Cứ như vậy, Lạc Tranh đem con chó nhỏ mang về nhà, hơn nữa còn mua cho nó một
cái ổ xinh đẹp vừa vặn cùng thức ăn ưa thích dành cho chó, lại thêm vô số đồ
chơi nho nhỏ để nó đùa nghịch.
“KITY?” Louis Thương Nghiêu có chút xấu hổ nhìn con chó suy dinh dưỡng trong
ngực Lạc Tranh hồi lâu mới lên tiếng.
“Em…muốn giữ nó lại nhất định phải đáp ứng một điều kiện.”
“Điều kiện?” Lạc Tranh thực sự hiếm khi được chứng kiến bộ dạng có chút lúng
túng của hắn như lúc này. Xem ra hắn có vẻ đang rất khó chịu.
Louis Thương Nghiêu chỉ vào con chó nhỏ, “Là em nói, chó này mua cho Liệt, cho
nên em không thể mỗi ngày đều ôm nó, cũng không thể vì quan tâm đến nó mà hao
tổn quá nhiều sức lực.”
“Hao tổn quá nhiều sức lực của tôi? Lời này của anh là có ý gì?” Lạc Tranh
nghe mà không hiểu ra sao, bối rối đưa mắt nhìn hắn.
Lông mày của Louis Thương Nghiêu hơi nhăn lại, có chút thô lỗ nói, “Em phải
biết rõ sức lực của mình cần phải đặt lên người ai. Chỉ cần tôi về đến nhà,
không cho phép em loay hoay với thứ chết tiệt…à, KITY, nghe hiểu rồi chứ?”
Một câu nói của hắn mang theo vị chua cực kỳ nồng đậm.
Lạc Tranh nghe vậy, chẳng những không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy buồn
cười, dứt khoát ôm KITY đi đến trước mặt hắn, hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn
từng đường nét đầy cương nghị trên gương mặt đã trở nên mất tự nhiên của hắn,
không nhịn được lên tiếng.
“Tôi không nghe lầm chứ? Sao tôi lại cảm thấy trong lời nói của anh đầy mùi
dấm chua như vậy? Anh vậy là không đúng rồi! Sao có thể đi tranh giành với một
con chó nhỏ chứ?”
Louis Thương Nghiêu bị lời của nàng làm cho cổ họng nghẹn cứng lại khiến hắn
càng thêm mất tự nhiên, sắc mặt mỗi lúc một lúng lúng hơn, hắng giọng một cái,
cất tiếng. “Tóm lại, em nhất định phải đồng ý với tôi. Nếu không tôi sẽ đem nó
ném ra ngoài cửa.”
“Anh cứ thử xem! Nếu anh dám ném nó ra cửa, tôi lập tức đưa Liệt rời khỏi nơi
này.” Lạc Tranh cũng không hề chịu khuất phục dưới sự uy hiếp của hắn.
“Em…”
“Thật ngại quá, tôi không có sức để ở đây tranh luận cùng anh. Liệt vẫn đang
chờ món quà của tôi.” Dứt lời, Lạc Tranh cười tà một tiếng rồi xoay người rời
đi. Nhìn bộ dạng kinh ngạc của hắn lúc này khiến trong lòng nàng cảm thấy thật
sung sướng.
Louis Thương Nghiêu tức giận đến nỗi hai mắt cơ hồ sắp bốc lửa. Một mình Liệt
đã đủ lắm rồi, giờ còn thêm một con chó. Không phải hắn phản đối việc đem Liệt
tới nơi này, chỉ là hắn rất lo lắng cho bệnh tình của Liệt. Nhưng nhìn qua thì
thấy Liệt rất tin tưởng Lạc Tranh. Đây xem ra cũng là chuyện tốt, nhưng mà
trong lòng hắn không hiểu sao lại có chút phiền muộn.
Đêm nay thái độ của nàng cực kỳ dịu dàng nhưng đáng hận là lại đối với một
người khác chứ không phải hắn. Tuy rằng Liệt là em trai của hắn, nhưng cảm
giác này khiến hắn thực sự rất khó chịu. Sự dịu dàng như vậy, nàng chưa từng
dành cho hắn bao giờ!
Nghĩ tới đây, hắn vẫn không thấy yên lòng liền theo bóng lưng Lạc Tranh trở
lại phòng Liệt.
Trong phòng, KITY rất tích cực, dường như nó cũng biết đây là nhà mới của
mình, cũng biết người chủ mới rất thích nó, bởi vậy nó rất vui vẻ trước mặt
Lạc Tranh và Liệt chạy tới chạy lui chọc cho Lạc Tranh cười khanh khách. Mà
Liệt dường như cũng không bài xích KITY, ngược lại ánh mắt của cậu ta trở nên
có thần hơn rất nhiều.
Nhìn theo KITY chạy tới nơi nào, ánh mắt Liệt cũng dõi theo tới đó. Có thể
nhận ra Liệt rất thích con chó nhỏ này.
“Liệt, cậu thích nó chứ?” Lạc Tranh đem KITY ôm tới trước mặt Liệt, con chó
nhỏ kêu lên mừng rỡ đầy nịnh nọt chui vào trong ngực Liệt, dường như cảm thấy
trong ngực cậu ta rất an toàn hoặc là do vừa rồi chạy loạn chơi đùa đã quá mệt
cho nên lúc này yên tĩnh nằm im trong lòng Liệt, nhắm mắt nghỉ ngơi.
“KITY rất đáng thương, nó bị chủ cũ đánh đập, xém chút nữa đã mất mạng. Cậu
xem nó gầy yếu như vậy, sau này, cậu phải quan tâm nó nhiều một chút, để nó có
thể khoẻ mạnh lớn lên mới được.” Lạc Tranh chân thành nói những lời từ tận đáy
lòng.
Lạc Tranh nói ra những lời này là muốn cho Liệt biết được tình cảnh trước đây
của con chó nhỏ. Nàng hy vọng điều đó có thể kích khởi được sự quan tâm cùng ý
muốn bảo hộ những sinh vật yếu đuối trong lòng Liệt. Nàng biết Liệt nghe được
những lời này nhưng thực sự không ngờ cậu ta lại có phản ứng nhanh như vậy.
Khi Liệt vừa nghe xong những lời của nàng, đầu tiên là đưa mắt nhìn con chó
nhỏ, sau đó, ngón tay nhẹ nhàng run rẩy một chút, khe khẽ vuốt ve nó.
Con chó nhỏ dường như rất thích được vuốt ve, cao hứng mở mắt ra, khẽ gặm cắn
đùa giỡn ngón tay Liệt.
Lạc Tranh thực sự vô cùng mừng rỡ, không ngờ Liệt lại có phản ứng lớn tới vậy.
Phải nói rằng con chó nhỏ này đã hoàn toàn khơi dậy được ý muốn bảo hộ của
Liệt.
Quá tốt rồi!
Khi Lạc Tranh còn đang cao hứng, lại thấy Liệt đưa bàn tay về phía nàng, cực
kỳ chuẩn xác đem bàn tay bị thương của nàng nâng lên. Ánh mắt của Liệt không
giống với ngày nàng trở lại lâu đài khi trước. Lúc này, bàn tay Liệt nâng tay
nàng với thái độ cực kỳ dịu dàng, mang theo một loại cảm xúc khó có thể diễn
tả bằng lời.
Lạc Tranh đang rất cao hứng đương nhiên không hề chú ý tới việc Liệt dùng cách
thức nào để nâng bàn tay mình, còn tưởng rằng cậu ta đang lo lắng, cười nhẹ
rồi cất tiếng trấn an, “Liệt, yên tâm đi, vết thương của tôi đã khá lên nhiều,
cậu xem…” Nói xong, nàng đem miếng băng gạc trên tay gỡ xuống, trong lòng bàn
tay vết thương đã khép miệng và lớp da mới đang hồi phục rất nhanh.
“Miệng vết thương đã sắp lành hẳn rồi, hai ngày nữa sẽ không sao hết.”
Liệt lẳng lặng nhìn vết thương trên tay nàng hồi lâu, rồi sau đó…lại đem bàn
tay bị thương của nàng chậm rãi nâng lên, đưa đến khoé môi mình, đầy dịu dàng
đặt xuống đó một nụ hôn…
Lạc Tranh bất giác sững người, trong khoảnh khắc dường như hoá đá…
Khi nàng rửa mặt xong và trở lại phòng ngủ, đã thấy Louis Thương Nghiêu dựa
lưng vào đầu giường đọc báo, hắn chỉ mặc độc một cái quần ngắn, làn da màu
đồng khoẻ mạnh dưới ánh đèn nhu hoà trong phòng ánh lên sự quyến rũ cực độ.
Lạc Tranh thực sự bị giật mình, không biết từ khi nào nàng đã hình thành thói
quen chung sống với hắn như vậy nữa.
Thấy nàng bước vào phòng, Louis Thương Nghiêu đem tờ báo trong tay bỏ qua một
bên, nhìn nàng một lúc, sắc mặt không có chút biểu hiện nào đặc biệt.
“Từ ngày mai trở đi, tôi sẽ mời bác sỹ tới, em cứ đi làm như bình thường.”
Lạc Tranh kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu hắn sao lại có thể như trẻ con vậy,
nói đổi ý liền đổi ý. Nhưng mà tuy nàng thấy có chút kỳ quái nhưng vẫn hờ hững
nói, “Anh có tiền mà, muốn mời ai thì mời, tôi không có quyền can thiệp vào
quyết định của anh.”
Nàng vừa nói vừa đi đến bên bàn trang điểm, khẽ chải lại mái tóc óng ả, không
buồn đếm xỉa tới hắn.
Louis Thương Nghiêu vốn đã cố gắng nhẫn nhịn mà nói ra câu này, lại thấy bộ
dạng xa cách của nàng càng thêm không vui, một lời không nói, đứng bật dậy, đi
về phía nàng. Khi Lạc Tranh còn chưa kịp phản ứng, đã bị hắn ôm bổng lên, rồi
sau đó ném lên giường.
Cả quá trình diễn ra cực kỳ nhanh chóng. Khi Lạc Tranh còn chưa kịp phát giác
đã xảy ra chuyện gì thì cả người đã bay lên không rồi rơi xuống chiếc giường
mềm mại, liền sau đó, thân hình cao lớn của hắn lập tức ép xuống.
“Anh lại nổi điên gì đây?” Lạc Tranh có chút bất mãn nhìn hắn, gương mặt của
hắn kề sát nàng đến nỗi nàng có thể nhìn rõ sự không vui trong đáy mắt hắn.
“Nhìn tôi!” Louis Thương Nghiêu giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, không để
cho ánh mắt của nàng có cơ hội nhìn đi nơi khác, “Nói em yêu tôi, nói đi!”
Lạc Tranh bị bộ dạng của hắn làm cho sợ run lên, trong lúc nhất thời quên cả
giãy giụa, chỉ giật mình theo dõi từng hành động của hắn. Ánh mắt hắn nhìn
nàng chăm chú đến nỗi cơ hồ không bỏ sót một cử động nhỏ của nàng, nhất là lời
của hắn, khiến lòng nàng lập tức hoảng loạn, lại có chút bối rối, còn có chút
uỷ khuất. Hắn dựa vào cái gì mà yêu cầu nàng như vậy?
Thấy nàng hồi lâu không trả lời, Louis Thương Nghiêu nóng nảy đè chặt nàng
xuống giường, rồi cúi đầu xuống, điên cuồng hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng
như thể muốn phát tiết mọi bất mãn trong lòng…
Lạc Tranh chỉ cảm thấy cánh môi đau nhức, khó chịu nghiêng đầu giãy giụa khiến
hắn lại thuận thế trượt đôi môi xuống dùng sức gặm cắn phần cổ mịn màng của
nàng, cánh tay rắn chắc của hắn ghì chặt đến nỗi nàng hít thở cũng dần trở nên
khó khăn.
“Đừng…”
“Tranh, em chỉ có thể là của tôi, là của tôi…” Tiếng nói trầm thấp có chút
nặng nề của hắn rơi vào bên tai nàng, thẳng tiến vào nơi sâu thẳm trong lòng
nàng.
Lạc Tranh lúc này đã ngừng giãy giụa, mặc cho hắn giống như điên cuồng mút vào
từng tấc da thịt trên người nàng. Nhưng hết thảy mọi chuyện lại nằm ngoài sự
dự liệu của Lạc Tranh. Sau khi nói xong câu đó, hắn vùi đầu vào cổ nàng, mặc
dù thân hình cao lớn đè nặng lên nàng nhưng hết thảy mọi hành động điên cuồng
đều ngừng lại.
Lạc Tranh giống như vừa mới được tái sinh, hồi lâu cũng không hề nhúc nhích,
chỉ để mặc hắn đè lên người nàng, nàng cũng không biết rốt cục là hắn muốn như
thế nào.
Louis Thương Nghiêu hít sâu mùi hương quyến rũ thuộc về riêng nàng, nhắm đôi
mắt lại, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc cằm nhỏ xinh, cúi đầu thì thầm, “Tôi muốn em
yêu tôi, yêu tôi…”
Hắn biết lúc này đây hắn đang nhún mình trước nàng, hắn cũng biết rõ đó là đứa
em trai mà hắn thương yêu nhất. Nhưng khi hắn nhìn thấy Liệt dịu dàng hôn lên
bàn tay nàng như vậy, ngay cả tâm tình hắn cũng trở nên run rẩy. Dường như có
một sức mạnh khổng lồ không ngừng thôi thúc hắn tiến lên kéo Lạc Tranh trở về
bên mình nhưng mà hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, trở về phòng cầm lấy tờ báo nhưng
không xem nổi chữ nào, trong đầu toàn hiện lên hành động của Liệt mà thôi.
Khi bóng dáng quen thuộc của Lạc Tranh xuất hiện, cảm giác khó chịu đè nén
trong lòng lại bùng phát như núi lửa phun trào, không cách nào che đậy được
nữa.
Lạc Tranh chỉ cảm thấy hô hấp càng lúc càng thêm dồn dập, những lời như vậy
không phải là hắn chưa từng nói với nàng, nhưng đa số đều là nói ra khi cả hai
đắm chìm trong sự đam mê cuồng nhiệt. Lúc này hắn lại cực kỳ bình tĩnh mà nói
ra những lời này khiến cho nàng thực có chút bối rối.
Louis Thương Nghiêu ngẩng đầu, tì trán mình vào trán nàng, nhìn vào đôi mắt
trong veo ánh lên sự nghi hoặc của nàng hồi lâu. Một lúc sau, hắn khẽ thở dài,
vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịu dàng đặt lên đó những nụ hôn triền
miên…
Nụ hôn giống như dòng nước ấm áp, nhẹ nhàng lướt trên gò má nàng, mang theo sự
lưu luyến như thể đang nâng niu một món bảo vật cực kỳ trân quý. Lạc Tranh có
thể cảm nhận được sự dịu dàng của hắn qua từng động tác tràn đầy yêu thương
kia. Nàng cảm thấy tim mình bắt đầu đập loạn lên. Mặc dù không hiểu tại sao
hắn lại đột ngột trở nên như vậy nhưng nàng lại bị động tác của hắn đầu độc,
nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, tận hưởng cảm giác thoải mái do hắn mang đến.
Sự an tĩnh bất ngờ của Lạc Tranh khiến Louis Thương Nghiêu càng thêm hưng
phấn, bàn tay to của hắn chậm rãi rời xuống phía dưới, nhẹ nhàng kéo dây áo
ngủ của nàng..
“Thương Nghiêu…” Nàng đột ngột mở to đôi mắt, đưa bàn tay nhỏ bé ngăn cản
hành động của hắn, lại thấy hắn cúi đầu xuống, khẽ gặm cắn cánh môi đỏ mọng
của nàng.
“Uhm…” Hành động của Louis Thương Nghiêu khiến đôi môi Lạc Tranh vừa có chút
đau nhức, lại có chút ngưa ngứa khiến nàng không kìm chế được khẽ cất tiếng
thân ngâm, liền sau đó, thanh âm của nàng hoàn toàn bị hắn nuốt lấy. Nụ hôn
của hắn vô cùng mạnh mẽ và triền miên, tràn ngập sự bá đạo nhưng cũng mang
theo vô vàn tình cảm không thể diễn tả thành lời…
Mỗi đêm Louis Thương Nghiêu ở bên nàng, bầu không khí luôn trở nên vô cùng mị
hoặc. Về điểm này Lạc Tranh không hề có chút nghi ngờ, nhưng mà sự dịu dàng
giống như đêm nay dường như mang theo một chút thống khổ khiến nàng cảm thấy
có chút xa lạ. Nụ hôn của hắn ngoài sự bá đạo quen thuộc còn mang theo một cảm
giác lạ lùng khiến nàng không thể xác định rõ ràng.
Từng ngón tay của hắn như mang theo ma lực, dùng cách thức dịu dàng nhất luồn
vào trong y phục của nàng, khẽ vuốt ve làn da trắng trẻo mềm mịn mê người. Đầu
ngón tay nóng hổi mang theo sự kích thích cùng với tiếng tim đập trầm ổn của
hắn nhanh chóng tiến vào tận nơi sâu thẳm trong lòng nàng.
Lạc Tranh dần quên hết tất cả mọi thứ xung quanh. Từ khi mới bắt đầu, nàng đã
không có cách nào cự tuyệt người đàn ông tà mị này. Mà cho tới bây giờ, nàng
cũng vẫn không thể từ chối hắn. Cho dù biết hắn có mối hận với mình, biết tình
cảm của hắn cũng luôn âm u bất định nhưng nàng cũng không thể dằn lòng mà đẩy
hắn ra được. Nghĩ tới đây, Lạc Tranh bỗng cảm thấy có chút đau lòng.
Trong trò chơi tình ái này, ai động lòng trước người đó sẽ là kẻ thua cuộc.
Thật đáng đời cho nàng vì đã yêu hắn để rồi phải chuốc lấy đau khổ. Thật đáng
đời cho nàng khi muốn suy đoán tâm tư hắn lại không có cách nào nhìn thấu.
Không biết tại sao, người đàn ông này ở càng gần thì ngược lại nàng càng cảm
thấy mình không chiếm được tình yêu của hắn. Nàng và hắn thật sự là người của
hai thế giới khác nhau sao?
Chẳng lẽ lại đúng như vậy!
Ánh mắt Lạc Tranh thoáng có chút run rẩy, hàng lông mi dày cong vút khẽ cụp
xuống che đi đôi mắt vốn trong veo giờ đã nhuốm chút u sầu bởi sự dày vò của
nội tâm. Nàng thực sự không muốn để lộ tâm tình của mình trước mặt hắn.
Thật ra cho tới giờ, nàng đều biết rất rõ bản thân mình đang lo lắng điều gì.
Cho nên dù nàng biết mình yêu hắn cũng không dám biểu lộ tình cảm của bản
thân. Cho dù nàng biết rõ người đàn ông này làm cho người ta si mê đến điên
cuồng nhưng nàng vẫn muốn khống chế thật tốt tâm tình của mình. Nàng thật sự
lo lắng, bọn họ vĩnh viễn chỉ là hai đường thẳng song song, cho dù hàng đêm
hoan ái thì mối quan hệ này cũng chỉ như sương sớm mà thôi. Bởi vì Lạc Tranh
vẫn không thể quên có một người vẫn luôn miệng gọi hắn bằng “Anh rể!”
Trong tình yêu phụ nữ vẫn thường mất đi lý trí. Thật may là Lạc Tranh lại
không như vậy. Nàng vốn cảm thấy cách xưng hô kia có chút gì đó không ổn, tuy
muốn đi điều tra một chút nhưng rốt cuộc chỉ dừng lại ở suy nghĩ mà thôi. Nàng
không dám điều tra bởi vì nàng sợ biết được sự thật về người phụ nữ của hắn
hoặc là nhìn thấy ảnh cưới của hai người họ. Phải thừa nhận rằng lý do lớn
nhất chính là nàng không cách nào chia sẻ người đàn ông này với người phụ nữ
khác…
Tâm tư thoáng có chút tịch mịch nhưng da thịt trên thân thể lại vì sự đụng
chạm của hắn mà trở nên hưng phấn cùng run rẩy. Làn da trắng muốt giờ đã
chuyển thành màu hồng phấn cực mê người, cánh môi căng mọng cũng khẽ bật ra
từng hơi thở hổn hển.
“Mở mắt ra!” Phía trên đầu nàng, giọng nói trầm thấp đầy kiên định của hắn
vang lên, mang theo ý mệnh lệnh khiến người ta không cách nào cự tuyệt.
Hàng lông mi dài cong vút khẽ run rẩy mà mở ra, đôi mắt trong veo của nàng
nhìn thẳng vào đôi mắt đang lực rửa dục vọng của hắn. Lạc Tranh có chút không
chịu nổi sự nóng bỏng trong ánh mắt hắn, liền vội vàng nhìn tránh đi, khuôn
mặt xinh đẹp nhỏ nhắn giờ đã đỏ ửng.
“Nhìn tôi, không cho phép em lảng tránh!” Giọng nói mạnh mẽ của hắn lại vang
lên, đồng thời ngón tay thon dài cũng giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,
ngăn cản hành động tránh né của ánh mắt nàng.
Lạc Tranh không thể không đối mặt với hắn, nhìn ngắm gương mặt rắn rỏi, ngũ
quan cân đối tinh tế như những vị thần, nhất là đôi mắt đen thẳm đầy mị lực
khiến cho nàng đột nhiên cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, trái tim cũng không
ngừng đập loạn lên.
Louis Thương Nghiêu dường như rất hài lòng với khuôn mặt ửng đỏ của nàng, thậm
chí còn có vẻ si mê, hắn cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nàng, rồi
sau đó bàn tay lại thuận thế trượt xuống dưới, kéo cao đôi chân thon dài của
nàng vòng qua phần hông rắn chắc của mình…
“Nhìn tôi, cảm nhận rõ tôi chiếm hữu em thế nào…” Hắn cúi xuống, khẽ thì thầm
bên tai nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của nàng rồi mạnh mẽ thúc eo về phía
trước…
“A…” Lạc Tranh chỉ cảm thấy thân thể bị một sức mạnh khổng lồ lấp đầy trong
chớp mắt, cảm giác tuy quen thuộc nhưng cũng có chút khó khăn. Tuy rằng những
lần cùng hắn hoan ái đã thành chuyện thường nhưng mỗi lần như thế này nàng vẫn
cảm thấy không cách nào thừa nhận sự to lớn của hạ thân hắn, chỉ cảm thấy như
tất cả tế bào toàn thân đều bị hắn chiếm cứ, dẫn dắt, không cách nào khống
chế…
Đầu nàng vô thức ngửa ra sau, thân thể tự nhiên cong lên nghênh đón hắn. Động
tác này đối với đàn ông mà nói thực sự mang lại một cảm giác chiếm hữu cùng
thành tựu vô cùng. Louis Thương Nghiêu cũng vậy, một cánh tay rắn chắc của hắn
nâng hông nàng lên, một tay khác vòng ra phía sau lưng, chủ động xoa nắn thân
hình mềm mại của nàng. Mà đầu hắn cũng cúi xuống, há miệng ngậm lấy nụ hồng
trên bầu ngực tròn đầy, liền đó, đầu lưỡi linh hoạt cùng tham lam không ngừng
trêu chọc nụ hồng nhạy cảm đã sớm thẳng đứng, tuỳ ý dày vò nàng, động tác càng
lúc càng cuồng dã.
Lạc Tranh cảm thấy như rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Nàng chỉ cảm thấy
thân thể mình như tách ra làm hai nửa. Nửa người trên là cảm giác ngưa ngứa
đầy thống khổ dưới sự cắn mút đầy nhẹ nhàng của hắn khiến nàng không ngừng run
rẩy, mà hạ thân là sự tê dại cùng đau nhức dưới sự xâm chiếm đầy cuồng dã của
hắn, không ngừng khơi lên từng cơn sóng trong cơ thể mảnh mai của nàng, khiến
nàng cơ hồ thở không ra hơi, như thể bị dòng nước mạnh mẽ nhấn chìm…
Louis Thương Nghiêu chính là một người đàn ông như vậy. Hắn có thể dịu dàng
đến mức khiến phụ nữ sẵn sàng bán mạng, cũng có thể cuồng dã khiến phụ nữ trở
nên điên cuồng theo…
Nhiệt độ trong phòng ngủ chính càng lúc càng tăng, tiếng rên rỉ mê hồn cùng
hơi thở gấp gáp của phụ nữ hoà cùng tiếng thở dồn dập đầy thô trọng của đàn
ông, tạo thành sự giao hoà đẹp đẽ nhất trên thế gian…
Sáng sớm, Lạc Tranh bị tiếng chó sủa đánh thức. Là tiếng của KITY, từ tiếng
kêu của nó có thể nhận ra nó đang rất vui mừng khiến nàng thực không biết rốt
cục đã xảy ra chuyện gì.
Khẽ nhấc thân thể mệt mỏi rời giường, rửa mặt xong, Lạc Tranh bước vào phòng
Liệt đã thấy giường được sắp xếp gọn gàng, mà người cũng không biết đã đi đâu
mất.
Lạc Tranh có chút sợ hãi kêu thành tiếng, không nói lời nào vội vàng chạy
xuống lầu. Theo tiếng sủa của KITY nàng đi về phía phòng ăn. Lúc đến gần, đã
thấy Liệt ngồi bên bàn từ bao giờ mà Louis Thương Nghiêu thì đang đeo tạp dề
chuẩn bị bữa sáng.
Cảnh tượng như vậy nàng đã quá quen thuộc. Chỉ cần Louis Thương Nghiêu ở lại
nơi này qua đêm, mỗi sáng sớm hôm sau hắn đều thức dậy rất sớm chuẩn bị bữa
sáng vô cùng thịnh soạn.
Lạc Tranh còn nhớ như in lần đầu tiên nhìn thấy hắn đeo tạp dề, nàng thực bị
doạ cho sợ hết hồn bởi vì nàng không cách nào tưởng tượng ra một người đàn ông
ngồi ở vị trí chủ tịch tập đoàn lại có thể đeo tạp dề làm đồ ăn sáng.
Nhìn khung cảnh trước mặt, trong lòng Lạc Tranh lại dâng lên một cảm giác vô
cùng ấm áp. Không khó để nhận ra Liệt là do hắn cõng xuống dưới này. Lúc xây
dựng căn biệt thự không hề tính đến chuyện lắp đặt thang máy cho nên có thể
tưởng tượng ra cảnh hắn đưa Liệt xuống xong lại quay lên mang xe lăn xuống
dưới. Nàng tin rằng hắn có thể làm được điều này. Trong lòng hắn, người em
trai này có vị trí vô cùng trọng yếu, cho nên hết thảy mọi chuyện hắn làm đều
rất đáng.
Nhưng điều khiến Lạc Tranh cảm thấy kỳ quái nhất chính là KITY, con chó nhỏ
này lại công khai ngồi trên bàn ăn, nhìn Louis Thương Nghiêu đem đồ nướng đã
cắt nhỏ bỏ vào đĩa, khe khẽ kêu lên những tiếng kêu đầy vui vẻ.