức
Châu đã giao cho luật sư chuyên trách xử lý, xin đừng lo lắng.” Nàng khẽ nở nụ
cười vui vẻ nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ cay đắng. Hai người bọn họ,
một người đàn ông cao lớn cùng một người phụ nữ dịu dàng, thật sự rất xứng
đôi…
Deneuve hướng về phía Lạc Tranh nở nụ cười dịu dàng, lịch sự đáp lễ.
Nhìn nụ cười trên môi Lạc Tranh, Louis Thương Nghiêu thực sự cảm thấy khó
chịu, nụ cười của nàng giống như một cây đao lớn, cắm thẳng vào lồng ngực hắn,
khiến cho trong tim hắn dâng lên một cảm giác đau đớn mơ hồ…
Khung cảnh trong phòng dường như bị đóng băng lại, mà vẻ mặt của những người
trong phòng lại có chút bất đồng.
Deneuve vẫn nở nụ cười dịu dàng để lộ lúm đồng tiền, bộ dạng đơn thuần như một
đứa trẻ, vòng tay ôm lấy cánh tay của Louis Thương Nghiêu. Dáng vẻ của cô
giống như một thiên sứ, mà nụ cười cũng cực kỳ thánh thiện cùng đôi mắt sáng
long lanh thuần khiết.
Trên môi Lạc Tranh cũng nở nụ cười cực kỳ nhẹ nhàng, bình tĩnh như thể đang
xem một vở kịch. Nàng đứng đối diện Louis Thương Nghiêu, cảm nhận mùi hoắc
hương nhẹ nhàng trên người hắn, chỉ tiếc là hơi thở này vĩnh viễn không thuộc
về nàng. Nụ cười của nàng cực kỳ lịch sự cùng tao nhã, giống như một đóa hoa
tươi tắn đẹp đẽ nhưng lại có gì đó vô hồn.
Louis Thương Nghiêu đứng ở giữa hai người phụ nữ nhưng ánh mắt hắn không hề
nhìn về phía Deneuve. Từ đầu tới giờ, hắn chỉ nhìn về phía một người, chính là
Lạc Tranh đang ở trước mặt hắn kia, nhìn nụ cười hờ hững của nàng, mà cũng
muốn nhìn thấu nội tâm nàng.
Cuối cùng, Deneuve chủ động tiến lên, nhìn Lạc Tranh, tươi cười dịu dàng nói,
“Chị thật xinh đẹp!”
Lạc Tranh không nghĩ tới Deneuve sẽ chủ động tiến lên nói chuyện, có chút ngơ
ngác, vừa muốn mở miệng đáp lại bỗng thấy nơi ngực nhói lên khiến nàng bất
giác không thở nổi. Vì vậy, nàng vô thức lùi về phía sau một bước, ánh mắt vốn
trong veo nhìn về phía Louis Thương Nghiêu giờ tràn ngập đau đớn…
Louis Thương Nghiêu vẫn chăm chú nhìn nàng như trước, dường như đang chờ nàng
lên tiếng. Ánh mắt hắn cũng vô cùng phức tạp, phức tạp đến mức Lạc Tranh không
biết rốt cục hắn đang suy nghĩ điều gì.
Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một cảm giác lạnh lẽo…
Nhưng mà không phải nàng cũng không hề hiểu hắn hay sao? Sao lúc này còn có
thể mong chờ gì nữa chứ?
Khẽ thu lại ánh mắt, nàng nhìn về phía Deneuve, nở nụ cười nhẹ, khẽ nói,
“Không làm phiền hai vị nữa, tôi….trở về làm việc.”
Nói xong, nàng xoay người rời đi, cũng không hề ngoái lại lấy một lần…
Theo tiếng cửa phòng làm việc bị đóng lại, bóng lưng mảnh mai của Lạc Tranh
cũng hoàn toàn biến mất, chỉ để lại trong bầu không khí một cảm giác tịch
mịch…
Louis Thương Nghiêu vô thức tiến lên trước mấy bước, trong chớp mắt vừa rồi,
hắn rất muốn kéo Lạc Tranh lại mà ôm chặt nàng vào ngực, nhưng đúng lúc đó lại
nghe Deneuve kêu lên khe khẽ.
Louis Thương Nghiêu quay đầu lại, đã thấy sắc mặt của cô tái nhợt, trên trán
rịn ra những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, ngồi sụp xuống thảm trải sàn, bàn
tay ôm chặt lấy ngực.
Sắc mặt hắn có chút kinh hãi, vội vàng bước về phía Deneuve, “Em sao vậy?”
“Tim của em đau quá, Thương Nghiêu, đỡ em vào nghỉ một chút được không?” Vẻ
mặt Deneuve tràn ngập vẻ khẩn cầu.
Louis Thương Nghiêu không nói lời nào, đem Deneuve bế lên đưa vào phòng nghỉ,
mà Deneuve thì vô lực dựa đầu vào ngực của hắn.
Vào phòng nghỉ, hắn đem Deneuve nhẹ nhàng đặt lên giường, nhìn bộ dạng khó
chịu của cô, vừa định cầm lấy di động gọi cho bác sỹ nhưng lại bị Deneuve nhẹ
nhàng kéo lại.
“Thương Nghiêu… em không muốn gặp bác sỹ.”
Louis Thương Nghiêu lắc đầu nhìn cô, “Để bác sỹ kiểm tra một chút thì tôi mới
thấy yên tâm.”
“Thương Nghiêu…” Deneuve chậm rãi ngồi dậy, tựa vào ngực hắn, vô lực nói,
“Em không sao, chỉ cần có anh ở bên, em sẽ không sao hết. Đừng đi, Thương
Nghiêu, ôm em được không, đừng đi…”
Deneuve mặc dù không rành sự đời, cũng không mấy tiếp xúc với xã hội bên ngoài
nhưng cô vẫn có thể nhận ra ánh mắt của Louis Thương Nghiêu vẫn không ngừng
dõi theo người phụ nữ vừa rồi. Cô sao lại không nhận ra nét cô đơn trong mắt
người phụ nữ đó chứ? Cô sao có thể…không lo lắng cho bản thân mình đây?
Cho tới giờ, Deneuve đều cho rằng Thương Nghiêu yêu mình. Nhưng khi nhìn thấy
người phụ nữ kia xuất hiện trong phòng làm việc của hắn, nhìn thấy Thương
Nghiêu khẩn trương kéo tay cô ấy, nhìn cô ấy rời khỏi phòng làm việc mà hắn
lại không nhịn được muốn đuổi theo…Cô biết, người mà Thương Nghiêu yêu là một
người hoàn toàn khác…
Cô có thể buông tay sao?
Trời ơi, cô chỉ muốn có Thương Nghiêu, có được người đàn ông mà mình yêu thôi.
Dù chỉ trong một phút cũng được. Nghĩ tới đây, Deneuve lại càng rúc sâu vào
trong ngực hắn, chỉ cần dựa vào lồng ngực hắn, cô mới có thể cảm nhận được
niềm vui sống, dù là trong lòng hắn không có cô…
Louis Thương Nghiêu cảm nhận được thân thể mềm mại dựa vào trong ngực mình,
trong đầu lơ đãng hiện lên hình dáng một thiếu niên anh tuấn có chút hoang
dã…Hắn vô thức ôm lấy cô gái trong ngực, khẽ vỗ nhẹ lên lưng cô như muốn an
ủi…
Trở lại phòng làm việc, Lạc Tranh cuộn mình vùi vào ghế sofa, giày cao gót nằm
lăn lóc trên thảm trải sàn. Dáng vẻ của nàng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến dị
thường, chỉ là sắc mặt của nàng rất yếu ớt, lại tái nhợt đến mức cực độ…
Nàng còn tưởng rằng, khi thấy hắn, nàng sẽ cùng hắn cãi lộn một trận, thậm chí
còn mỉa mai vẻ lạnh lùng của hắn, nhưng mà cuối cùng nàng lại có thể lạnh nhạt
cùng tự nhiên bước ra khỏi văn phòng hắn như vậy.
Đến tận hôm nay, Lạc Tranh mới biết bản thân mình lại có thể phân ra thành hai
người hoàn toàn khác biệt như vậy. Một người với khuôn mặt tươi cười và một
người đang khóc thầm. Nàng đem dáng vẻ đau khổ cùng nước mắt của mình giấu vào
bên trong, sau đó dùng bộ dạng vui vẻ che lấp nó, khiến người ta không cách
nào dễ dàng phát hiện ra. Còn cái người tươi cười kia vẫn cực kỳ an tĩnh xử lý
công việc, đối diện với cuộc sống hàng ngày…
Nhưng như vậy, nàng vĩnh viễn chỉ là một nửa, không phải sao? Trái tim vẫn sẽ
mãi trống rỗng, không cách nào cảm thấy ấm áp.
Lạc Tranh không biết cô gái kia là ai. Nàng thực không biết trước lúc mình
bước vào phòng, Louis Thương Nghiêu đối với cô gái đó dịu dàng tới cỡ nào.
Nghĩ tới đây, Lạc Tranh bất giác nở nụ cười có chút ngây ngô. Lạc Tranh ơi Lạc
Tranh, từ khi nghe chính miệng Lưu Ly nói Louis Thương Nghiêu có vị hôn thê,
chẳng phải mày nên hết hy vọng đi sao? Như vậy việc trong phòng làm việc của
hắn xuất hiện người phụ nữ khác cũng đâu có gì kỳ quái.
Nàng không muốn biết thân phận thật sự của cô gái đó. Bọn họ trông rất thân
thiết, thân thiết đến mức nàng không khó để tưởng tượng ra sự ái muội khi xuất
hiện vào lúc sáng sớm thế này. Nàng còn có thể lý luận được gì nữa? Nàng còn
muốn biết đáp án gì từ miệng hắn nữa đây? Khi nàng ngửi được mùi hương nhè nhẹ
trên người cô gái kia, lại có một đêm khi Louis Thương Nghiêu trở về trên
người còn mang theo mùi hương này. Nàng chỉ cảm thấy như trời đất rung chuyển,
điều này chứng tỏ Louis Thương Nghiêu cùng cô gái kia đâu phải chỉ gặp nhau có
một, hai lần.
Cô gái kia là vị hôn thê của hắn sao? Chính là công chúa Deneuve? Hay là một
phụ nữ khác có mối quan hệ với hắn?
Trái tim Lạc Tranh như bị xé nát, sau đó bị chà đạp cho tơi bời…nàng tình
nguyện trở lại như lúc trước, như vậy ít nhất nàng cũng không cảm thấy thất
bại như lúc này, cũng không cảm thấy mỉa mai như lúc này…
Chuông điện thoại bỗng reo vang, hồi sau cao hơn hồi trước. Một lúc sau, Lạc
Tranh mới có phản ứng, nhìn thoáng qua số gọi đến trên màn hình di động….
Là một dãy số lạ…
Trong phòng nghỉ…
Deneuve đã chìm vào giấc ngủ. Thân thể cô vốn yếu ớt, hôm nay lại ngồi xe lâu
như vậy chạy tới tập đoàn nên đương nhiên sẽ cảm thấy mệt mỏi. Mặc dù vậy, cô
vẫn muốn tới gặp Louis Thương Nghiêu.
Điện thoại bàn khẽ vang lên, Louis Thương Nghiêu nhìn thoáng qua số gọi đến,
nét mặt trở nên nghiêm túc, sau một khắc, khẽ thở dài rồi nhấc điện thoại lên.
“Nghe quản gia nói, công chúa đã rời khỏi biệt thự?” Đầu bên kia điện thoại
vang lên một giọng nói đầy uy nghiêm cùng mạnh mẽ.
“Ông yên tâm, Deneuve đang ở bên cạnh cháu.” Giọng điệu của Louis Thương
Nghiêu lộ rõ vẻ kính trọng nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.
“Vậy thì tốt rồi. Thương Nghiêu, cháu phải chăm sóc công chúa cho tốt, nếu
công chúa có chuyện gì không hay, gia tộc Louis chúng ta sao có thể ăn nói với
bên kia đây?”
“Cháu biết rồi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy.” Hắn khẽ đáp lại.
Đầu điện thoại bên kia rơi vào trạng thái trầm mặc mất mấy giây.
“Nếu công chúa đã một lòng một dạ với cháu, thì cháu hãy đón cô ấy về đi. Ta
nghe nói cháu cũng đã đưa Liệt rời khỏi lâu đài. Vậy nó và công chúa có thể
quan tâm lẫn nhau, Liệt lúc trước chơi với công chúa cũng khá thân, có công
chúa ở bên, không chừng bệnh tình của Liệt sẽ khôi phục rất nhanh.” Người ở
đầu dây bên kia khẽ thở dài, chậm rãi nói.
Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu khẽ hiện ra vẻ khó chịu, hờ hững nói,
“Ông đã quên rồi sao? Chơi thân với công chúa là Vũ chứ đâu phải Liệt. Công
chúa đối với bệnh tình của Liệt không có bất kỳ sự trợ giúp nào.”
“Thương Nghiêu, vậy cháu muốn duy trì tình trạng này thêm bao lâu nữa. Hôn ước
giữa gia tộc Louis cùng vương thất Monaco ngày đó cũng được cháu đồng ý. Cháu
còn muốn công chúa chờ bao lâu nữa? Công chúa từ lúc còn rất nhỏ đã thích
cháu…”
“Sức khỏe của Deneuve hiện giờ không được tốt, ít nhất phải chờ cho bệnh tình
của cô ấy ổn định lại chút ít mới được.” Louis Thương Nghiêu khẽ ngắt lời,
“Đối với chuyện này, cháu sẽ tự lo liệu, ông cũng đừng để tâm làm gì.”
“Cháu làm vậy bảo ta làm sao yên tâm đây? Chuyện của tập đoàn tạm thời chưa đề
cập tới, ta chỉ hy vọng cháu có thể lập gia đình sớm một chút, chẳng lẽ cháu
muốn ta nằm vào quan tài cũng không được nhìn thấy cháu cùng công chúa thành
hôn hay sao?”
Louis Thương Nghiêu nghe thấy mấy lời này, khẽ nhíu mày.
“Ông vừa nói chuyện của tập đoàn là có ý gì?”
“Cháu đã chủ động hỏi, vậy ta cũng nói thẳng. Thương Nghiêu à, cháu làm sao
vậy? Cách đây ít lâu Voss Miller đã tới tìm ta, ta mới biết tập đoàn đã xảy ra
chuyện lớn như vậy. Cháu đưa một phụ nữ về đảm nhiệm vị trí luật sư cố vấn của
tập đoàn đã không nói làm gì, sao còn muốn đuổi tận giết tuyệt cả nguyên lão
cổ đông? Chẳng lẽ cháu đã quên, không có bọn họ, gia tộc Louis đâu có được vị
trí vững chắc như ngày hôm nay.”
Louis Thương Nghiêu nghe mà cảm thấy phiền muộn, giọng nói cũng bắt đầu lộ rõ
vẻ bực bội, “Chuyện liên quan tới tập đoàn, ông không cần phải lo lắng. Còn về
chuyện có thể dùng người nào, không thể dùng người nào, cháu rất rõ ràng. Nếu
hiện giờ tập đoàn do cháu quản lý vậy có phải ông nên tin tưởng vào năng lực
của cháu hay không?”
“Thương Nghiêu, ta chỉ sợ cháu bị sắc đẹp mê hoặc.”
Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu càng nhíu chặt lại hơn.
“Ta nghe Sally, em gái của công chúa nói cái cô luật sư kia rất đẹp, hơn nữa
cháu còn chung sống với cô ta.”
Sally! Lại là Sally! Nha đầu chết tiệt này!
Louis Thương Nghiêu hít sâu một hơi, không hề có ý che dấu, “Đúng vậy, cháu
thật sự đang ở cùng với cô ấy.”
“Cháu làm việc thật sự thái quá rồi! Ta nghĩ công chúa sở dĩ tới tìm cháu như
vậy, nhất định là đã nghe được chuyện này rồi. Cháu lập tức xử lý cho tốt.
Đừng quên, người cháu sẽ kết hôn là công chúa. Đừng có mỗi ngày cứ chung đụng
với mấy người phụ nữ không đứng đắn. Càng là phụ nữ xinh đẹp lại càng là tai
hoạ, giống như mẹ cháu…”
“Cháu phải làm việc rồi. Nếu không có chuyện gì, cháu cúp máy.” Louis Thương
Nghiêu vừa nghe hai câu cuối, sắc mặt lập tức biến đổi, giọng nói cũng chuyển
thành lạnh băng.
Người ở đầu bên kia điện thoại cũng nhận ra giọng điệu của hắn chuyển lạnh,
vẫn không khách khí nói thêm vài câu rồi mới chịu cúp máy.
Louis Thương Nghiêu nắm chặt điện thoại trong tay, dường như hắn muốn đem
chiếc điện thoại kia bóp cho nát vụn. Một tay hắn chống lên kính cửa sổ, nhìn
xuống xe cộ đang đi lại như mắc cửi trên đường, nhìn thế giới chìm trong màn
mưa xối xả mà tâm tình vẫn không có cách nào dịu lại. Lúc này, hắn vẫn đang cố
gắng đè nén lửa giận trong lòng.
Một lúc lâu sau, hắn đưa điện thoại di động cầm lên, chậm rãi ấn xuống một dãy
số đã sớm quen thuộc, chỉ là điện thoại không cách nào kết nối được…
Lửa giận còn chưa kịp nguội lại bị thanh âm lạnh băng của điện thoại không
liên lạc được khơi bùng lên. Không nói lời nào, hắn sải bước rời khỏi phòng
làm việc…
Tầng dưới là nơi làm việc của đoàn luật sư, không khí làm việc vô cùng bận rộn
nhưng rất có trật tự, chuông điện thoại không ngừng reo vang…
Khi các luật sư đang bận rộn nhìn thấy giám đốc thân chinh xuống lầu, tất cả
đều kinh ngạc đến sững người. Chính xác thì phải nói là họ bị sắc mặt của hắn
làm cho sợ hãi.
“Giám đốc…” Tất cả mọi người đều bước tới chào hắn.
Sắc mặt Louis Thương Nghiêu đúng là cực kỳ khó coi, hắn không hề nhìn về phía
bất kỳ người nào mà trực tiếp đi thẳng tới phòng làm việc ở cuối cùng, doạ cho
Vi Như đang in sao tài liệu cũng vội vã chạy tới. Vừa muốn mở miệng ngăn lại,
Vi Như đã thấy hắn giơ tay lên, đem cửa phòng làm việc của Lạc Tranh đẩy ra..
Phòng làm việc lớn như vậy lại hoàn toàn trống rỗng…
Không hề có bóng dáng của người mà hắn muốn gặp…
“Lạc luật sư đâu?” Lập tức, tại hành lang vang lên giọng nói đầy giận dữ của
hắn.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn sang Vi Như, mà Vi Như cũng cố gắng đi tới trước
mặt Louis Thương Nghiêu, dè dặt lên tiếng, “Lạc luật sư…vừa rồi có việc đi ra
ngoài?”
“Có việc đi ra ngoài? Cô ấy có chuyện gì?” Gân xanh trên trán Louis Thương
Nghiêu hiện ra rõ mồn một, nắm tay cũng nhanh chóng siết chặt lại.
Vi Như vô thức đưa mắt nhìn nắm đấm của giám đốc, cô thật sự sợ giám đốc giận
điên mà vung tay lên. Xét theo mức độ tức giận của giám đốc hiện giờ, một đấm
này giáng xuống, cho dù không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
“Tôi…tôi cũng không rõ lắm. Lạc luật sư chỉ nói là phải xử lý một chuyện khẩn
cấp rồi lập tức đi luôn. Tôi còn chưa kịp hỏi thêm điều gì, nhưng nhìn dáng vẻ
Lạc luật sư thì thật sự rất vội vàng…”
Louis Thương Nghiêu xanh mặt đi vào phòng làm việc, ngồi xuống chiếc ghế mà
Lạc Tranh vẫn ngồi. Nơi này vẫn còn lưu lại hương thơm của nàng. Hai tay hắn
chống lên bàn làm việc, toàn thân ngập tràn sự mệt mỏi.
Hắn đã sai rồi sao?
Hắn cảm thấy mình thật nực cười khi nghĩ rằng nàng sẽ quan tâm đến việc có
người phụ nữ khác xuất hiện trong phòng làm việc của hắn. Người phụ nữ vô tình
này, sao nàng vẫn có thể nở nụ cười như vậy? Có trời biết, vừa rồi, hắn chỉ
quan tâm đến cảm xúc của mình nàng mà thôi. Mà nàng, vào lúc này vẫn còn tâm
trạng đi xử lý công việc.
“Rầm!” Nghĩ tới đây, bàn tay hắn khẽ đấm mạnh xuống mặt bàn khiến cho bàn làm
việc bị chấn động làm cho khung ảnh trên đó đổ rầm xuống. Louis Thương Nghiêu
đưa mắt nhìn lại, khẽ cầm lấy khung ảnh. Trong ảnh là gương mặt tươi cười của
Lạc Tranh, đôi mắt trong trẻo của nàng như đang lẳng lặng nhìn hắn, thầm cười
nhạo hắn dễ dàng mất đi kiểm soát.
Đưa ngón tay thon dài khẽ vuốt ve tấm hình của nàng, khẽ vuốt ve gương mặt
nàng trên đó, dường như hắn có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của nàng. Nụ
cười của nàng vẫn vĩnh viễn mê người như vậy, lại có chút xa cách, dường như
bất kỳ kẻ nào cũng không thể chen vào trong lòng nàng…
Lạc Tranh ơi Lạc Tranh, chẳng lẽ, đã lâu như vậy, trong lòng của em vẫn chưa
có vị trí dành cho tôi sao?