Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 127: Hồi 07 – Chương 02 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 127: Hồi 07 - Chương 02

Chương 2: Nghi vấn của Lạc Tranh

Lạc Tranh hoàn toàn tin tưởng vào năng lực cũng như sự chuyên nghiệp của Lưu
Ly. Nếu như có thể dùng hương liệu phối hợp với việc điều trị tâm lý thì tình
hình của Liệt nhất định sẽ có chuyển biến tốt hơn.

Nhưng mà, nàng đã nhiều lần gọi điện nhưng vẫn không tài nào liên lạc được.
Không hiểu cô bạn này đã chạy đi tận đâu để làm thí nghiệm nữa rồi.

Quản gia đi trước dẫn đường cho Lạc Tranh tiến vào lâu đài. Trong lâu đài,
không khí vẫn yên tĩnh hệt như lần trước nàng tới, chỉ thỉnh thoảng mới nghe
thấy một vài tiếng chim ríu rít gọi bầy. Nơi này thực sự là một địa điểm tốt
để tĩnh dưỡng thân thể, tránh xa mọi sự ồn ào của cuộc sống thường ngày.

“Lần trước không phải có rất nhiều bác sỹ ở đây sao? Hôm nay tại sao lại yên
tĩnh như vậy?” Lạc Tranh có chút thắc mắc lên tiếng hỏi.

Quản gia cười nhẹ đáp, “Là quy định của ông chủ, nếu như Liệt thiếu gia không
phát bệnh, thì mọi người nơi này cũng không được phép ồn ào, cũng không được
tự tiện đi lung tung. Liệt thiếu gia rất ghét sự ồn ào chứ trong lâu đài này
thực sự có rất nhiều người làm cùng bác sỹ.”

Một câu này khiến Lạc Tranh không khỏi kinh hãi, nàng vô thức đưa mắt nhìn
quanh toà lâu đài một vòng. Thì ra nơi này, không phải chỉ có một, hai người.
Cứ nghĩ đến nơi này nàng cũng đủ thấy dựng tóc gáy. Một toà lâu đài xinh đẹp
như mộng ảo thiên đường lại chẳng khác gì một toà lâu đài hoang vu. Nàng không
khó tưởng tượng ra cảnh lúc này đây, có bao nhiêu cặp mắt đang chăm chú canh
chừng mình.

Bọn họ ở trong tối, nàng ở ngoài sáng, loại cảm giác bị nhòm ngó kiểu này…có
chút gì đó rất quái dị.

Lạc Tranh vô thức bước nhanh hơn, theo sát bước chân của quản gia.

Liệt, vẫn hệt như lần trước ngồi trong phòng sưởi nắng, không nhúc nhích dù
chỉ một chút. Nếu như ngày hôm đó không chứng kiến sự điên cuồng của cậu ta,
Lạc Tranh thực sự cho rằng cậu ta chính là người thực vật.

Quản gia sau khi dặn dò nàng mấy câu liền rời đi.

Lạc Tranh hít sâu một hơi, bước vào phòng sưởi nắng. Hôm nay thời tiết khá
tốt, nơi này cũng không có mưa, từng ánh mặt trời ấm áp xuyên qua lớp thuỷ
tinh chiếu vào phòng, nhẹ nhàng bao phủ không gian xung quanh Liệt.

Hôm nay Liệt vẫn mặc áo sơ mi trắng rất sạch sẽ, không khó để nhận ra nó được
may bằng những chất liệu tốt nhất. Xem ra ông trời cũng khá ưu ái Liệt, ban
cho cậu ta một dung mạo cực kỳ anh tuấn. Ông trời quả thực rất công bằng, mở
ra một cánh cửa này nhưng lại đóng lại một cánh cửa khác, lấy đi sự vui vẻ của
cậu ta.

Lúc Lạc Tranh nói muốn vào nơi này, quản gia có chút lo lắng. Cuối cùng trước
khi rời đi còn dặn đi dặn lại nàng phòng khi bệnh của Liệt thiếu gia phát tác
phải lập tức bấm cái nút bên cạnh, các bác sỹ sẽ lập tức có mặt.

Nàng khẽ thở dài một hơi, tìm thấy cái nút như lời dặn của bà quản gia, nhưng
nếu có thể nàng thật không muốn dùng tới nó.

Liệt lẳng lặng ngồi đó, giống như một chàng hoàng tử đang chìm trong giấc
mộng, khiến người ta không dám quấy rầy. Lạc Tranh cũng có chút do dự không
biết có nên tiến tới hay không, nhưng mà nàng biết mình không thể mặc kệ cậu
ta như vậy. Đối với tình hình của Liệt, nàng thực sự cảm thấy rất đau lòng.

Lạc Tranh nhẹ nhàng bước tới, đi thẳng tới trước mặt Liệt, nhìn gương mặt anh
tuấn của cậu ta. So với bốn năm trước, dung mạo của Liệt lại càng trở nên thu
hút hơn rất nhiều.

“Liệt…” Lạc Tranh khe khẽ cất tiếng gọi…

Liệt vẫn không có chút phản ứng nào hệt như lúc trước, ánh mắt như ngưng lại,
dù bị người phía trước che đi tầm nhìn cũng không có chút phản ứng.

Lạc Tranh thấy vậy, than nhẹ một tiếng, ngồi sụp xuống, ngẩng đầu nhìn cậu ta,
“Liệt, cậu còn nhớ tôi, phải không?”

Liệt như thể không hề nghe thấy lời nàng, ánh mắt vẫn an tĩnh như một vùng
nước chết.

“Liệt, tôi là Lạc Tranh, là người bốn năm trước đã khiến cậu bị tổn thương.”
Nàng lại lên tiếng lần nữa, nhẹ nhàng đặt tay lên tay vịn của xe lăn.

Những lời này vừa thốt ra, Lạc Tranh cũng rõ ràng cảm nhận thấy đầu ngón tay
của Liệt có chút rung động.

“Liệt, cậu có thể nghe được tôi nói, phải không?” Ánh mắt Lạc Tranh sáng lên,
đứng dậy, nhìn cậu ta.

Rốt cục như mong muốn của nàng, ánh mắt của Liệt cũng có chút biến đổi. Cậu ta
nhìn về phía Lạc Tranh ở trước mắt, ánh mắt vẫn rất bình tĩnh. Nhưng mà,
khoảnh khắc đó không kéo dài được lâu. Rất nhanh chóng, hô hấp của cậu ta liền
trở nên dồn dập, vẻ mặt đang nhìn Lạc Tranh cũng có sự thay đổi.

“Liệt…” Lạc Tranh không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu, chỉ có thể yên
lặng theo dõi diễn biến mà thôi.

“A, a…” Liệt đột nhiên lại hét ầm lên, như thể cậu ta nhìn thấy điều gì đó
cực kỳ đáng sợ vậy.

Lạc Tranh vô thức lui về phía sau mấy bước. Nàng vốn nghĩ rằng cậu ta sẽ đứng
lên lao về phía mình như lần trước, nhưng mà Liệt vẫn ngồi yên đó, hai tay
không ngừng quơ lung tung, vừa quơ vừa hét lên, như thể muốn nàng tránh xa cậu
ta ra vậy.

Lưng Lạc Tranh đã áp sát vào tấm kính phía sau, chỉ cần vươn tay ra là ấn được
cái nút kia, nhưng mà…

“Liệt, tôi biết cậu vẫn nhớ tôi. Là tôi không tốt, là tôi khiến cậu biến thành
bộ dạng như ngày hôm nay.” Lạc Tranh không những không ấn cái nút kia mà ngược
lại còn kiên trì đi tới bên cạnh Liệt, dịu dàng lên tiếng, cố gắng an ủi cậu
ta bớt bất an.

“A, a…” Gương mặt Liệt bắt đầu nhăn lại vì khó chịu, từng giọt mồ hôi lớn
thi nhau lăn xuống từ vầng trán khiến Lạc Tranh sợ cuống lên. Vội vàng lau mồ
hôi cho cậu ta, nàng nhẹ nhàng an ủi, “Liệt, thật xin lỗi, thật xin lỗi…Tôi
sẽ không làm tổn thương cậu nữa.”

Chỉ nghe một tiếng “rầm” vang lên, Liệt đột ngột đứng bật dậy đẩy xe lăn ra,
Lạc Tranh mất thăng bằng ngã nhào xuống đất, một cảm giác đau đớn từ lòng bàn
tay nhanh chóng lan khắp toàn thân.

“Liệt…” Nàng chẳng quan tâm xem bản thân mình bị thương thế nào, chỉ vội gọi
tên cậu ta, hy vọng cậu ta có thể bình tĩnh lại.

Liệt lại bắt đầu lâm vào tình trạng điên cuồng giống như ngày đó, bắt đầu liều
mạng tổn thương chính mình, miệng cũng không ngừng hét lên.

“Liệt, đừng làm tổn thương mình nữa!” Lạc Tranh không thể ngồi yên nữa. Nàng ý
thức được mình đã sai, không nên vội vàng tới gần cậu ta quá như vậy mới đúng.
Vội vàng chạy tới trước, dùng thân mình ngăn phía trước cửa kính, phó mặc cho
việc cậu ta lao về phía thân hình nhỏ bé của mình.

“A…” Nàng đau đớn kêu khẽ một tiếng, vô thức đưa tay chống đỡ, đề phòng cậu
ta đụng đầu bị thương, nhưng mà…

Sự điên cuồng lập tức dừng lại…

Sự hỗn loạn cùng huyên náo cũng hoàn toàn tan biến…

Lạc Tranh cảm thấy kỳ quái liền mở mắt nhìn về phía Liệt, chỉ thấy cậu ta đang
tập trung tinh thần nhìn bàn tay nàng, trong lúc nhất thời như thể bị nó hấp
dẫn vậy.

Nàng cũng đưa mắt nhìn lại, mới phát hiện bàn tay mình đã đỏ rực lên, một vết
thương sâu nằm giữa lòng bàn tay, máu đang không ngừng chảy ra từ đó.

Hẳn là lúc nàng ngã xuống, bàn tay đã quệt vào cạnh sắc của xe lăn nên mới bị
thương như vậy. Bởi vì Liệt đột ngột phát bệnh mà nàng lại chỉ lo lắng cho cậu
ta nên quên bẵng đi cảm giác đau đớn của mình.

Lúc này phát hiện ra vết thương, Lạc Tranh mới cảm thấy cánh tay đã tê rần
lên…

Lạc Tranh nhìn Liệt, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, cậu ta thấy vết
thương của nàng lại trở nên bình tĩnh như trước?

Còn đang nghi hoặc, nàng liền nghe thấy tiếng bà quản gia hét chói tai.

“Trời ạ, Lạc luật sư, cô bị thương rồi?” Bà ta vội chạy tới chỗ cái nút, nhấn
xuống.

Lạc Tranh nhìn về phía Liệt, mà Liệt lúc này dường như rất kinh hãi, ngồi co
ro ở một góc tường, hai tay ôm đầu, toàn thân run rẩy hệt như một đứa trẻ bị
phát hiện làm chuyện sai trái vậy…

Sao có thể như vậy?

Lạc Tranh kinh ngạc nhìn Liệt ở cách đó không xa, thân hình cao lớn của cậu ta
giờ co rút lại một chỗ, khiến người ta nhìn vào thấy không đành lòng cùng đau
lòng vô cùng.

“Liệt…” Nàng dịu dàng gọi cậu ta.

Liệt lúc này giống như đang chờ tiếng gọi của nàng vậy. Cậu ta khẽ ngẩng lên,
vài sợi tóc xoà xuống che đi đôi mắt. Tuy ánh mắt Liệt lúc này đầy vẻ dè dặt
nhưng cũng không che lấp được sự anh tuấn của cậu ta. Chỉ là sắc mặt Liệt hiện
có chút trắng bệch, giống như vừa lỡ tay làm vỡ nát một con búp bê sứ quý giá.

Vẻ mặt của Liệt có chút cẩn trọng nhìn về phía Lạc Tranh, sau đó, tầm mắt lại
hướng về phía bàn tay đang chảy máu của nàng, hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề
như thể đã phạm phải sai lầm cực kỳ nghiêm trọng vậy.

Lạc Tranh nhìn thấy rất rõ những phản ứng của Liệt, vừa muốn tiến lên an ủi
cậu ta thì mấy người bác sỹ đã chạy tới, thấy bàn tay nàng bị thương một vết
lớn, có chút kinh ngạc, vội vàng kéo nàng tránh qua một bên.

“Lạc luật sư, chúng ta trở về phòng đi, tay cô đã bị thương, phải băng lại
ngay mới được.” Quản gia sợ hãi lên tiếng, để cho nàng bị thương như vậy, bà
ta thực không biết phải ăn nói thế nào với ông chủ của mình.

“Tôi không sao…” Lạc Tranh đâu còn tâm trạng lo tới vết thương của mình. Thậm
chí lúc này nàng còn không cảm thấy đau. Tất cả tâm tư của nàng đều tập trung
vào Liệt, phản ứng của cậu ta cho nàng biết, thật ra cậu ta có cảm nhận được
thế giới bên ngoài. Chẳng những cảm nhận được, ý thức của cậu ta còn rất tỉnh
táo và nhạy cảm.

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng chợt dâng lên một cảm giác rất hưng phấn. Nhìn
bộ dạng của Liệt lúc này có vẻ rất đau lòng, rất sợ hãi chứng tỏ cậu ta nhận
ra được bản thân mình đã làm nàng bị thương. Như vậy tức là cậu ta có hy vọng
phục hồi như trước.

Thật tốt quá rồi!

“Lạc luật sư, xin theo tôi trở về phòng đi, tay của cô vẫn không ngừng chảy
máu đó.” Quản gia thực sự không hiểu nổi vì sao nàng bị thương mà lại không
chút để tâm, thậm chí còn cười được như vậy.

Chẳng lẽ, Lạc luật sư không chỉ bị thương ở tay mà còn té đập đầu vào đâu nữa
chăng?

Lạc Tranh thấy quản gia đang nhìn sững mình, ánh mắt bà ta lại có chút khó
hiểu khiến nàng bất giác nhìn lại bàn tay mình. Dòng máu đỏ rực vẫn không
ngừng chảy ra quả thực rất đáng sợ. Nàng khẽ gật đầu, theo bác sỹ cùng quản
gia rời khỏi phòng sưởi nắng.

Trước khi rời đi, nàng còn quay đầu lại nhìn về phía Liệt, thấy cậu ta đang
dùng ánh mắt vô tội dõi theo nàng. Thấy nàng nhìn lại vội cúi đầu xuống, thân
người co lại thêm một chút.

Trong lòng Lạc Tranh thực sự rất vui mừng. Xem ra, Liệt có phản ứng khá tốt
đối với nàng. Như vậy mọi chuyện cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn.

“Bác sỹ Oswald, tình hình hiện giờ của Liệt là sao vậy?” Trong phòng khách,
Lạc Tranh ngồi trên sofa, vừa tiếp nhận sự băng bó, vừa hướng về phía bác sỹ
hỏi.

Cho tới khi gặp vị bác sỹ này, Lạc Tranh mới biết thì ra Louis Thương Nghiêu
đều mời tới đây những bác sỹ hàng đầu. Trong đó, bác sỹ Oswald là một bác sỹ
tâm lý rất nổi tiếng trên thế giới. Chỉ là hôm trước nàng quá sợ hãi cho nên
không nhìn rõ mặt các bác sỹ nơi này mà thôi.

Xem ra, Louis Thương Nghiêu đã vì Liệt mà chuẩn bị rất nhiều thứ. Chẳng những
quan tâm tới thân thể cậu ta mà ngay cả tâm lý của cậu ta cũng không sơ sót.
Điều này nói lên, Louis Thương Nghiêu biết rất rõ ràng những tổn thương trong
lòng Liệt.

Oswald là một bác sỹ tầm trung niên rất đáng kính. Sau khi băng bó cẩn thận
bàn tay cho Lạc Tranh, ông trầm tư một chút rồi mới chậm rãi nói, “Tình hình
của Liệt thiếu gia khá đặc biệt, tâm lý phòng vệ của cậu ta cực mạnh. Phải nói
rằng, xét về mặt thân thể cậu ta không hề có chút tổn hại nào, chỉ là tâm lý
của cậu ta thực sự rất tệ.”

“Thân thể cậu ta rất khoẻ mạnh?” Lạc Tranh suy nghĩ một chút, xem ra ý tưởng
của nàng là hoàn toàn chính xác.

“Vậy việc cậu ta luôn ngồi trên xe lăn, không nhìn thấy hoặc không nghe thấy
người đối diện đang nói chuyện đều là do tâm lý của cậu ta tạo nên sao?”

Bác sỹ Oswald nghe vậy, khẽ cười nói, “Lạc luật sư, tôi nghĩ vừa rồi cô cũng
đã nhìn thấy Liệt thiếu gia đứng dậy. Cậu ta hoàn toàn có thể đứng lên, thậm
chí, đối với vết thương của cô còn có phản ứng, điều này chứng minh rằng thực
tế cậu ta có thể nghe được, nhìn được mọi chuyện diễn ra. Sở dĩ cậu ta lâm vào
tình trạng thế này là vì cậu ta đang chìm trong trạng thái tự bảo vệ cùng cảm
giác tội lỗi.”

Lạc Tranh nghe xong những lời này, suy nghĩ một hồi, khẽ lắc đầu, “Bác sỹ
Oswald, thật ngại quá, tôi không hiểu lắm ý của ông?”

Bác sỹ Oswald cũng không hề để bụng, suy nghĩ một chút rồi mới trả lời, “Nói
một cách đơn giản chính là cơ chế tự bảo vệ của Liệt thiếu gia có sự xung đột
với tiềm thức của cậu ta. Lấy ví dụ đơn giản nếu như cô tự tay làm tổn thương
một người thân yêu nhất của mình, cô sẽ thấy thế nào?”

Lạc Tranh hơi sững người, một lúc lâu sau mới có phản ứng, ngập ngừng nói,
“Tôi sẽ rất đau lòng, hơn nữa còn rất hận bản thân mình.”

“Đúng vậy, đây chính là những suy nghĩ trong tiềm thức của cô.” Bác sỹ Oswald
khẽ gật đầu, “Tôi tin rằng tất cả mọi người đều có phản ứng đó. Nhưng mà, bệnh
tâm lý cũng không phải chỉ hình thành từ một nguyên nhân đơn giản như vậy. Khi
Liệt nhìn thấy thi thể của Vũ, cậu ta tin rằng cái chết của Vũ là do một tay
mình gây nên. Vì vậy từ lúc đó, cậu ta liền lâm vào tình trạng tâm lý bị đè
nén. Cô cũng thấy căn phòng sưởi nắng kia rồi. Là do Liệt tự tay xây nên. Thật
ra, từ góc độ tâm lý mà nói, thứ nhất là vì cậu ta muốn hoàn thành tâm nguyện
của Vũ. Thứ hai, cậu ta muốn tự xây ình một căn phòng để tự phong bế bản thân.
Khi phòng sưởi nắng xây xong cũng là lúc Liệt hoàn toàn giam mình trong đó.”

“Đây là một dạng trốn tránh hiện thực!” Lạc Tranh nghe vậy đương nhiên hiểu
rõ. Nàng ít nhiều cũng có nghiên cứu về tâm lý học, nay nghe bác sỹ nói vậy
đương nhiên là thấy có lý.

“Đúng vậy, chính là sự trốn tránh hiện thực. Phải nói rằng, người đang bị tổn
thương hoặc người phải trải qua một nỗi đau lớn sẽ vô thức lựa chọn ình phương
thức bảo vệ này, cũng chính là cái gọi là trốn tránh thực tại, giống như người
thất tình đi mua say vậy. Họ muốn đem những chuyện trước kia vứt bỏ hết. Đây
chính là một loại phản xạ tự bảo vệ của cơ thể, khiến cho người ta chìm vào
quên lãng, như vậy mới khiến bản thân không bị tổn thương nặng hơn.” Bác sỹ
Oswald nói khá chậm rãi, phân tích cũng vô cùng tỉ mỉ.

Lạc Tranh khẽ gật đầu, biểu thị rằng đã hiểu.

“Nhưng mà, Liệt tại sao lại đột ngột trở nên điên cuồng chứ? Cậu ta thường
xuyên như vậy sao?”

“Không, Liệt thiếu gia thường ngày đều rất yên tĩnh, chỉ là mỗi buổi chiều tà
thường phát tác một lúc, hoặc là dưới những tình huống bị kích thích như ngày
hôm nay vậy.” Bác sỹ Oswald lắc đầu nói.

Những lời này thực khiến Lạc Tranh có chút sững sờ.

“Tình huống như vậy phải lý giải thế nào đây? Ông là bác sỹ tâm lý, chắc hẳn
đã có dự liệu về việc phát sinh những chuyện như vậy.”

“Đó chính là điều tôi đã nói. Cơ chế tự bảo vệ của con người cùng với tiềm
thức của họ đã xảy ra sự xung đột, lúc nãy tôi mới chỉ giải thích một nửa mà
thôi.” Bác sỹ Oswald nói tiếp, “Lạc luật sư, cô là luật sư nhiều năm như vậy
hẳn biết rõ, tiềm thức của con người là thành thực nhất. Có thể điều cô nhìn
thấy hoặc nghe thấy đều không phải là sự thật, nhưng tiềm thức của cô tuyệt
đối sẽ không lừa gạt cô.”

Lạc Tranh khẽ gật đầu. Về điểm này nàng hoàn toàn thừa nhận, tiềm thức của con
người chính là thứ chân thật nhất, đây cũng là thứ mà rất nhiều nhà tâm lý học
cùng nhà thôi miên thường tiếp xúc. Khi những người có bệnh về tâm lý gặp gỡ
bác sỹ tâm lý của mình thực ra là bác sỹ tâm lý đang đối thoại cùng với tiềm
thức của người bệnh, từ đó tìm ra nguyên nhân của sự việc rốt cục nằm ở nơi
nào.

Thân là một luật sư, Lạc Tranh cũng hiểu rõ điều này, trên thực tế, hành động
của con người hoặc ánh mắt cũng có thể vô thức biểu đạt tiềm thức của họ. Tinh
thông những thứ này, có thể nhận biết người nào đang nói dối, đây cũng là
nguyên nhân khiến cho Lạc Tranh lúc tranh biện trên toà luôn đạt thuận lợi.

Oswald thấy nàng hiểu được, lại tiếp tục nói.

“Trong tiềm thức của Liệt luôn cho rằng mình đã hại chết Vũ, cho nên trong
thâm tâm cậu ta luôn tràn ngập cảm giác tội lỗi. Đồng thời, cơ chế tự bảo vệ
của bản thân lại không ngừng phát huy tác dụng để cho cậu ta tránh khỏi thương
tổn. Do vậy, hai tình huống mâu thuẫn đã hình thành, một loại là trốn tránh,
một loại là đối mặt. Đại đa số tình huống, cơ chế tự bảo vệ của con người sẽ
khiến họ rơi vào trạng thái yên tĩnh, không nói một lời, cho nên Liệt mới chìm
trong trạng thái yên lặng như vậy. Chúng ta cũng biết, các chức năng của cơ
thể con người cũng có lúc mệt mỏi, giống như một nhân viên làm việc cần có
thời gian nghỉ ngơi và ngủ vậy, do đó cơ thể cũng sẽ tồn tại tình huống nghỉ
ngơi như vậy. Có thời điểm, tiềm thức của con người sẽ trỗi dậy cực kỳ mạnh
mẽ, thúc đẩy Liệt nhớ lại tất cả, khiến cậu ta không thể đối mặt được. Đây
cũng là lý do khiến cậu ta nổi điên lên như vậy.”

“Thì ra là như vậy.” Lạc Tranh rốt cục hiểu ra mọi chuyện lại có một thắc mắc,
“Vậy chẳng lẽ không có cách nào để cho loại tiềm thức đó của cậu ta biến mất
ư?”

Bác sỹ Oswald nhẹ nhàng cười, lắc đầu, “Không thể nào! Nên biết, tiềm thức là
phản ứng bản năng nhất của con người, là bộ nhớ đáng tin cậy nhất của những sự
việc đã phát sinh trong quá khứ. Tiềm thức là một lĩnh vực không thể kiểm soát
được, nó luôn luôn tìm cách thoát khỏi mọi sự trói buộc để nhắc nhở ta nhớ lại
hết thảy chuyện đã qua.”

“Thoát khỏi sự trói buộc?” Lạc Tranh có chút không hiểu, “Nói như vậy là sao?”

“Lấy một ví dụ đơn giản nhất, Lạc luật sư, cô đã từng nằm mơ chứ?” Bác sỹ
Oswald mỉm cười nhìn nàng.

Lạc Tranh có chút sững người lại, khẽ gật đầu, “Đương nhiên, tôi cũng thường
xuyên nằm mơ.”

“Thực ra, giấc mơ chính là một dạng nguỵ trang của tiềm thức. Tiềm thức nhiều
khi rất giảo quyệt, nếu như nó không thể xuyên qua cơ chế tự bảo vệ của bản
thân con người thì nó sẽ dùng cách nguỵ trang như vậy, dùng một loại ý thức
không rõ ràng để nói cho ta biết mọi chuyện. Trong đó, giấc mơ chính là một sự
lựa chọn tốt nhất. Tiềm thức sẽ thông qua giấc mơ để nói cho ta biết một số sự
thật.” Oswald chậm rãi nói.

“Tôi đã đọc qua bộ sách của Freud, trong đó có đề cập đến mối liên hệ giữa
tiềm thức và giấc mơ. Quả thực đúng như vậy.” Lạc Tranh gật đầu đồng tình.

“Đúng vậy, thật ra chuyện này cũng không khó giải thích. Ví dụ như có người
nằm mơ thấy răng của mình rụng hết, vậy có nghĩa là hệ thống tiêu hoá của họ
có vấn đề. Trên thực tế chính là tiềm thức đang ngầm nói cho họ biết, cần phải
tăng cường bảo vệ đường tiêu hoá.” Oswald vừa cười vừa nói.

“Nhưng còn những cơn ác mộng? Phải giải thích chúng thế nào?” Lạc Tranh đột
ngột hỏi một câu, nàng bất giác nhớ tới chính mình thường xuyên gặp ác mộng.

Oswald chăm chú nhìn nàng, một lúc lâu sau mới bất ngờ hỏi lại, “Lạc luật sư,
cô thường xuyên gặp ác mộng?”

“À, không phải.” Phản ứng của Lạc Tranh có chút đột ngột, không khỏi cười khổ
một tiếng. Tại sao vậy? Rõ ràng đang lý giải tình hình của Liệt, sao nàng lại
tự nhiên nghĩ tới bản thân mình?

“Tôi chỉ là…nghĩ tới vấn đề đó mà thôi.”

Oswald dường như có chút suy nghĩ, nhìn nàng một hồi rồi gật gật đầu, “Thực ra
mơ thấy ác mộng cũng không hoàn toàn là chuyện xấu. Có đôi khi, do gặp phải áp
lực quá lớn dẫn đến tình trạng đó. Đây cũng là một dạng tự giải phóng bản
thân. Nhưng trong số những người mà tôi thường xuyên liên lạc, giấc mơ của họ
luôn trở thành sự thật, thật ra đây cũng là một dạng tiềm thức muốn cho ta
biết sự thật mà thôi.”

“A?” Lạc Tranh có chút kinh hãi, trong miệng bất giác khẽ lẩm nhẩm, “Vậy sao
tiềm thức lại không trực tiếp cho ta biết? Sao lại phải gián tiếp biểu hiện
như vậy?”

“Đó là bởi bộ não con người luôn tồn tại hệ thống sàng lọc, nó cũng thuộc về
một chức năng quan trọng của cơ chế tự bảo vệ, nó muốn đảm bảo ta không phải
chịu sự tổn thương quá nặng nề. Cho nên tiềm thức mới đi vào trong giấc mơ, nó
phải nguỵ trang như vậy mới không bị cơ chế tự bảo vệ phát hiện. Ví dụ như khi
người ta mơ thấy ác mộng, tại thời điểm mấu chốt liền tỉnh lại, đó chính là
nhờ cơ chế tự bảo vệ của con người. Nếu như tiềm thức lấn át mọi chuyện thì
tinh thần con người sẽ bị tổn thương rất lớn, do đó ảnh hưởng tới sức khoẻ của
họ.”

Lạc Tranh gật đầu. Thì ra nguyên do là như vậy.

“Thật ra, cơ chế tự bảo vệ của con người còn có một loại phương thức khác
khiến cho tiềm thức không cách nào hoạt động được. Đó chính là mất đi trí nhớ.
Ví dụ như có nhiều người sau khi chịu một sự đả kích nặng nề, lúc tỉnh lại
hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Điều này đã nói lên, cơ chế tự bảo vệ
của họ đang tiến hành phong toả trí nhớ. Đây cũng là một loại bảo vệ, đương
nhiên tình huống như vậy không bao gồm người bị tổn thương não bộ, chỉ là
người bị tổn thương về mặt tinh thần mà thôi. Nhưng mà, hiện tượng này cũng
không phải là vĩnh viễn, có đôi khi nó niêm phong trí nhớ cất vào kho vài năm,
có đôi khi chỉ một thời gian ngắn. Chỉ cần có cơ hội thích hợp, tiềm thức sẽ
tìm cách nói cho ta biết hết thảy những chuyện đã phát sinh.” Oswald lý giải
rất chi tiết cho Lạc Tranh hiểu.

Lạc Tranh khẽ thở dài, đến giờ nàng mới biết thì ra tiềm thức của con người
lại mạnh mẽ đến vậy.

“Bác sỹ Oswald nếu đã hiểu rõ tình hình của Liệt như vậy, chẳng lẽ không có
phương pháp trị liệu sao?”

Bác sỹ Oswald có chút tiếc nuối lắc đầu, “Cơ chế tự bảo vệ của Liệt quá mạnh
mẽ, ngoại trừ kéo dài thời gian quan sát cùng một số biện pháp hỗ trợ tâm lý,
không có mấy cách để tác động. Lạc luật sư, tôi nghĩ cô cần phải hiểu rõ, bệnh
tâm lý không phải là một chứng bệnh thông thường, có thể uống thuốc, châm cứu
là sẽ khỏi. Phải nói rằng, phòng tuyến tâm lý của Liệt quá mạnh, căn bản không
tiếp nhận sự trị liệu của tôi.”

Lạc Tranh không nghĩ tới chuyện lại như vậy, suy nghĩ một chút rồi nói, “Nhưng
mà, hôm nay Liệt nhìn thấy vết thương của tôi thì có phản ứng.”

Bác sỹ Oswald nghe vậy cũng không lấy làm kinh ngạc, nhẹ nhàng nói, “Lạc luật
sư, thực ra Liệt khi nhìn thấy máu cũng có phản ứng, điều này có lẽ liên quan
tới cái chết của Vũ. Lúc đầu, tôi cũng nghĩ rằng việc điều trị có hy vọng.
Nhưng mà dần dần tôi phát hiện mọi chuyện vẫn như cũ. Cậu ta ngoài lúc nổi
điên, thời gian còn lại đều tự nhốt mình trong thế giới riêng.”

Lạc Tranh nghe vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một hồi thất vọng, nàng còn
tưởng rằng….

“Chuyện này có liên quan gì tới tiềm thức của cậu ta không?”

“Đó cũng là một dạng biểu hiện của tâm lý, gọi là tâm lý chuộc tội. Bởi Liệt
luôn cho rằng cái chết của Vũ có liên quan tới mình, mà thời điểm Vũ ngộ hại
cậu ta lại không có mặt ở đó nên không có cơ hội cứu Vũ. Tự nhiên cậu ta sẽ vô
thức sinh ra một loại ý muốn chuộc tội. Nói cách khác, khi nhìn thấy tay cô đổ
máu, cậu ta sẽ sợ nhưng đồng thời cũng rất muốn bảo vệ cô, giống như bảo vệ kẻ
yếu vậy. Lúc này suy nghĩ của Liệt sẽ trở lại thời điểm bốn năm trước, bởi vì
cậu ta sẽ cảm thấy là mình đang cứu Vũ.” Oswald giải thích.

Lạc Tranh nghe vậy, suy nghĩ một chút rồi gật đầu…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.