Chương 9: Buổi sáng tốt lành
Lạc Tranh bỗng cảm thấy có chút xấu hổ…
Một lúc lâu sau…
“Chuyện này…là sao?” Nàng bước lên phía trước nhìn khung cảnh trước mắt, không
kìm được khẽ cất tiếng hỏi.
Nàng đương nhiên biết rõ Louis Thương Nghiêu là người rất chu đáo, nhất là đối
với việc ăn uống. Chẳng lẽ hắn đã bất ngờ thay đổi đến mức có thể tha thứ cho
việc KITY leo lên bàn ăn, mà việc bất ngờ hơn nữa là trước mặt KITY là một cái
đĩa nhỏ khá tinh xảo, còn Louis Thương Nghiêu thì lại đem chân giò hun khói
cắt nhỏ bỏ vào cái đĩa đó, khiến KITY ăn dễ dàng hơn…
Nếu xét theo tính tình của Louis Thương Nghiêu hắn sẽ chẳng bao giờ cho phép
con chó nhỏ kia ở cùng phòng ăn với mình, nhưng…
KITY được ăn món mới lạ như vậy nên rất hứng chí, chẳng mấy chốc đã dọn sạch
cái đĩa rồi nhìn về phía Louis Thương Nghiêu nịnh nọt kêu vài tiếng.
“Ngoan ngoãn ngồi yên đó cho ta!” Louis Thương Nghiêu có chút bất đắc dĩ trợn
mắt, trong tay vẫn cầm cái muôi lớn, trầm giọng doạ nạt con chó nhỏ.
KITY kêu lên một tiếng ai oán, khép nép ngồi xuống. Dường như nó có thể nghe
hiểu lời của hắn vậy.
Cảnh này khiến Lạc Tranh thực cảm thấy ngạc nhiên, cũng không khỏi khâm phục
Louis Thương Nghiêu có khả năng huấn luyện chó tiềm ẩn.
“Không để KITY leo lên bàn, Liệt cũng cáu kỉnh không chịu ăn sáng, tôi cũng
không còn cách nào nữa.” Louis Thương Nghiêu nhìn Liệt rồi lại đưa mắt nhìn về
phía Lạc Tranh, giọng nói có chút oán hận lại vang lên, “Có trời mới biết, tôi
hận không thể đem con chó này ném bay ra ngoài cửa sổ tới mức nào!”
Lạc Tranh bị mấy lời của hắn làm cho phì cười. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn
thấy bộ dạng đầy oán hận của Louis Thương Nghiêu như vậy. Nhưng nhìn kỹ lại,
nàng thấy dáng vẻ này của hắn lại có chút dễ thương. Cũng khó trách hắn lại
oán thán như vậy. Trước kia, hắn chỉ phải làm đồ ăn sáng cho hai người nhưng
bây giờ hắn chẳng những phải chịu trách nhiệm dậy sớm đảm bảo bữa sáng cho
Liệt mà còn phải lo cho cả KITY.
Suy nghĩ một chút, Lạc Tranh không kìm được liền đứng dậy, đi đến bên cạnh
Louis Thương Nghiêu, mỉm cười nói với hắn, “Để tôi giúp anh!”
Louis Thương Nghiêu khẽ quay đầu lại nhìn nàng, nhẹ nhàng nói, “Em cũng học
ngoan ngoãn như KITY mà ngồi xuống ghế đi. Để em vào bếp thì chẳng mấy chốc
nơi này sẽ biến thành hiện trường tai nạn mất.”
“A, sao anh lại đem tôi và KITY gom lại cùng một chỗ? Còn nữa, tôi đâu có tệ
như vậy?” Lạc Tranh đương nhiên không chịu nghe lời, đưa tay đập nhẹ vào lưng
hắn, ánh mắt vô thức mang theo vài phần tình cảm nhìn về phía hắn.
“Được, được! Em là người phụ nữ xinh đẹp nhất, không có chuyện gì làm khó được
em hết. Nhưng mà, em không cần phải đứng sau tôi vướng chân vướng tay như vậy.
Có thời gian thì giúp tôi khuyên Liệt, nó quá chú ý đến con chó này rồi!”
Louis Thương Nghiêu cũng không ý thức được trong lời nói của mình mang theo
bao nhiêu phần yêu thương nữa.
Lạc Tranh vốn không phải mẫu phụ nữ giỏi mơ mộng viển vông, nghe thấy những
lời của hắn cũng không nghĩ sâu xa gì, chỉ cảm thấy mấy lời này rất thú vị mà
thôi. Nàng khẽ nhún vai, ngồi xuống ghế bên cạnh Liệt. Đến lúc này nàng mới
phát hiện ra từ lúc nàng bước vào phòng ăn, Liệt vẫn luôn chăm chú nhìn nàng.
“Liệt, tối hôm qua ngủ có ngon không?” Lạc Tranh nhìn vào đôi mắt cậu ta, nở
nụ cười dịu dàng.
Ánh mắt của Liệt vẫn không hề dời đi mà vẫn ngời sáng có thần nhìn nàng, nhưng
lại khẽ gật đầu.
Lạc Tranh vốn chỉ muốn hỏi thăm Liệt, cũng không nghĩ sẽ được đáp lại. Liệt có
thể trao đổi bằng ánh mắt cũng đã là tiến bộ lớn rồi. Cho nên khi bất ngờ thấy
cậu ta gật đầu đáp lại, đầu tiên nàng có chút sững sờ, sau đó hét to một
tiếng.
Đang ngồi đợi món chân giò hun khói, KITY bị thanh âm của Lạc Tranh làm cho sợ
hết hồn, bất mãn kêu một tiếng ai oán, sau đó lại đem đôi mắt trong veo như
nước nhìn về phía Louis Thương Nghiêu đầy mong đợi.
Louis Thương Nghiêu cũng bị tiếng hét của Lạc Tranh làm kinh động, vội quay
đầu lại nhìn nàng.
“Liệt…Liệt vừa gật đầu. Thương Nghiêu…” Trong cơn hưng phấn, Lạc Tranh vô thức
gọi thẳng tên hắn, “Tôi vừa hỏi cậu ấy tối qua ngủ có ngon không, cậu ấy đã
gật đầu.”
Louis Thương Nghiêu dường như bị dáng vẻ của nàng chọc cười, khoé môi khẽ cong
lên, “Sáng nay Liệt cũng đã có phản ứng rồi. Khi tôi định đem KITY đuổi ra
khỏi phòng ăn, Liệt đã dùng ánh mắt đầy bất mãn nhìn tôi chằm chằm, còn không
ngừng lắc đầu. Nếu không như vậy, sao tôi có thể để cho con cẩu chết tiệt kia
vào đây, thậm chí còn nhảy lên bàn ăn như vậy.”
Lạc Tranh kinh ngạc đến mức há miệng. Thì ra Liệt đã có phản ứng từ lâu. Nói
như vậy tức là cậu ta có thể dùng cử chỉ để biểu đạt ngôn ngữ, chỉ là cậu ta
không muốn bày tỏ mà thôi.
Xem tình hình này thì sự chuyển biến của cậu ta rất tốt, không chừng có thể
nhanh chóng khỏi hẳn.
“Liệt, có thích bữa sáng nay không?” Lạc Tranh ổn định lại tâm tình đầy hưng
phấn cùng kinh ngạc, lần nữa ngồi xuống ghế, nhìn Liệt nhẹ nhàng hỏi.
Liệt đưa mắt nhìn bữa sáng đa dạng trên bàn, gật gật đầu, “Vậy thì tốt rồi,
chúng ta ăn điểm tâm trước. Sau đó cho KITY ăn được không? Cậu cũng biết để
con chó nhỏ leo lên bàn ăn như vậy rất mất vệ sinh mà.” Lạc Tranh thử thuyết
phục cậu ta.
Nàng cho rằng, lúc này Liệt vẫn sẽ nghe lời nàng như trước, nhưng mà, Liệt vừa
nghe xong liền lập tức lắc đầu, thậm chí trong mắt còn ánh lên chút kháng cự
khiến cho Lạc Tranh bị một phen lúng túng.
“Xem ra, tính tình của Liệt cũng khá quật cường.” Louis Thương Nghiêu cười
khẽ, đem mẻ chân giò hun khói mới cắt xong xuôi, đặt lên bàn rồi ngồi xuống
phía đối diện.
KITY thấy thế liền nhanh chóng định tiến lại nhưng bị ánh mắt của Louis Thương
Nghiêu doạ cho không dám nhúc nhích thêm nữa.
Lạc Tranh khẽ liếc Louis Thương Nghiêu một cái, “Còn không phải là giống anh
sao? Tính tình của anh cũng rất cứng rắn.” Tuy là nói như vậy, nhưng nàng đối
với hắn lại không nén được vài phần kính trọng. Một người đàn ông quyền thế
như hắn lại có thể vì em trai mình mà tình nguyện để ột con chó nhỏ nhảy lên
bàn ăn. Không những thế, sáng sớm còn cõng em trai xuống lầu ăn sáng. Tuy nàng
không được tận mắt chứng kiến nhưng chỉ tưởng tượng ra cảnh đó cũng đã đủ cảm
động lắm rồi.
Louis Thương Nghiêu nghe thấy những lời của Lạc Tranh, cũng không nói gì thêm,
chỉ khẽ cười nhẹ một tiếng. Ánh nắng ban mai rọi vào phòng khiến gương mặt hắn
càng ngời sáng, mà ánh mắt của hắn khiến người ta có cảm giác ấm áp cực mê
người.
Liệt dường như không có hứng thú đối với câu chuyện phiếm của hai người họ,
chỉ cúi đầu im lặng cầm lấy một miếng chân giò hun khói chìa về phía KITY
khiến hai mắt nó sáng lên, không ngừng vẫy đuôi rối rít.
Lạc Tranh nhìn mà kinh ngạc, đưa mắt nhìn về phía Louis Thương Nghiêu thì thấy
hắn cười cười, “Như vậy cũng đâu có gì kỳ lạ. Liệt vốn đã có phản ứng, đó chỉ
là chút ít biểu hiện mà thôi.”
Thật ra nhìn thấy Liệt tiến bộ vượt bậc như vậy, trong lòng hắn cũng rất cao
hứng. Tuy rằng không đồng ý với cách làm của Lạc Tranh cho lắm nhưng chỉ cần
có lợi cho Liệt, hắn cũng sẽ không ngăn cản. Bởi vì, ở trong lâu đài mấy năm,
Liệt đúng là không có một chút phản ứng nào đối với hắn.
Lạc Tranh nhìn đến ngây người, trong lòng đương nhiên có cảm giác rất thành
tựu, nhưng cũng cố an tĩnh lại để ăn sáng. Nàng hiểu ý của Louis Thương
Nghiêu. Nếu muốn cho Liệt trở lại bình thường, trước hết phải coi cậu ta như
người bình thường đã. Không cần phải chuyện gì cũng tỏ ra ngạc nhiên. Chỉ có
như vậy, Liệt mới có thể tự tin mà phục hồi nhanh hơn.
“Liệt…” Louis Thương Nghiêu uống một ngụm cà phê, nhìn về phía Liệt ở đối
diện đang cho chó ăn, bình thản lên tiếng, “Lát nữa, anh cùng Lạc luật sư phải
tới công ty làm việc. Bác sỹ tầm 10h sẽ tới đây, em ra mở cửa cho ông ấy được
chứ?”
Liệt nhìn Louis Thương Nghiêu một cái, lại nhìn Lạc Tranh một lúc, trong ánh
mắt như có chút lưu luyến không rời, một lúc sau mới gật gật đầu.
Trong lòng Lạc Tranh cũng nảy sinh cảm giác không nỡ, “Liệt, hết giờ làm tôi
sẽ về ngay. Cậu ở nhà chăm sóc KITY cho tốt nhé!”
Liệt nghe vậy, ánh mắt mới trở nên thoải mái hơn, lại lần nữa gật đầu.
Lạc Tranh lúc này mới có thể thả lỏng tâm trạng để ăn sáng…
“Cốc cốc cốc…” Bên ngoài phòng giám đốc vang lên tiếng gõ cửa…
“Mời vào!”
Nghe được tiếng của hắn, Lạc Tranh mới đẩy cửa phòng bước vào. Thấy Louis
Thương Nghiêu đang nói chuyện điện thoại nàng liền đem tách cà phê nóng hổi
cùng sandwich đặt xuống trước mặt hắn.
Sáng sớm nay, Lạc Tranh có thể nhận ra hắn không hề động đến bữa sáng. Tuy nói
hắn có thể bỏ qua cho con chó nhỏ nghênh ngang ngồi trên bàn ăn nhưng không có
nghĩa là hắn có thể nuốt trôi. Suốt bữa sáng, hắn chỉ uống một chút nước trái
cây mà thôi. Làm việc hơn hai tiếng đồng hồ, Lạc Tranh vẫn cảm thấy lo lắng
cho dạ dày của hắn liền đi mua đồ ăn đem tới.
Nhưng thấy bộ dạng bận rộn của hắn như vậy, Lạc Tranh cũng không tiện quấy
rầy, đặt bữa sáng xuống liền xoay người tính rời đi.
“Tốt, chuyện này anh lập tức xử lý ngay. Cứ như vậy đi, có gì liên lạc lại.”
Louis Thương Nghiêu thấy nàng bước vào liền nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, lại
thấy nàng chuẩn bị rời đi vội vàng dặn dò vài câu qua điện thoại rồi cúp máy.
“Đây là…” Hắn nhìn thoáng qua bữa sáng.
“Tuy biết anh có yêu cầu khá cao đối với đồ ăn nhưng mà sandwich của tiệm này
thực sự rất ngon. Anh vất vả như vậy, chỉ uống nước trái cây thì chịu sao
nổi.” Lạc Tranh nhẹ nhàng lên tiếng lộ rõ sự quan tâm trong lời nói.
Louis Thương Nghiêu nhìn bữa sáng, từ tận đáy lòng nổi lên một cảm giác rung
động, nhìn nàng một lúc liền cúi đầu nở nụ cười xấu xa, “Em qua đây ăn cùng
tôi.”
Lạc Tranh bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, “Đây là công ty, tôi nhất định
sẽ không để anh làm bậy.”
“Qua đây…” Louis Thương Nghiêu cười vẫy tay với nàng. Lúc này, ngữ điệu của
hắn không hề có chút gì mang tính mệnh lệnh mà chỉ đầy cảm giác sủng ái.
Lạc Tranh đương nhiên không thể lay chuyển được hắn, nhất là khi thấy nụ cười
của hắn, nụ cười đầy sức hấp dẫn khiến phụ nữ không cách nào cự tuyệt, Vừa
bước lên trước nàng liền bị hắn kéo ngồi lên đùi, có chút mất tự nhiên vừa
muốn giãy giụa thoát ra thì hắn đã nở nụ cười xấu xa cúi đầu xuống.
“Uhm…” Lạc Tranh không ngờ rằng hắn lại bất ngờ hôn mình như vậy, trong lúc
bối rối thực không biết nên đẩy hắn ra hay ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn.
Một lúc sau, Louis Thương Nghiêu mới cảm thấy thỏa mãn mà buông nàng ra, hài
lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng, ngón tay thon dài khẽ nâng cằm
nàng lên, giọng nói có chút đùa bỡn, “Em đã là người của tôi rồi mà hôn một
chút còn thấy xấu hổ sao?”
“Chưa từng gặp ông chủ nào xấu xa như anh!” Trong lòng Lạc Tranh dâng lên một
cảm giác ngọt ngào nhưng vẫn cố tỏ vẻ lạnh nhạt trừng mắt liếc hắn một cái,
đứng dậy định rời đi.
“Tranh…” Bàn tay nhỏ bé của nàng bị Louis Thương Nghiêu giữ chặt, hai bàn
tay đan vào nhau, hắn cất tiếng gọi nàng cực kỳ dịu dàng.
Lạc Tranh bị giọng nói ấm áp của hắn mê hoặc, không kìm lòng được liền quay
đầu lại.
“Cảm ơn em!” Hắn nhẹ nhàng cong môi, nụ cười lan tràn từ trên môi tới tận đáy
mắt, cúi đầu xuống, đặt lên mu bàn tay nàng một nụ hôn nhẹ nhàng.
Lạc Tranh khẽ run lên vì lời của hắn, cũng vì hành động của hắn. Rốt cuộc nàng
cũng hiểu được cái gọi là “Một nụ hôn nhè nhẹ, đã làm rung động trái tim em.”
Người đàn ông này thực sự là yêu nghiệt, là tai họa của phụ nữ…
Trên đường trở lại phòng làm việc, trên môi Lạc Tranh đều tràn ngập ý cười.
Các luật sư khác thấy vậy đều thầm hiểu ra mọi chuyện. Một tập đoàn lớn có cả
một đoàn luật sư vốn là chuyện rất bình thường. Tập đoàn càng lớn thì số lượng
luật sư cố vấn càng phải nhiều. Mà tập đoàn như vậy cũng sẽ chiêu mộ những
luật sư có thực lực, đây là một chuyện mà mọi người đều hiểu rõ.
Vì vậy có rất nhiều luật sư dù có phải cạnh tranh khốc liệt cũng muốn được làm
trong tập đoàn. Cho nên khi Lạc Tranh thông báo tuyển dụng luật sư đã có vô số
người ứng tuyển. Chỉ là tập đoàn WORLD có một chút khác biệt so với các tập
đoàn khác, đó là trong vòng hai năm không cho phép nhận bất kỳ vụ kiện nào,
cũng không thể làm luật sư đại diện cho các bên có lợi ích đối lập với tập
đoàn trước tòa. Quy định này cũng là vì lợi ích của tập đoàn, và cũng có thỏa
thuận bằng văn bản. Mà tại tòa án hay hội luật sư, việc này cũng đã trở thành
một quy tắc ngầm. Đổi lại, người trúng tuyển sẽ nhận được một khoản lương bổng
khó có thể tưởng tượng được.
Có thể trở thành luật sư cố vấn của tập đoàn WORLD đương nhiên không phải là
người vô danh tiểu tốt. Ban đầu, những luật sư này cũng rất kiêng kỵ một luật
sư tới từ Hongkong như nàng, nhưng về sau cùng làm việc họ nhận ra nàng rất
thân thiện, chỉ là yêu cầu với công việc hơi nghiêm khắc một chút mà thôi. Về
mối quan hệ giữa Lạc Tranh và giám đốc tập đoàn, bọn họ cũng đã nghe nói ít
nhiều, hôm nay lại tận mắt chứng kiến Lạc luật sư tươi cười bước ra từ thang
máy chuyên dụng của giám đốc, đương nhiên là họ có thể hiểu rõ.
“Sư….Lạc luật sư..” Vi Như bước tới, vừa muốn gọi sư phụ, liền nhớ ra đây là
nơi làm việc, vội sửa lại cách xưng hô. Cũng bởi quy định đặc thù của tập
đoàn, Lạc Tranh cũng không có cách nào đón nhận vụ kiện bên ngoài bởi quy định
hai năm không cho phép nhận vụ kiện kia. Hiệp hội luật sư đương nhiên cũng
ngầm hiểu, tạm thời trong hai năm này Lạc Tranh không được nhận đồ đệ. Cho nên
lúc ở trong tập đoàn, Vi Như đương nhiên không dám gọi Lạc Tranh là sư phụ, sợ
bị các đồng nghiệp biết được mà noi theo sẽ thành tiền lệ không tốt.
Lạc Tranh cười cười, nhìn Vi Như, “Vào trong rồi nói!”
Vi Như khẽ gật đầu, đi theo Lạc Tranh vào phòng làm việc.
Đóng cửa phòng lại, Vi Như nở nụ cười tươi như hoa, “Sư phụ, em vừa rồi thấy
chị đem bữa sáng cho giám đốc đó nha.”
Lạc Tranh cầm lấy một tập tài liệu, nhìn Vi Như cười, “Đôi mắt của em cũng khá
tinh tường đấy!”
“Đương nhiên là thế rồi! Em chuẩn bị làm đại luật sư mà, đương nhiên mắt phải
nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng chứ.” Vi Như cười đầy tự hào.
“Cái gì mà mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng? Vậy tiếp theo em nghĩ xem,
tôi muốn em làm cái gì?” Lạc Tranh nhẹ nhàng nói, cũng không hề trách cứ Vi
Như đùa giỡn nàng.