Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 129: Hồi 07 – Chương 03 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 129: Hồi 07 - Chương 03 phần 2

Dường như có thần giao cách cảm, Louis Thương Nghiêu cũng ngẩng đầu lên. Vết
thương trên tay nàng đã được băng lại cẩn thận, cho nên lúc này ánh mắt hắn
cùng nàng tự nhiên mà giao nhau, mùi hương thơm ngát trên cơ thể nàng không
ngừng phiêu tán trong không trung, kích thích từng giác quan của hắn, khiến
hắn lại nhớ tới những lần điên cuồng quấn lấy nàng lúc trước. Lúc này chỉ còn
sự rung động của hai trái tim khiến cho hắn và nàng quên đi cả bản thân mình.

Nếu như, thời gian có thể ngừng lại…

Nếu như, tình yêu trở nên đơn giản một chút…

Louis Thương Nghiêu cùng nàng bốn mắt nhìn nhau, giằng co hồi lâu, hô hấp của
hắn bắt đầu trở nên gấp gáp. Hắn muốn nàng, ngay bây giờ!

Lạc Tranh bị hắn nhìn chằm chằm khiến cho toàn thân cảm thấy mất tự nhiên.
Nàng cảm thấy bầu không khí có gì đó khác lạ liền vội dời ánh mắt đi nơi khác.
Vừa muốn quay đi liền bị bàn tay to lớn của hắn vươn tới ngăn lại, đem nàng
giữ chặt lấy, ôm vào lòng. Cả quá trình này hắn cũng không hề nói một lời.

Lạc Tranh chợt cảm thấy nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, là một cảm giác hoảng
loạn, cùng một loại cảm xúc rất khó biểu đạt. Nàng cùng hắn quan hệ cũng không
phải chỉ một, hai lần. Nhưng mà hôm nay, loại cảm giác hiện giờ khiến nàng
thực sự rất xa lạ, nhất là vẻ mặt của Louis Thương Nghiêu, ánh mắt của hắn vô
cùng nghiêm túc cùng thâm tình, giống như đã suy nghĩ rất kỹ rồi mới đưa ra
quyết định. Cánh tay hắn ôm lấy nàng cũng cực kỳ mạnh mẽ, dường như không muốn
buông nàng ra vậy.

Cảm giác này khiến cho Lạc Tranh không cách nào khống chế mà trầm luân vào đó.
Gương mặt nàng rúc vào trong ngực hắn, có chút thoả mãn khẽ thở dài. Bộ ngực
rắn chắc với làn da ngăm khoẻ khoắn kia càng lúc càng nóng lên khiến nàng cảm
nhận được thân thể hắn cũng như nàng đang không ngừng bị lửa thiêu đốt, sự áy
náy trong lòng hoàn toàn bị tiếng tim đập loạn nhịp lấn át.

Giờ khắc này, hai tâm hồn dường như hoà làm một…

Một lúc sau, Louis Thương Nghiêu khẽ nắm chặt lấy bả vai nàng, khiến nàng hơi
lùi về phía sau một chút để hắn có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ
bừng kia. Ánh mắt của hắn cũng rực lửa nhưng thân thể lại không hề nhúc nhích.

Lạc Tranh còn tưởng rằng hắn sẽ đẩy nàng ra. Giờ khắc này, nàng thực sự sợ hắn
sẽ rời đi, nhưng đầu ngón tay của hắn siết lấy bờ vai nhỏ khiến nàng có thể
cảm nhận được thân thể của hắn đang vì cố gắng áp chế dục vọng mà khẽ run lên.

Ánh mắt của hắn sâu thẳm tựa những vì sao trên bầu trời đêm. Ánh mắt hắn nhìn
nàng tràn ngập sự bá đạo cùng cưỡng chế khiến nhịp tim của nàng càng lúc càng
đập loạn lên. Hắn vẫn đang quan sát nàng, liên tục quan sát nàng!

Liền đó, hắn dường như không cách nào khống chế được bản thân mình thêm nữa,
khẽ thở dốc, túm chặt lấy nàng, điên cuồng hôn lên đôi môi ngọt ngào.

Nàng có thể cảm nhận được sự giận dữ từ nụ hôn của hắn. Hắn chắc hẳn đang rất
phẫn nộ với hành vi của bản thân mình. Nàng là người hắn hận, hắn không nên có
những hành vi mất khống chế như vậy mới đúng.

Cuối cùng, bàn tay hắn cũng buông bờ vai nàng ra, nhưng đôi mắt vẫn lưu luyến
không rời mà dán vào thân hình nàng, cũng không để nàng rời đi. Hắn đưa tay
đem khoá kéo trước ngực áo của nàng kéo xuống, sau đó đem toàn bộ y phục của
nàng đẩy xuống tận eo khiến cho phần ngực của nàng hoàn toàn lộ rõ trước mặt
hắn. Hai tay hắn để sát hai bên người nàng, khẽ đẩy nàng về phía mình.

Ánh mắt Louis Thương Nghiêu thoáng hiện lên chút phức tạp, sau đó cúi đầu, đôi
môi nóng bỏng của hắn từ cổ nàng hôn xuống, đầu lưỡi không ngừng khiêu khích,
liếm mút khiến một dòng khoái cảm tựa điện giật lan khắp toàn thân nàng. Bàn
tay không bị thương của nàng cũng vô thức vòng qua cổ hắn, đầu ngón tay lùa
vào mái tóc đen rậm kia, nhiệt tình đáp lại người đàn ông mà nàng yêu.

Louis Thương Nghiêu đã không cách nào kiểm soát được tâm tình đầy mâu thuẫn
của mình, hắn rất muốn, rất muốn đẩy người phụ nữ trong lòng ra nhưng lại
không có cách nào cưỡng lại sự quyến rũ của nàng…

Cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn này thực sự kích thích dục vọng của con
người không ngừng tăng vọt. Nhưng với Lạc Tranh mà nói vẫn còn chưa đủ. Hắn là
người đàn ông mà nàng yêu, thứ nàng muốn không phải chỉ có sự hoà hợp về thể
xác mà còn là sự tương thông về tâm hồn. Nhưng nàng biết rõ đó là chuyện không
thể. Trên người nàng lúc này chỉ còn lại cảm giác trống rỗng mà chỉ có hắn mới
có thể lấp đầy. Vì vậy nàng chủ động cầm tay hắn đặt lên ngực mình, hy vọng có
thể tiến thêm một bước, bổ sung sự trống rỗng trong lòng do nỗi đau kia gây
ra.

Louis Thương Nghiêu không kìm lòng nổi càng thêm chìm đắm, hắn thực sự càng
lúc càng thấy khinh bỉ chính mình, nhưng mà nếu đã không cách nào khống chế
được bản thân thì hắn cũng không để cho nàng được đắc ý.

Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, há miệng ngậm lấy nụ hồng trên ngực nàng, ra sức
mút vào, bàn tay cũng không chút khách khí xoa nắn bầu ngực tròn đầy mềm mại,
kích khởi từng đợt khoái cảm trên thân thể nhỏ bé.

“Uhm…đừng…” Lạc Tranh chỉ cảm thấy như tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực, dưới
sự khiêu khích mãnh liệt của hắn, đầu nàng hơi ngửa ra sau, đôi mắt đã sớm mờ
mịt màn sương, cái miệng nhỏ nhắn khẽ bật ra những tiếng thân ngâm mất hồn.

Ngắm nhìn bộ dạng khó chịu của Lạc Tranh, tâm tình phức tạp của Louis Thương
Nghiêu mới được buông lỏng đôi chút, hắn thừa nhận loại tâm lý này cực kỳ biến
thái, nhưng mà hắn thích.

Khẽ nhếch môi nở nụ cười hài lòng, Louis Thương Nghiêu đưa tay cởi đi quần áo
trên người nàng, bởi vì một tay của Lạc Tranh bị thương nên cũng không có gì
cản trở hắn hành động. Bàn tay to của hắn khẽ tách hai chân nàng ra, gò má
cương nghị cũng thuận thế trượt xuống, chôn vùi giữa đôi chân ngọc của nàng…

Khi lửa nóng từ đầu lưỡi hắn công chiếm nơi tư mật, thân thể Lạc Tranh khẽ run
lên, liền sau đó, nàng thở dốc vì khó chịu, bàn tay nhỏ nhắn không bị thương
nắm chặt lấy cổ áo hắn, cái miệng nhỏ cũng không ngừng rên rỉ.

Lạc Tranh cảm thấy một cảm giác tê dại đến cực độ do sự liếm mút của hắn đem
lại nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân nàng, khiến nàng không thể kìm nén mà
bật ra những tiếng thở dốc.

Hắn thực xấu xa, biết rõ làm vậy sẽ khiến nàng không chịu nổi mà vẫn cố tình
hành hạ nàng…

Đương nhiên, Louis Thương Nghiêu cũng cảm nhận được thân thể nàng không ngừng
căng lên cùng run rẩy, hắn càng thêm hài lòng tiếp tục tra tấn nàng, muốn lấy
được hết thảy tiếng ngâm nga mê người từ cái miệng nhỏ xinh kia.

Bởi biết rõ tay nàng bị thương nên hắn cũng không làm khó nàng mà tự trút bỏ
quần áo của mình, bàn tay to không ngừng mơn trớn khắp thân thể nàng, hắn khẽ
ưỡn cao thân người.

Lạc Tranh bị cự thú hiện ra trước mắt làm cho sợ hết hồn. Nàng không dám nghĩ
tới hắn lại có thể nổi hứng nhanh đến vậy, xấu hổ vội quay khuôn mặt nhỏ tránh
đi, lại nghe thấy tiếng cười thoải mái bật ra từ cổ họng hắn khiến nàng càng
cảm thấy mất mặt.

Ôm nàng lên, vật nam tính cứng rắn nóng bỏng như lửa khẽ chạm vào nơi mềm mại
tư mật của nàng, nhưng hắn cũng không vội vàng tiến vào mà ngược lại càng cố ý
liếm láp khiến cho hạ thân nàng càng thêm ẩm ướt rồi mới đột ngột tiến mạnh
vào…

Lạc Tranh khẽ ngửa đầu về phía sau, khó có thể kìm nén tiếng kêu đầy kinh
hoàng, thừa nhận trong cơ thể bị một vật cứng rắn xâm nhập đến tận cùng, tựa
như muốn đem thân thể nàng nối liền thành một thể. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé
của nàng dùng sức bám lấy khuỷu tay rắn chắc của hắn, cảm thụ được từng nhịp
đập mạnh mẽ trong cơ thể hắn.

“Tranh..” Dáng vẻ mê người của nàng khiến hắn mất đi lý trí, điên cuồng giữ
chặt lấy thân thể mềm mại, từng lời thốt ra vô cùng bá đạo, “…Em là của tôi!”

Hắn cuồng dã ra vào trong cơ thể nàng, cảm nhận được sự nhiệt tình đáp lại của
nàng càng thêm hưng phấn mà tăng thêm sức tiến vào hết lần này tới lần khác.
Bất ngờ, hắn rút ra khỏi nàng, vòng tay xoay người nàng lại, một tay giữ lấy
phần eo nhỏ nhắn, khiến cho cái mông của nàng hơi nâng lên. Ham muốn tràn ngập
trong đáy mắt, hắn cúi đầu, hé miệng tiếp tục tận tình liếm mút nơi tư mật.

“A…” Lạc Tranh chỉ cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, sự kích thích điên
cuồng tràn ngập thân thể nàng, tựa như những cơn sóng khổng lồ bao trùm lên
thân hình nhỏ bé.

Louis Thương Nghiêu vẫn xấu xa như trước, giữ chặt lấy thân thể nhỏ bé đang
không ngừng vặn vẹo vì khó chịu của nàng, càng điên cuồng liếm mút bừa bãi hơn
trước, “Nhiệt tình như vậy? Muốn sao?” Lời nói tà mị đầy vẻ hài lòng vừa thốt
ra, hắn quỳ gối ưỡn thẳng người lên, từng giọt mồ hôi ướt đẫm lồng ngực vạm vỡ
khoan khoái chảy xuống phần lưng trắng nõn của nàng.

Lạc Tranh khó chịu càng thêm cong người, tuy biết người đàn ông nàng yêu đang
ở phía sau, nhưng những lời đáng xấu hổ như vậy sao có thể mở miệng, nàng chỉ
có thể uỷ khuất chảy nước mắt.

Louis Thương Nghiêu thấy vậy, bất chấp sự khó chịu của nàng, lại càng cố tình
đùa giỡn hơn nữa, “Không chịu nói sao?” Nhìn vẻ mặt đầy mê đắm của nàng lúc
này, một cảm giác ngọt ngào cùng thống khổ làm say lòng hắn, “Không chịu nói,
vậy cũng đừng trách tôi.”

Nói xong, bàn tay hắn vươn ra, nắm lấy bầu ngực căng tròn của nàng, tận tình
xoa nắn còn tay phải thì xấu xa xâm nhập hoa cốc, tìm kiếm vị trí mẫn cảm nhất
của nàng. Lạc Tranh sao có thể chịu nổi sự khiêu khích của kẻ dày dặn kinh
nghiệm như hắn, thân thể càng thêm khó chịu, tiếng thân ngâm trong cái miệng
nhỏ dường như đã biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào cùng tiếng khóc sụt sùi.

“Bảo bối, nói cho tôi biết, có muốn hay không?” Vừa nói dứt lời, tay phải của
hắn càng thêm làm càn, ngón tay thon dài thăm dò vào bên trong, tăng tốc ra
vào dày vò nàng, tay trái cũng cuồng dã nắn bóp bầu ngực khiến cho nàng bị
kích thích mạnh hơn.

Lý trí của Lạc Tranh đã không thể nào khống chế nổi bản thân nữa, giọng nói
yếu ớt cũng trở nên đứt quãng, “Thương… Nghiêu, tôi muốn…tôi muốn
anh…A…”

Mới nói được một nửa, người đàn ông phía sau đã không thể kìm chế thêm nữa,
đột ngột động thân, từ phía sau tiến vào cơ thể nàng, hung hăng luận động.
Tiếng thở gấp gáp của Lạc Tranh liền biến thành tiếng hét. Nàng chỉ cảm thấy
dục vọng tăng vọt, một cảm giác tê dại từ bên hông xông tới, mà Louis Thương
Nghiêu thì ôm chặt lấy nàng, hạ thân vẫn không ngừng nghỉ chút nào mà điên
cuồng thẳng tiến, bàn tay kia không ngừng dấy lên dục hoả nơi ngực nàng, ngọn
lửa nóng bỏng không ngừng thiêu đốt thân thể, khiến nàng không kìm chế được mà
bật ra những tiếng kêu mê hồn…

Khi Lạc Tranh cho rằng hết thảy đã kết thúc, ai ngờ hắn vẫn còn cao hứng. Bởi
dục vọng dồn nén trong người vẫn chưa được giải toả hết, hạ thân hắn vẫn cứng
rắn như trước, uy vũ trong cơ thể nàng mà xâm lược, lúc dịu dàng lúc cuồng dã,
thật lâu sau lại tiến mạnh vào nơi sâu nhất, cứ như thế lặp lại nhiều lần,
phối hợp với từng động tác, thay đổi các loại tư thế, khiến cho hơi thở của
Lạc Tranh càng lúc càng mong manh vô lực.

Đầu lưỡi linh hoạt của hắn lại bắt đầu khơi lên một cơn khát mới…

“Anh thật xấu xa…” Lạc Tranh khẽ lên án hắn, có lẽ do hắn vô tình chạm phải
bàn tay đau của nàng, nhưng hắn cũng chẳng cho nàng cơ hội thở dốc, mạnh mẽ
tiến vào cơ thể nàng khiến nàng cảm nhận được rõ ràng sự tồn tại đầy nóng bỏng
cùng căng trướng của hắn.

Louis Thương Nghiêu cười tà mị đem nàng một lần nữa xoay lại, trực tiếp áp lên
người nàng, đem bàn tay nhỏ bé bị thương kéo lên trên đầu, “Là em xin tôi muốn
em, nhanh như vậy đã không chịu nổi?” Bàn tay to của hắn lại kéo cao chân nàng
lên.

“Anh…dâm tặc!” Lạc Tranh chỉ có thể nhân lúc hắn thoáng dừng lại, khôi phục
được một chút lý trí nhưng lại nhanh chóng nhận ra hắn vẫn chưa hoàn toàn
phóng thích dục vọng bản thân.

Louis Thương Nghiêu khẽ mím môi, nụ cười trên gương mặt càng thêm mờ ám, một
tay nắm lấy eo nàng, “Dâm tặc sao?” Hắn cúi đầu kề sát tai nàng cười đầy ác ý.

Sức mạnh khổng lồ lại bất ngờ đánh thẳng vào cơ thể nàng, Louis Thương Nghiêu
cười khẽ ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé. Hắn vốn không có ý định kìm chế dục
vọng của bản thân, chỉ là sợ miệng vết thương của nàng đau đớn nên mới ngừng
lại cho nàng thở một chút. Không ngờ nàng lại gán cho hắn tội danh như vậy,
cho nên hắn càng muốn chiếm lĩnh nàng một cách triệt để hơn.

Lạc Tranh bị hắn đè cứng lại, thấy nụ cười đầy tà ý của hắn, không khỏi có cảm
giác không phục, “Có bản lãnh anh thử ác liệt hơn đi!” Nàng cố gắng áp chế
luồng khí nóng rực đang không ngừng trào dâng trong cơ thể, chống lại sự dụ
hoặc của những động tác chậm rãi đầy câu dẫn của hắn.

“Ác liệt hơn?” Nụ cười xấu xa trên khoé môi Louis Thương Nghiêu như tăng thêm
vài phần, khẽ cắn vành tai nàng, cúi đầu thì thầm, “Vậy thì…từng cái…đến tận
cùng, thế nào?” Nói vừa dứt lời, hắn đột ngột tăng thêm lực, mạnh mẽ tiến sâu
vào thân thể nàng.

“Anh…” Lạc Tranh thiếu chút nữa bị hắn làm cho ngất xỉu.

Hắn vĩnh viễn vẫn cứ tà ác như vậy!

Louis Thương Nghiêu cười xấu xa, hài lòng ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng
hồng của nàng. Động tác ra vào cơ thể nàng của hắn vẫn không hề ngừng lại. Đột
nhiên, hắn ôm nàng đứng dậy, khiến cho hai chân nàng vòng qua eo hắn, đi về
hướng quầy bar, mở một chai vang đỏ.

“Anh…định làm gì?” Lạc Tranh thực sự sợ hết hồn, lo lắng khi thấy hắn lại bắt
đầu một hành động khác lạ. Không phải hắn lại định làm chuyện xấu xa gì đấy
chứ?

Louis Thương Nghiêu vẫn không lên tiếng, chỉ khẽ cười nhẹ, đem rượu từ từ đổ
lên người nàng, rồi sau đó cúi đầu xuống, mút vào…

Một màn này phải nói là cực kỳ động lòng người. Trên làn da trắng mịn của
nàng, dịch rượu đỏ sóng sánh không ngừng lan rộng, lại thêm thân hình đàn ông
cao lớn không ngừng áp sát, cùng với những hành động đầy tà mị của hắn đủ
khiến máu trong người như sôi sục.

Lạc Tranh vẫn luôn sợ nhột, mà Louis Thương Nghiêu lại không ngừng dụ dỗ gặm
cắn thân thể nàng, khiến thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy. Dịch rượu nương
theo thân thể nàng chậm rãi chảy xuống, dọc theo bờ ngực đang dính chặt của
hai người họ chảy tới chỗ hai thân thể tương liên giao hoà.

“Anh…đủ rồi. Đừng hành hạ tôi thêm nữa!” Lạc Tranh khó chịu mở miệng cầu xin
hắn.

“Không phải em muốn kích thích hơn sao?” Louis Thương Nghiêu khẽ lẩm bẩm, cũng
không đợi nàng trả lời, liền lấy một cục đá nhỏ trong thùng, đem bỏ vào trong
máy xay đá.

“Anh…làm gì…” Lạc Tranh sợ run lên, hạ thân lại liên tục bị sự luận động không
ngừng nghỉ của hắn đầu độc khiến cho thần trí của nàng càng lúc càng mơ hồ.

“Cho em…thật thoải mái!” Từng lời của Louis Thương Nghiêu lộ rõ sự cám dỗ tới
cực điểm. Hắn từ từ rút khỏi thân thể nàng, lại nâng đầu gối nàng lên, đem đá
đã xay nhuyễn đổ vào hoa viên bí mật của nàng. Ngay sau đó, không để cho nàng
có cơ hội hét thành tiếng, hắn liền cúi đầu xuống, đầu lưỡi giống như một con
rắn, mềm mại tiến vào thăm dò bên trong u cốc, khiến cho nàng không tự chủ
được mà cất lên tiếng rên rỉ mê người. Cảm giác lạnh buốt cùng nóng ấm của đầu
lưỡi hắn ở trong cơ thể nàng không ngừng khơi lên những rung động cực hạn,
từng giây từng phút đẩy nàng lên đỉnh cao của dục vọng…

“Nghiêu…Nghiêu…” Lạc Tranh gần như đã không thể nói được rõ ràng.

Louis Thương Nghiêu thỏa mãn ngẩng đầu lên, cặp mắt đen thẳm ánh lên sự hài
lòng. Hắn đứng thẳng dậy, bàn tay vẫn dán sát vào thân thể đang không ngừng co
rút lại của nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, cất lên tiếng tán thưởng tận đáy lòng,
“Em thật sự là vưu vật…”

Lạc Tranh dựa lưng vào tủ rượu khẽ thở dốc. Hắn thật sự quá bại hoại, khiến
cho nàng thừa nhận cảm giác cực hạn chưa từng có. Nhìn nụ cười hài lòng lộ ra
lúm động tiền trên má hắn, nàng bất giác thấy không phục, tiến lên chủ động
hôn lên môi hắn, từ trên môi nhẹ nhàng lướt xuống, gặm cắn yết hầu hắn, rồi
đến xương cổ hắn…

Phía đối diện hai người họ là một tấm gương lớn.

Trong gương là thân thể đàn ông cao lớn vạm vỡ, còn người phụ nữ trong ngực
dường như đang muốn trút giận mà không ngừng cắn vào lồng ngực hắn, làm nổi
lên từng vết đỏ ửng như cánh hoa đào.

“Nha đầu xấu xa, ăn tôi triệt để vậy sao?” Louis Thương Nghiêu cười khẽ.

“Ăn anh? Một chút cũng không dễ ăn!” Thân thể Lạc Tranh lúc này đã mềm nhũn
như nước. Gã đàn ông chết tiệt, dám hành hạ nàng như vậy.

“Thật sao? Không phải vừa rồi em ăn rất triệt để sao?” Đuôi lông mày của Louis
Thương Nghiêu khẽ nhướng lên, toát ra vẻ phong tình cực độ.

Lạc Tranh thực sự ngơ ngác không hiểu lời hắn nói. Ăn cái gì chứ?

Thấy vẻ mặt đơn thuần của nàng, nụ cười của Louis Thương Nghiêu càng thêm đắc
ý. Đúng vậy, nàng chính là một tờ giấy trắng, từ đầu tới giờ, thân thể nhạy
cảm của nàng đều do một tay hắn dạy dỗ mà thành, chỉ riêng điều này đã khiến
cho hắn có cảm giác cực kỳ thành tựu.

“Miệng nhỏ của em vừa rồi không phải một mực cắn chặt lấy tôi sao?” Toàn thân
Lạc Tranh lúc này đã phủ một tầng mồ hôi mỏng, hắn vừa nói xong, ngón tay lại
nhẹ nhàng lướt qua hoa viên bí ẩn của nàng, liền sau đó lại tiến vào thật sâu.

Động tác của hắn đột ngột thay đổi khiến Lạc Tranh thở dốc, bừng tỉnh hiểu ra
ý tứ trong lời nói của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng lên.

“Chính là như vậy!” Louis Thương Nghiêu cười trầm khàn, cúi đầu nhìn bản thân
mình bị nàng “ăn” một cách triệt để. Tuy nói nàng đón nhận hắn có chút khó
khăn, nhưng sự ấm áp và khít chặt cùng thân thể không ngừng co rút của nàng
khiến cho hắn thoả mãn thở một hơi dài.

Một chút ý thức còn sót lại khiến thân thể Lạc Tranh khẽ có phản ứng, thân thể
co rút lại đem vật xâm lấn đẩy ra ngoài. Hắn tiến vào, bị u cốc của nàng giữ
chặt lấy, đẩy ra. Lại tiến vào rồi đẩy ra như vậy.

Louis Thương Nghiêu ôm chặt lấy nàng, đem thân thể mảnh khảnh trần trụi áp
chặt vào tủ rượu mát lạnh, mỗi một lần tiến vào vừa nhanh vừa mạnh. Dục vọng
của hắn mỗi lần tiến sâu vào lại khiến phần bụng dưới của nàng khẽ phồng lên,
ma sát vào thành bụng đang áp chặt thân thể nàng của hắn.

“Yêu tinh này!” Cảm giác sảng khoái cùng thoả mãn khiến Louis Thương Nghiêu
cúi đầu thở dốc, “Thân thể của em căng như muốn lấy mạng tôi vậy.”

Lạc Tranh càng nghe càng thấy xấu hổ, lại cảm thấy vật cứng của hắn trong cơ
thể nàng càng lúc càng nóng lên, một cảm giác vô cùng chân thực khiến nàng cảm
nhận rõ ràng hắn đang không ngừng tiến tới nơi sâu nhất trong cơ thể nàng.
Từng chỗ từng chỗ bị hắn ma sát tới, cảm giác vật cứng rắn nóng bỏng của hắn
không ngừng căng trướng lên khiến nàng nhận rõ đã sắp đạt tới cực hạn. Liền đó
toàn thân hắn khẽ run lên, bàn tay vốn đang ôm chặt nàng chuyển thành giữ lấy
vòng eo nhỏ, mà toàn thân nàng lúc này cũng trở nên mềm nhũn vô lực, đồng thời
cổ họng hắn khẽ bật ra tiếng gầm nhẹ.

Lạc Tranh thực muốn hét thành tiếng nhưng cái miệng nhỏ lại bị đôi môi của hắn
bao lấy, điên cuồng dây dưa…

Khoái cảm tựa như dòng nước xoáy, không ngừng đẩy tới từng gợn sóng, đem hai
người họ cuốn vào, nhấn chìm…

Lạc Tranh đã hoàn toàn mê man. Vì sao mỗi lần cùng hắn yêu đương, lại khiến
cho nàng có cảm giác như tai hoạ sắp ập xuống…


Cho đến lúc trời tờ mờ sáng, còn đang ngủ vùi trong ngực của Louis Thương
Nghiêu, Lạc Tranh mơ hồ nghe thấy một hồi chuông điện thoại. Tiếng chuông có
vẻ rất gấp rút, từng hồi không ngừng vang lên. Nàng khẽ “ưm” một tiếng, liền
cảm thấy trên trán truyền tới một cảm giác ấm áp giống như bị người ta hôn
lên, sau đó cảm giác thoải mái cùng mệt mỏi đan xen khiến nàng lại chìm vào
giấc ngủ.

Có thể, nàng cũng không ngủ thêm không được bao lâu.

Lạc Tranh cảm thấy cánh tay đang ôm mình nhẹ nhàng buông lỏng, sau đó giường
khẽ rung động, dường như nghe thấy tiếng Louis Thương Nghiêu đang nói chuyện
điện thoại, trong lúc mơ mơ màng màng nàng thực không rõ thực hư thế nào nữa.

Cho đến khi…

Tiếng động của việc mặc quần áo hoàn toàn đánh thức Lạc Tranh. Giật mình mở to
đôi mắt, nàng thấy Louis Thương Nghiêu đã ăn mặc rất chỉnh tề. Thấy Lạc Tranh
tỉnh lại, hắn khẽ đưa mắt nhìn về phía nàng.

“Anh…sớm vậy đã tới công ty?” Lạc Tranh nhìn thoáng qua đồng hồ, mới chỉ rạng
sáng mà thôi..

“Tới lâu đài, quản gia vừa gọi điện tới.” Louis Thương Nghiêu không hề giấu
diếm mà nói thẳng.

Lạc Tranh khẽ run lên, không biết tại sao, trong lòng chợt có một cảm giác
hoảng loạn. Sau một khắc, nàng liền thốt lên, “Tôi cũng muốn đi!”

Louis Thương Nghiêu nhìn nàng, nhìn bộ dạng gấp gáp của nàng hồi lâu mới khẽ
gật đầu, “Được!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.