Chương 8: Vị khách đặc biệt
“Đương nhiên, cho nên tôi mới phải lập tức ra mặt. Thật không ngờ, Voss Miller
tiên sinh kia lại cao ngạo đến vậy, không hề hiểu được ý tốt của tôi.” Lạc
Tranh khẽ lắc đầu.
Xét theo tính cách của Louis Thương Nghiêu, hắn đã muốn sớm diệt trừ Voss
Miller, mà hôm nay ông ta lại quá mức phách lối cho nên khả năng ông ta có thể
sống sót sau ngày hôm nay quả thực rất thấp. Có thể đoán được Louis Thương
Nghiêu sẽ dễ dàng sắp xếp cho Voss Miller hàng trăm kiểu chết khác nhau, mà
gọn gàng nhất có lẽ là cái chết do một cơn nhồi máu cơ tim bất ngờ, như vậy
chẳng ai có thể điều tra được gì.
Louis Thương Nghiêu nghe xong, nở nụ cười đầy tà mị, “Tình cảm của em để dành
cho tôi là được rồi. Cho người khác, họ cũng sẽ không cảm kích. Giống như cái
lão già kia, rõ ràng em đã cứu mạng lão, vậy mà lão lại nghĩ em đang làm hại
mình. Loại người này không diệt trừ, sau này em và tôi sẽ gặp phiền phức.”
“Louis Thương Nghiêu, có phải cho tới giờ anh vẫn không chịu tin trên đời này
có báo ứng hay không?” Lạc Tranh hừ lạnh nhìn hắn, “Trong mắt tôi, ông trời
vốn rất công bằng, gieo nhân nào sẽ gặp quả nấy. Thế sự xoay vần, bây giờ anh
diệt ông ta, sau này dù không gặp phiền phức thì ông trời cũng sẽ bắt anh phải
trả lại món nợ đó.”
Louis Thương Nghiêu có chút buồn cười nhìn nàng, “Cảnh giới này của em có thể
thăng cấp lên một tầm ới rồi.” Nói dứt lời, hắn lập tức chuyển đề tài, “Có bị
báo ứng hay không tôi không biết. Tôi chỉ biết là chỉ cần ngồi trên vị trí này
một ngày thì tôi sẽ làm những chuyện cần làm. Người Trung Quốc không phải vẫn
có câu, “Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính” hay sao? (Ở vào vị trí nào thì nên
lo đúng việc của vị trí đấy.) Nếu như không làm gì hết thì thà rằng đi du
ngoạn còn tốt hơn.
Lạc Tranh nghe hắn nói xong bất giác ngẩn người, không khỏi nhớ tới vị phu
nhân đã gặp ở nhà hàng lúc trước. Xem ra người biết tận hưởng cuộc sống tự tại
như vậy mới thật sự là thông minh.
Không muốn tiếp tục tranh luận cùng hắn, nàng nhìn thẳng vào hắn, khẽ lên
tiếng, “Thật ra, có một chuyện tôi đã nghĩ rất lâu, cũng muốn sớm nói với anh
cho rõ ràng.”
“Nói rõ ràng với tôi?” Louis Thương Nghiêu cười khẽ, “Điều này có nghĩa là em
đã quyết định?”
“Phải, tôi đã quyết định rồi!” Lạc Tranh biết rõ Louis Thương Nghiêu là người
vô cùng tinh tường nên cũng không hề vòng vo làm gì.
“Là chuyện gì?” Hắn cất tiếng hỏi,
“Tôi muốn đón Liệt tới biệt thự để chăm sóc.” Lạc Tranh dứt khoát trả lời.
“Cái gì?” Mi tâm của Louis Thương Nghiêu khẽ nhăn lại, sau đó liền xua tay,
“Không được!”
“Tôi đã quyết định rồi!” Lạc Tranh đương nhiên cũng không chịu nhượng bộ.
Louis Thương Nghiêu chăm chú nhìn nàng, đôi mắt sắc bén như chim ưng khẽ nheo
lại, “Tình hình của Liệt không thích hợp để rời khỏi lâu đài. Tôi tuyệt đối
không đồng ý với hành động ngu ngốc này của em.”
“Tôi lại thấy rằng đem Liệt giữ chặt trong lâu đài mới là hành vi ngu xuẩn
nhất.” Lạc Tranh lạnh lùng nhìn hắn, không hề sợ hãi nói tiếp, “Anh cho rằng,
cho Liệt một cuộc sống đầy đủ là tốt với cậu ấy sao? Anh cho rằng cứ tiếp tục
giữ Liệt tại đó thì cậu ấy sẽ bình phục? Cậu ấy là người, không tiếp xúc với
bên ngoài thì sao có thể kích thích thần kinh cậu ấy được chứ? Anh cũng thấy
rõ, Liệt có phản ứng đối với vết thương trên tay tôi, thậm chí còn có những cử
động khiến mọi người đều bất ngờ. Điều đó đã nói lên cậu ấy có cơ hội bình
phục rất lớn, vì sao anh…”
“Đừng nói nữa. Tóm lại, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho em đem Liệt tiến vào
nội thành Paris này. Liệt cần sự yên tĩnh, đừng quấy rầy nó. Em như vậy không
phải đang giúp nó, mà là đang hại nó.” Louis Thương Nghiêu không đợi nàng nói
hết câu, đã lập tức ngắt lời.
“Không thử một chút xem thì sao biết chuyện đó đối với cậu ấy có tốt hay
không?” Lạc Tranh không vui nhìn hắn, “Nếu như phương pháp của anh là đúng thì
bốn năm qua Liệt đã bình phục từ lâu rồi.”
Louis Thương Nghiêu đứng bật dậy, nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt vui vẻ trò
chuyện vừa rồi đã biến thành xám xịt, ánh mắt gần như bốc lửa. Thật lâu sau,
hắn mới chậm rãi thốt ra từng lời, “Tôi cảnh cáo em, sớm từ bỏ cái ý nghĩ nực
cười đó đi!”
Dứt lời, hắn cũng không nói thêm gì nữa, sải bước rời khỏi phòng họp.
Lạc Tranh nhìn theo bóng lưng hắn dần biến mất một hồi lâu, khẽ thở dài…
Tại một toà nhà cao tầng khác…
“Lưu Ly tiểu thư, cô có thể đi rồi!” Tên vệ sỹ mở cửa, nhìn Lưu Ly đang ngồi
ngẩn người trong phòng lên tiếng.
Lưu Ly dường như vừa nghe được tin tức cực kỳ đáng sợ, một lúc sau mới có phản
ứng, chạy tới trước mặt tên vệ sỹ, không tin hỏi lại, “Ý của anh là, tôi được
tự do rồi?”
Thời gian gần đây, Lưu Ly thực sự khó tưởng tượng được mình làm thế nào để
trải qua cuộc sống như vậy. Tuy rằng cô không hề phải chịu khổ, nhưng mỗi ngày
bị giam cầm ở nơi này, không thể làm bất cứ chuyện gì, cho dù tới chỗ công
chúa cũng chỉ là một hành trình bị quản chế mà thôi.
Nhưng hôm nay, cô lại được trả tự do?
Nét mặt tên vệ sỹ không có chút thay đổi nào, chỉ khẽ gật đầu, hờ hững nói,
“Đúng vậy, Lưu Ly tiểu thư đã tự do rồi!” Nói xong, hắn xoay người rời đi. Lưu
Ly nhìn theo bóng hắn khẽ lên tiếng gọi nhưng hắn cũng không hề quay đầu lại.
Khẽ cắn chặt răng, Lưu Ly thật sự muốn biết vì sao người đàn ông kia lại đột
ngột thay đổi quyết định như vậy? Cho tới giờ, cô đều đoán rằng người đứng sau
vụ bắt cóc này chính là người đàn ông thần bí kia. Mặc dù tên vệ sỹ không nói
lời nào, nhưng người có thể đem cô giam lại như vậy, ngoại trừ hắn ra thì Lưu
Ly chẳng nghĩ ra được ai khác. Nhưng vì sao hắn lại đổi ý chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra đáp án, Lưu Ly khẽ thở dài một hơi, rời
khỏi nơi giam cầm. Chuyện đã tới mức này, trước hết phải tìm cho được Lạc
Tranh đã, như vậy mới có thể hiểu rõ hết thảy mọi chuyện phát sinh thời gian
vừa qua.
Đêm xuống, không khí trở nên mát mẻ hơn…
Khi Louis Thương Nghiêu trở lại căn biệt thự, phòng khách cực kỳ yên tĩnh. Hắn
nhìn đồng hồ, đem cặp tài liệu cùng áo khoác ném qua một bên, hướng về phía
cầu thang đi lên lầu…
Trên lầu ngoại trừ phòng ngủ chính còn có mấy phòng khách. Khi bước qua hành
lang gần phòng ngủ chính, hắn đột nhiên nghe được một thanh âm cực kỳ dịu dàng
từ phòng khách truyền tới. Khẽ bước về phía đó, hắn thấy phòng khách không hề
đóng kín cửa, thanh âm từ phía trong vọng ra lại càng thêm rõ ràng.
Là giọng của Lạc Tranh, Louis Thương Nghiêu chưa từng nghe thấy giọng nói của
nàng dịu dàng tới thế này. Hắn thực sự nghi ngờ, nàng đang nói chuyện với ai?
Ánh đèn dịu nhẹ từ trong phòng hắt sáng qua cánh cửa không đóng kín chiếu rọi
ra ngoài hành lang. Phòng khách được thiết kế theo kiểu một phòng ngủ nhỏ có
cả một phòng khách mini bên trong. Thanh âm của Lạc Tranh vọng ra từ bên trong
đó. Louis Thương Nghiêu khẽ đẩy cửa, liếc nhìn xem ai đang nói chuyện với
nàng.
Lạc Tranh đang ngồi trên sofa, mà bên cạnh nàng đương nhiên là người vốn phải
ở trong lâu đài – Liệt. Liệt vẫn ngồi trên xe lăn như mọi khi, nhưng không
nhìn ra ngoài cửa sổ mà là quay về phía Lạc Tranh. Nàng nhẹ nhàng vừa bóc trái
cây vừa cười và nói chuyện cùng cậu ta. Giọng nói của nàng cực kỳ êm dịu động
lòng người, tuy tiếng nói rất nhỏ, nhưng có thể nhận ra thái độ của Lạc Tranh
cực kỳ kiên nhẫn.
Ngồi ở trên xe lăn, Liệt vẫn không nói lời nào nhưng ánh mắt không hề ngây ngô
vô thần như trước kia. Ngược lại, dường như Liệt lại bị hấp dẫn bởi từng động
tác nhỏ nơi tay nàng, cậu ta tập trung tinh thần nhìn chăm chú từng ngón tay
nàng. Khi Lạc Tranh đem từng miếng trái cây đã cắt nhỏ đưa lên miệng cậu ta,
Liệt liền ngoan ngoãn mở miệng ăn hết.
“Vậy mới đúng! Liệt, sau này cậu sẽ ở lại đây. Yên tâm đi, cậu sẽ không cô đơn
đâu.” Lạc Tranh thấy Liệt cực kỳ phối hợp với mình, trong lòng cũng thấy vô
cùng cao hứng, đôi mắt trong veo nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Liệt, thốt
lên những lời từ tận đáy lòng.
Do quá tập trung vào Liệt, nàng không hề để ý rằng ở cửa phòng đã sớm xuất
hiện một bóng dáng cao lớn. Đôi mắt sâu thẳm của hắn lúc này như bùng lên ngọn
lửa dữ dội.
Một Lạc Tranh dịu dàng như vậy là người mà Louis Thương Nghiêu chưa từng thấy
bao giờ. Gương mặt xinh đẹp của nàng dưới ánh sáng ấm áp trong phòng càng toát
lên những đường nét vô cùng tinh tế. Ánh đèn phản chiếu bóng dáng xinh đẹp của
nàng đổ dài trên sàn nhà, mà lúc này Lạc Tranh đã thay bộ trang phục công sở
bằng bộ trang phục đầy nữ tính khiến vẻ lạnh lùng bên ngoài đã hoàn toàn biến
mất, chỉ còn lại sự quyến rũ đầy mị lực khiến mọi ánh mắt của đàn ông nhìn vào
đều chìm trong mê đắm.
Nàng ngồi bên cạnh Liệt, giúp cậu ta gọt trái cây. Liệt cũng rất nghe lời, chỉ
cần là nàng đưa tới đều há miệng ngoan ngoãn ăn hết.
Lạc Tranh lúc này thực sự có cảm giác rất thành tựu. Tuy rằng Liệt không nói
lời nào, ánh mắt cũng không mấy dao động nhưng ít nhất cậu ta cũng đã có phản
ứng.
“Liệt, giờ cậu phải tự chọn trái cây ình. Nói cho tôi biết cậu thích loại nào,
tôi sẽ gọt cho cậu.” Nàng nhìn Liệt, cười dịu dàng. Trên khay trà có rất nhiều
loại trái cây đã được tỉ mỉ lau sạch, có thể nhận thấy rõ nàng chu đáo đến thế
nào. Hành động đơn giản của nàng mang theo một sức hấp dẫn kỳ lạ khiến Louis
Thương Nghiêu nhìn không chớp mắt.
Liệt vẫn không cử động chút nào, nhưng nghe Lạc Tranh nói xong, ánh mắt đang
an tĩnh bỗng có chút dao động.
“Liệt, như vậy không được, nếu như cậu không tự chọn, từ mai tôi sẽ không gọt
trái cây cho cậu nữa.” Lạc Tranh thấy vậy, liền cố tình nói bằng ngữ điệu đầy
kiên quyết. Nàng biết Liệt nhất định có thể nghe được, chỉ là cậu ta có chút
vấn đề về việc biểu hiện mà thôi.
Ánh mắt Liệt lại lần nữa có chút chấn động, hơi ánh lên chút tia sáng lấp lánh
giống như một đốm lửa giữa đêm tối mịt mùng. Con ngươi của cậu ta dần có tiêu
cự, rồi rơi vào trái táo trên khay trà…
“Cậu muốn ăn cái này?” Lạc Tranh theo ánh mắt của Liệt chỉ vào trái táo.
Liệt nhìn trái táo hồi lâu, dường như có chút suy tư, rồi lại đưa mắt rời đi
nơi khác, nhìn về phía bên kia…
“Cậu muốn ăn cái này?” Lạc Tranh lại lần nữa theo ánh mắt của Liệt mà nhìn vào
thứ quả khác.
Lúc này, Liệt không hề dời ánh mắt đi nơi khác nữa, mà nhìn nước trái cây rồi
nhìn Lạc Tranh, rồi lại nhìn nước trái cây.
Lạc Tranh hiểu ra, nụ cười vui vẻ trên môi dần lan tràn trên gương mặt, vô
cùng dịu dàng cầm lấy trái cây mà Liệt chọn, cắt thành miếng nhỏ, chậm rãi đưa
cho Liệt, nói khẽ, “Liệt, nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể chính miệng nói
cho tôi biết. Nhưng tôi hiểu mọi chuyện không thể gấp gáp, cậu có thể được như
thế này đã rất khá rồi.”
Khi Lạc Tranh trở lại lâu đài lần nữa thì thấy Liệt lại bắt đầu nổi cơn điên
cuồng. Bệnh tình của cậu ta dường như càng thêm nghiêm trọng, các bác sỹ cũng
đã bó tay hết cách. Nhưng khi Liệt đang điên cuồng nhìn thấy Lạc Tranh xuất
hiện, chỉ trong nháy mắt liền bất ngờ dừng lại tất cả mọi hành vi điên cuồng,
giống như một đứa trẻ lẳng lặng nhìn nàng.
Chính vì vậy, Lạc Tranh mới có thể thuận lợi đưa Liệt rời khỏi lâu đài, bởi
tất cả mọi người ở đó đều cho rằng theo tình hình trước mắt thì Liệt chỉ nghe
lời của Lạc Tranh mà thôi.
Nhìn Liệt ngoan ngoãn ăn hết chỗ trái cây, Lạc Tranh hài lòng đứng dậy, thấy
cậu ta không hề chớp mắt nhìn mình chằm chằm, nàng cười nhẹ một tiếng, “Liệt,
cậu ngồi ở đây chờ tôi, tôi có một món quà tặng cho cậu.”
Liệt cũng không có mấy phản ứng với lời nói của nàng.
Lạc Tranh cũng không hề giận dỗi hay nản lòng mà tươi cười rồi xoay người đi.
Không ngờ vừa ra tới cửa lại đụng phải Louis Thương Nghiêu, nàng cũng chỉ liếc
nhìn hắn một cái, không buồn để ý tới sắc mặt đang xạm lại kia mà thản nhiên
hướng về phía phòng ăn đi tới.
Louis Thương Nghiêu nhìn vào đôi mắt Liệt một hồi, không nói gì thêm, quay đầu
nhìn theo bóng Lạc Tranh rồi sải bước đi theo.
Trong sảnh phòng ăn, Lạc Tranh ngồi sụp xuống sàn loay hoay làm gì đó, mà
Louis Thương Nghiêu theo sát phía sau lưng nàng cũng nhanh chóng bước tới,
thấy vậy, không nói một lời, đưa tay kéo nàng dậy, rồi áp chặt nàng vào tường.
Ánh mắt của hắn lóe lên chút kinh ngạc khi phát hiện ra dưới sàn có một cái ổ
xinh xắn, bên trong còn có một con chó nhỏ lông vàng óng, rất khó nhận ra
thuộc chủng loại nào.
“Rốt cuộc em đang làm cái gì?” Hắn dời tầm mắt vào khuôn mặt Lạc Tranh, khóa
chặt nàng trong vòng vây của hai cánh tay mạnh mẽ, không vui nhíu chặt lông
mày.
Lạc Tranh bị hắn nhốt nhặt trong vòng tay, cố đẩy hắn ra mà không được đành
thở dài một tiếng, có chút bực bội liếc hắn một cái, “Làm cái gì là làm cái
gì? Anh đứng ở cửa lâu như vậy, cần nhìn thấy cái gì cũng nhìn thấy cả rồi.”
“Ý tôi là tại sao em phải đón Liệt đến nơi này? Còn nữa…” Louis Thương Nghiêu
nheo mắt nhìn lướt về phía ngôi nhà dành cho chó, thái độ không vui càng lộ
rõ, “Cái con chó kia là sao?”
Con chó nhỏ dường như có thể cảm nhận được mọi người đang nói về nó liền hướng
qua phía Louis Thương Nghiêu sủa khẽ hai tiếng.
“Im ngay!” Louis Thương Nghiêu quay đầu hung dữ nhìn con chó nhỏ.
Bộ dạng con chó nhỏ đầy ai oán, lặng lẽ nép người lại không dám sủa nữa.
“Anh la hét nó làm cái gì?” Lạc Tranh bất mãn nhìn hắn, lại dùng hết sức đẩy
mạnh hắn ra, ôm lấy con chó nhỏ. “Nó sẽ cùng chơi với Liệt, anh có thể đừng
hẹp hòi như vậy hay không?”
Louis Thương Nghiêu đâu dễ để cho nàng thoát khỏi hắn như vậy, lại lần nữa kéo
nàng về, lần này hoàn toàn ôm chặt lấy nàng, cánh tay rắn chắc siết lấy vòng
eo nhỏ bé khiến nàng muốn trốn đi cũng không thể.
“Buông ra, Liệt còn đang chờ tôi!” Lạc Tranh càng thêm bất mãn nói.
Sắc mặt Louis Thương Nghiêu đã trở nên rất khó coi, thậm chí còn có chút xanh
mét. Con chó nhỏ thấy vậy cũng bị doạ tới mức không dám kêu tiếng nào, chỉ đem
cái đầu nhỏ xíu vùi vào trong ngực Lạc Tranh, chắc hẳn nó đã bị nộ khí của
Louis Thương Nghiêu doạ cho không ít.
“Tôi nói rồi, không cho phép em đón Liệt tới nơi này. Em xem những lời của tôi
như gió thoảng bên tai phải không?” Louis Thương Nghiêu mở miệng, giọng nói
trầm thấp đầy nghiêm khắc lộ rõ vẻ không vui.
“Ây, Louis Thương Nghiêu, nếu như tôi nhớ không nhầm thì người tôi đón về
chính là em trai của anh, sao anh có thể máu lạnh như vậy chứ?” Lạc Tranh
ngẩng đầu nhìn vào gương mặt đầy bất mãn của hắn.
Hiện giờ Liệt có phản ứng đối với tôi. Điều đó nói lên rằng cậu ấy có khả năng
bình phục lại. Anh có biết, từ lúc đến nơi này, cậu ấy chưa hề nổi điên dù chỉ
một lần. Hơn nữa, cậu ấy lại không bài xích tôi, vì thế tôi cho rằng đưa cậu
ấy đến bên mình là quyết định hoàn toàn đúng đắn.”
“Ở lâu đài có rất nhiều bác sỹ giỏi hỗ trợ. Liệt hiện giờ không có vấn đề gì
không có nghĩa là sau này cũng sẽ như vậy. Em đem Liệt đón đến nơi này, điều
kiện kém xa ở lâu đài, cho dù có mời nhiều người đến chăm sóc cũng không thể
đạt đến mức độ như ở đó…”
“Anh sai rồi!” Lạc Tranh ngắt lời hắn. “Trong mắt tôi, Liệt căn bản không cần
những bác sỹ kia. Cái cậu ấy cần là sự quan tâm. Cậu ấy đã quá cô đơn, chỉ đơn
giản vậy thôi. Từ góc độ tâm lý học mà nói, một người làm ra nhiều chuyện như
vậy chính là muốn thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Ngay cả bác sỹ
Oswald cũng nói bệnh của Liệt không phải là ở thân thể mà là ở tâm lý. Cái cậu
ấy cần là trị liệu tâm lý chứ không phải sinh lý.”
“Lý lẽ thật nực cười! Chẳng lẽ mỗi lần Liệt nổi điên lên đều là vì muốn thu
hút sự chú ý của người khác?” Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu càng nhíu
chặt lại, “Tâm bệnh của Liệt đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của em rồi. Để
Liệt ở nơi này, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì phải làm sao?”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Lạc Tranh kiên quyết nói. “Tôi nói rồi, nếu cả đời
này Liệt vẫn cứ như vậy, tôi cũng sẽ chăm sóc cậu ấy cả đời. Nếu tôi đã dám
đem Liệt đón về đây thì tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng, hết thảy mọi vấn đề
tâm lý tôi đều đã chuẩn bị tốt. Hơn nữa tôi tin chắc Liệt một khi đã có phản
ứng với tôi thì quá trình hồi phục của cậu ấy cũng sẽ rất nhanh.”
“Được lắm, nếu em đã quyết tâm như thế thì cũng đừng nghĩ đến chuyện tới công
ty nữa. Tôi thấy, để em toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Liệt thực sự là chuyện
tốt nhất, không phải sao?”
Louis Thương Nghiêu tức giận lên tiếng. Hắn biết rõ Lạc Tranh vẫn luôn coi
công việc như sinh mệnh, không để cho nàng làm việc thì thà giết nàng đi còn
hơn. Hắn vốn chỉ nghĩ rằng dùng cách thức này khiến cho nàng phải bỏ cuộc, đưa
Liệt trở lại lâu đài như trước để cho các bác sỹ tiếp tục chăm sóc mới khiến
hắn có thể yên tâm.
Nhưng…
Hắn đã tính nhầm rồi! Hắn đã quên mất một chuyện quan trọng nhất. Đó chính là
việc Lạc Tranh vốn không phải là người dễ dàng bỏ cuộc một khi đã quyết tâm
làm chuyện gì đó.
Lạc Tranh nở nụ cười có chút mỉa mai, chậm rãi lên tiếng, “Anh suy nghĩ thật
là chu đáo. Thật không ngờ chúng ta lại có cùng ý nghĩ về vấn đề này. Tôi cũng
có ý định đó. Cho dù anh không nói thì tối nay tôi cũng định nói chuyện này
với anh.”
“Em…” Louis Thương Nghiêu tức đến nỗi hai hàm răng nghiến chặt lại, hắn thật
sự không ngờ tới Lạc Tranh lại đưa ra quyết định như vậy.
“Gâu gâu…” Con chó nhỏ dường như cũng nhận ra Lạc Tranh đang chiếm thế thượng
phong, cái đầu nhỏ khẽ ló ra, hướng về phía Louis Thương Nghiêu hung hăng sủa
hai tiếng.
“Con chó chết tiệt này!” Louis Thương Nghiêu vốn đang tức khí đầy người, đâu
chịu để ột con chó nhỏ khi dễ. Một bàn tay to của hắn vươn ra, đem đầu con chó
nhỏ ấn trở lại vào ngực Lạc Tranh, hồi lâu không chịu buông tay khiến con chó
nhỏ thổn thức kêu ư ử.
“Anh lớn như vậy rồi còn đi bắt nạt một con chó nhỏ sao?” Lạc Tranh bất mãn
đặt tay mình lên bàn tay to của hắn, thuận thế đẩy hắn ra xa một chút rồi dịu
dàng vỗ về con chó nhỏ. Con chó nhỏ dường như bị uỷ khuất không nhỏ, vẫn không
ngừng kêu khe khẽ.
Gương mặt cương nghị của Louis Thương Nghiêu có chút méo xệch vì nộ khí, bàn
tay bất giác nắm chặt lại, nhìn chằm chằm Lạc Tranh một hồi rồi không vui lên
tiếng, “Đem Liệt đón tới đây còn chưa tính, em lại mang cả con chó này tới làm
gì?”
“Anh không thích sao?” Lạc Tranh buồn cười nhìn vẻ mặt không vui của hắn, cố ý
ôm con chó nhỏ càng chặt hơn, “Cũng khó trách, người như anh sao có thể yêu
thích những con vật nhỏ như vậy đây? Bác sỹ Oswald đã nói trong tiềm thức của
Liệt có xu hướng bảo vệ những động vật nhỏ yếu. Con chó nhỏ này sức khoẻ không
được tốt bởi người chủ cũ của nó quá nhẫn tâm, ngay cả đồ ăn cũng không cho
khiến nó sắp chết đói. Thật may tôi kịp thời phát hiện ra. Để nó ở bên Liệt
nhất định sẽ kích thích ý muốn bảo vệ của cậu ấy, nói không chừng còn có thể
khiến cậu ấy nhanh chóng hồi phục hơn nữa. Còn nữa, xin anh nhớ kỹ, tên nó gọi
là KITY, không phải là con vật chết tiệt. Căn nhà của nó cũng có tên, là tôi
vừa đặt cho.”
Về điểm này nàng không hề nói quá. Ban đầu Lạc Tranh không nghĩ tới chuyện
nuôi một con chó nhỏ nhưng hôm nay khi đi ngang qua một cửa tiệm, đúng lúc
thấy con chó nhỏ lẽo đẽo đi theo sau ông chủ tiệm, dường như muốn ông chủ kia
cưng chiều nó một chút nhưng mà người chủ kia lại co chân đạp cho nó một phát.
Như vậy còn chưa đủ, mỗi khi con chó nhỏ với bộ dạng đáng thương nhìn chủ nhân
ăn cơm, người chủ kia liền đem nó ném ra ngoài cửa hàng, mà con chó nhỏ cũng
không dám bỏ đi, chỉ ngoan ngoãn đợi ngoài cửa, bụng đói sôi òng ọc.
Lạc Tranh nhìn mà đau lòng, không hề ngập ngừng quyết định nói với chủ cửa
hàng muốn mua lại con chó nhỏ. Người chủ kia đương nhiên đồng ý một cách rất
thoải mái. Con chó này cũng không phải giống quý hiếm gì, hắn ta đương nhiên
sẽ không lãng phí thức ăn để nuôi nó.