Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí – Chương 115: Hồi 06 – Chương 20 phần 2 – Botruyen

Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí - Chương 115: Hồi 06 - Chương 20 phần 2

Louis Thương Nghiêu ngược lại kìm lòng không được, giọng nói trầm trầm vang
lên có chút gay gắt, “Rốt cục em muốn thế nào?”

Một câu đơn giản vậy có thể thấy được tâm trạng hắn đang bực bội đến cỡ nào.

Lạc Tranh lẳng lặng nhìn hắn, một lúc sau mới lạnh lùng nói, “Những lời này,
anh hỏi không phải kỳ quái lắm sao? Anh cho rằng tôi còn muốn thế nào?”

“Em tưởng rằng sau khi biết hết chân tướng mọi chuyện còn có thể rời khỏi tôi
sao?” Sắc mặt Louis Thương Nghiêu có chút xanh mét, nhưng cánh tay đang siết
chặt eo nàng cũng dùng lực vừa phải, không khiến nàng cảm thấy đau đớn hay hô
hấp khó khăn, nhưng cũng không có cách nào thoát ra.

Lạc Tranh không nói gì, trên môi chỉ toát lên một nụ cười lạnh.

Louis Thương Nghiêu nhìn vào ánh mắt nàng, trong lúc nhất thời không thể nhìn
thấu suy nghĩ của nàng, loại cảm giác này thực sự rất tệ, giống như hắn mất đi
sự khống chế đối với cục diện, khiến hắn cảm thấy có chút bất an.

Hắn lại có thể cảm thấy bất an sao?

“Đừng tưởng rằng, tôi không biết em đang nghĩ cái gì?” Tiếng nói trầm thấp của
hắn vang lên mang theo chút bức bách.

Lạc Tranh cũng không giãy dụa, cũng không dùng giọng lạnh lùng đáp lại mà chỉ
bình thản lên tiếng, “Vậy anh cho rằng, tôi đang nghĩ cái gì?”

“Em đang nghĩ xem làm cách nào để rời khỏi tôi, đúng không?” Louis Thương
Nghiêu bất chợt cao giọng, lực tay cũng tăng thêm như thể muốn đem nàng khảm
sâu vào trong ngực hắn… “Tôi cảnh cáo em, sớm từ bỏ ý nghĩ đó đi. Ôn Húc Khiên
đã ký tên rồi. Kể từ thời điểm hắn ký tên, em đã hoàn toàn thuộc về tôi.”

“Đó là thoả thuận giữa anh ta và anh. Anh hay anh ta, có tư cách gì mà đòi
thao túng cuộc sống của tôi?” Lạc Tranh rốt cục cũng phản kháng lại, chỉ là
ánh mắt nàng lúc này quá mức thờ ơ.

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, đôi mắt đen thẳm ánh lên một tia sắc bén, duỗi
bàn tay ra nâng cằm của nàng lên.

“Em là người phụ nữ của tôi, nhớ cho kỹ, về sau không được phép dùng loại
giọng điệu này nói chuyện với tôi!”

Khoé môi Lạc Tranh rốt cục cũng nhếch lên nụ cười lạnh, “Anh có tư cách gì để
nói tôi là người phụ nữ của anh? Cho dù tôi là người phụ nữ của anh thì sao?
Anh, rốt cuộc có thể cho tôi được cái gì?”

“Em muốn cái gì?” Louis Thương Nghiêu bật thốt ra câu này, nhưng rất nhanh
liền thấy hối hận, vội sửa lại lời nói, “Ngoại trừ yêu cầu muốn rời khỏi tôi
ra.”

Lạc Tranh hừ lạnh một tiếng, “Thứ tôi muốn rất đơn giản, chính là muốn xin anh
lập tức buông tôi ra. Tôi ghét nhất là lúc ghép hình bị người khác quấy rầy!”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy sững người…

Bàn tay hắn vô thức buông lỏng, Lạc Tranh nhân cơ hội này, đẩy hắn ra, trở lại
ngồi ở chỗ hình ghép lúc trước, lặng yên nhìn tấm tranh ghép rồi tìm lấy một
mảnh ghép trong đống hỗn độn.

Louis Thương Nghiêu dùng ánh mắt như thể nhìn người xa lạ mà nhìn Lạc Tranh.
Hắn vốn cho rằng, nàng sẽ nhân cơ hội này đề xuất rất nhiều yêu cầu, thậm chí
đòi hỏi tiền bạc cũng nhiều lợi ích khác, nhưng…”

Yêu cầu của nàng chỉ là hy vọng hắn đừng quấy rầy nàng ghép hình?

Một lúc sau, hắn buồn bực cất giọng trầm trầm, “Ghép hình, còn quan trọng hơn
tôi?”

Lạc Tranh không ngẩng đầu lên, nhưng vẫn nghe được câu hỏi của hắn, hờ hững
đáp lại, “Anh, có tư cách gì để lưu lại trong lòng tôi?”

Một câu nói, lạnh lùng tựa như roi quất!

Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu lại, “Em vừa nói gì?”

Cho tới giờ, hắn vẫn cho rằng mình rất hiểu tâm tư phụ nữ, ít nhất là những
phụ nữ ở bên cạnh, hắn đều có thể nhìn thấu tâm tư họ. Thứ họ muốn nếu không
phải là lợi ích thì cũng là những thứ tương tự như vậy.

Nhưng riêng Lạc Tranh, giờ khắc này hắn thật sự không biết nàng rốt cuộc đang
suy nghĩ cái gì? Hắn vẫn luôn cho rằng tiền có thể giải quyết mọi chuyện và
kết quả hắn đã dùng tiền khiến Ôn Húc Khiên ngoan ngoãn ký tên. Vậy nàng còn
muốn thế nào nữa?

Lạc Tranh ngẩng đầu, hờ hững nhìn hắn.

“Tôi không phải đã nói rõ ràng lắm sao?” Nàng dùng thái độ lãnh đạm nhất nhắc
lại, “Tôi nói, anh căn bản không có tư cách yêu cầu tôi làm bất cứ chuyện gì!”

“Em là người phụ nữ của tôi, đó chính là tư cách!” Louis Thương Nghiêu vung
tay lên, thô lỗ lên tiếng. Không khó nhận ra tâm tình của hắn đang rất không
vui.

Lạc Tranh cười lạnh, “Đúng vậy, tôi là người phụ nữ của anh, là người phụ nữ
anh mua bằng giá cao. À không, chính xác thì tôi chỉ là món hàng anh dùng giá
cao để mua về mà thôi. Anh có phải muốn nói điều này hay không?”

Bàn tay Louis Thương Nghiêu rất nhanh siết lại, hàm răng cũng nghiến chặt,
thậm chí trán hắn cũng nổi gân xanh. Có thể nhìn ra, hắn đang rất cố gắng kìm
chế.

“Tôi nói sai sao?” Lạc Tranh thấy bộ dạng này của hắn, khẽ cười nhạt, “Tôi chỉ
là nói ra hành vi của anh mà thôi, đem hành vi của anh mô tả lại bằng ngôn
ngữ.”

Sắc mặt Louis Thương Nghiêu trông cực kỳ khó coi. Một lúc lâu sau hắn mới lên
tiếng, “Em đã biết rõ điều đó, thì cũng nên biết, cho dù thế nào tôi cũng
không buông em ra!”

“Tôi biết!” Lạc Tranh cũng không hề tức giận, ngược lại nàng trở nên rất lý
trí, cực kỳ lý trí. Nàng biết rõ, loại đàn ông như Louis Thương Nghiêu, làm
bất cứ chuyện gì cũng đều có mục đích, không đạt được mục đích, sao hắn có thể
buông tay.

“Chỉ là, tôi rất muốn biết, tới khi nào, tôi mới có thể khiến anh thu hồi lại
số tiền đã bỏ ra?”

“Lời này của em là có ý gì?” Louis Thương Nghiêu khẽ nheo mắt, vẻ mặt cực kỳ
không vui.

“Mọi thứ đều có kỳ hạn, không phải sao?” Lạc Tranh hờ hững đáp, “Coi như là
bán mình làm nô lệ, cũng có một ngày được trả lại tự do. Tôi chỉ muốn biết,
đến khi nào anh mới bằng lòng buông tay!”

“Em đừng vọng tưởng!” Louis Thương Nghiêu lạnh lùng quát lên, bất ngờ nói,
“Người Trung Quốc không phải có câu “Tự gây nghiệt không thể sống” hay sao?
Muốn rời khỏi tôi? Được lắm, chờ tới khi tôi chết đi!”

Lạc Tranh nhìn vào đôi mắt bất ngờ nổi lên sự biến đổi của hắn, sự nghi hoặc
nhanh chóng nhen lên trong đáy mắt nàng. Lần này, đến lượt nàng hỏi lại hắn
cùng một câu.

“Anh nói vậy là có ý gì?”

Hắn sao lại có thể dùng câu “Tự gây nghiệt không thể sống” để hình dung nàng.
Hắn có nhầm hay không? Nàng đã làm chuyện gì để hắn phải nói những lời này?

“Theo tôi biết, không phải trí nhớ của em vẫn luôn tốt lắm sao? Thế nào mà lại
hết lần này tới lần khác quên mất những chuyện mình đã làm như vậy?” Louis
Thương Nghiêu đứng trước mặt nàng, dáng vẻ cực kỳ cương mãnh, lời nói cũng vô
cùng sắc bén, toả ra sự lạnh lùng tới dị thường.

Trong mắt Lạc Tranh lại càng ánh lên tia khó hiểu. Nàng quên mất chuyện gì?
Hay đó chính là nguyên nhân cho sự hiểu lầm của hắn?

“Tôi muốn biết nguyên nhân?” Nàng kiên quyết nói, “Cho dù tôi bị anh tuyên án
tử hình, ít nhất, anh cũng phải cho tôi biết, rốt cục tôi đã phạm tội gì chứ?”

“Em thật sự muốn biết?” Ánh mắt Louis Thương Nghiêu chuyển lạnh băng, cả thân
hình hắn cũng toát ra sự lạnh lẽo đến tột bậc.

Lạc Tranh nhìn hắn, nhấn mạnh từng từ, “Tôi chỉ muốn, tìm lấy ình một cơ hội
tự bào chữa mà thôi!”

Louis Thương Nghiêu nghe vậy, lạnh lùng cười, đưa mắt nhìn chằm chằm nàng hồi
lâu, một lúc sau, mới lãnh đạm lên tiếng, “Lạc Tranh ơi Lạc Tranh, em quả
nhiên không giống những người khác. Tôi thấy, cho dù em có biết rõ chân tướng
sự việc, em cũng sẽ không cho rằng đó là lỗi của mình.” Nói xong, hắn xoay
người bỏ đi, vẻ ngạo mạn cùng cương quyết cũng không che lấp được nét cô đơn
trong bóng dáng.

Lạc Tranh giật mình, nàng không biết tại sao Louis Thương Nghiêu lại nói ra
một câu như vậy.

Nàng rất muốn lên tiếng hỏi, nhưng khi nhìn lại đã thấy hắn lên lầu, bóng lưng
biến mất sau khúc rẽ…

Đêm sâu thăm thẳm, từng giọt mưa lại tí tách rơi.

Khi Louis Thương Nghiêu từ phòng làm việc trở lại phòng ngủ, Lạc Tranh đã ngủ
rồi. Hắn đi đến trước giường, lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang nằm trên đó, đưa
tay điều chỉnh lại đèn ngủ cho tối đi một chút, nhưng cũng không nằm xuống
cạnh nàng như trước kia, mà là ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn chằm chằm
khuôn mặt đang ngủ của nàng, không hề chớp mắt…

Đem chăn kéo ột chút, đắp lên thân hình nhỏ nhắn của nàng, ngón tay thon dài
khẽ rơi trên gò má mịn màng, nàng ngủ có vẻ rất bất an, lông mày thỉnh thoảng
lại khẽ chau lại. Nàng gặp ác mộng hay sao?

Có lẽ vậy!

Nhưng mà, cho dù nàng khổ sở đến thế nào, cũng không thể so với hắn. Bởi nàng,
còn làm tổn thương người khác!

Đã có một khoảng thời gian, hắn thật sự cảm thấy mềm lòng, muốn đem hết thảy
mọi chuyện xoá bỏ hoàn toàn, thế nhưng hắn lại nảy sinh một ý nghĩ vô cùng kỳ
lạ là muốn có được nàng…Cái ý nghĩ chết tiệt này, hắn thừa nhận mình có chút
điên rồ!

Ánh mắt sắc lạnh từ trên gương mặt nàng chuyển qua phía đầu giường. Màn hình
điện thoại của nàng khẽ loé lên, báo có tin nhắn mới, chỉ là Lạc Tranh đã ngủ
nên không hề hay biết.

Louis Thương Nghiêu đưa tay cầm lấy điện thoại di động của nàng, không chút do
dự mở ra, màn hình điện thoại di động sáng lên phản chiếu gương mặt hắn, cũng
làm sáng lên suy nghĩ sâu xa đang ẩn trong đáy mắt hắn.

Là tin nhắn của Lưu Ly, nội dung rất rõ ràng, “Tiểu Tranh, mình định tới Pháp
sớm một chút nhưng lại có chuyện phải giải quyết. Dù sao chậm nhất 9h sáng
mai, mình sẽ tới Paris, tới sân bay đón mình nhé!”

Vốn là một tin nhắn rất đơn giản nhưng Louis Thương Nghiêu xem xong lại cảm
thấy vô cùng nghi hoặc. Đối với người tên Lưu Ly này, hắn không có ấn tượng
lắm. Nhưng mà hắn biết đó là người bạn tốt nhất của Lạc Tranh, đã từng có thời
gian Lạc Tranh ở cùng nhà với Lưu Ly. Nhưng vô duyên vô cớ sao Lưu Ly lại tới
Paris?

Louis Thương Nghiêu là một người đàn ông mạnh mẽ, mà những người đàn ông mạnh
mẽ đều có chung một tật xấu đó là muốn lúc nào cũng có thể nắm rõ mọi chuyện
liên quan đến người phụ nữ của mình. Hết thảy mọi chuyện của nàng không được
phép giấu diếm hắn, cho dù là qua lại với bạn bè cũng vậy.

Hắn vô thức mở lại những tin nhắn cũ, sau khi xem qua một tin nhắn cũng của
Lưu Ly gửi tới, sắc mặt bỗng trở nên tối sầm lại.

Đó chính là tin nhắn mà Lưu Ly gửi cho Lạc Tranh lúc chiều.

“Trời ạ! Điện thoại của cậu sao cứ mãi không gọi được? Nghe nói cậu đi Paris,
mình sẽ tới tìm cậu, có chuyện rất quan trọng cần nói, chờ mình.”

Chuyện quan trọng?

Là chuyện quan trọng cỡ nào?

Louis Thương Nghiêu khẽ nheo mắt, hắn vẫn luôn là người tâm tư vô cùng kín
đáo. Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt hắn càng trở nên thâm thuý khó lường…

Lưu Ly tới tìm Lạc Tranh, còn nói rõ ràng là có chuyện rất quan trọng.

Louis Thương Nghiêu nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu, lại quay đầu nhìn về
gương mặt đang say ngủ của Lạc Tranh. Nàng không biết Lưu Ly mới gửi tin nhắn,
cũng tức là nàng không biết ngày mai Lưu Ly sẽ tới Paris.

Nghĩ tới đây, ngón tay của hắn khẽ động, đem tin nhắn vừa rồi của Lưu Ly xoá
sạch, sau đó thành thục đem số điện thoại của Lưu Ly kéo bỏ vào danh sách hạn
chế, rồi tắt máy.

Làm xong hết thảy mọi chuyện, Louis Thương Nghiêu rốt cục hài lòng nhếch môi,
đem di động đặt lại chỗ cũ, nằm xuống bên cạnh Lạc Tranh, cánh tay dài nhấc
lên kéo nàng ôm vào lòng.

Lạc Tranh dường như đã hình thành thói quen với hơi thở của hắn, cho dù ở
trong trạng thái say ngủ, khi hắn đem nàng ôm vào lòng trong nháy mắt, nàng
cũng tự nhiên vùi đầu vào trong ngực hắn, giống như một đứa bé con, đắm mình
vào mùi hoắc hương nhè nhẹ trên người hắn.

Louis Thương Nghiêu đưa ngón tay nhẹ nhàng quấn lấy một lọn tóc mềm mại, cúi
đầu nhìn bộ dạng say ngủ của nàng, khẽ cong môi cười…

Hắn, tuyệt đối sẽ không cho phép những chuyện ngoài dự kiến phát sinh, trừ phi
là hắn cho phép nó phát sinh.

Máy bay của Lưu Ly đã hạ cánh đúng giờ. Rời khỏi sân bay, trời lại bắt đầu
mưa. Hành lý Lưu Ly mang theo khá đơn giản, không có mấy đồ, chỉ là không mang
theo ô. Cô đã quên mất Paris lúc này đang là mùa mưa.

Cửa ra sân bay người đến người đi, tại cửa đón khách, Lưu Ly nhìn mãi vẫn
không thấy bóng dáng Lạc Tranh, có chút nghi ngờ vội lấy di động ra, trực tiếp
gọi vào di động của Lạc Tranh.

Thế nhưng không cách nào gọi được!

Lưu Ly thực sự kinh ngạc tột độ, suy nghĩ một chút lại đứng lùi ra chỗ thoáng
hơn. Chẳng lẽ sóng không được tốt sao? Tuy nói khả năng này cực kỳ thấp nhưng
cũng không phải không thể.

Đang mải nghĩ ngợi, một người đàn ông mặc đồng phục lái xe đi đến, khẽ quan
sát Lưu Ly một chút rồi lịch sự lên tiếng, “Xin hỏi, có phải Lưu Ly tiểu thư
không?”

Lưu Ly bất ngờ bị giọng nói vang lên làm cho sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại rõ
ràng người vừa nói mới khẽ gật đầu, “Là tôi, xin hỏi anh là?”

“Tôi được đặc biệt cử đến để đón Lưu Ly tiểu thư, mời theo tôi ra xe.” Lái xe
nghe vậy nhẹ nhàng cười nói.

“Đặc biệt tới đón tôi?” Ánh mắt Lưu Ly nổi lên chút nghi hoặc, “Là ai phái anh
tới đón tôi?”

“Là Lạc luật sư, cô ấy hôm nay bận tối mắt nên đã căn dặn tôi tới đây đón Lưu
Ly tiểu thư.” Lái xe thong thả trả lời.

Lưu Ly lúc này mới tiêu tan hết mọi nghi ngờ, cười cười gật đầu.

Cô vẫn biết rõ Lạc Tranh luôn là người cuồng công việc. Chỉ cần bận rộn làm
việc thì chuyện gì cũng sẽ quên hết. Nhưng mà dù sao Lạc Tranh cũng rất có
lòng, đã sắp xếp lái xe tới đón cô, không đem cô vứt ở sân bay thì cũng không
đến nỗi tệ lắm.”

“Lưu Ly tiểu thư, mời đi bên này!” Lái xe vội vàng đi trước dẫn đường…

Lưu Ly gật đầu, theo lái xe rời khỏi sân bay…

Xe chạy thẳng một đường, tiến lên một cây cầu, nhanh chóng tăng tốc với tốc độ
đáng kinh ngạc.

Lưu Ly ngồi ở băng ghế sau. Từ lúc lên xe, cô vẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa
kính. Có lẽ tất cả phụ nữ yêu thích nghệ thuật đều có chung một điểm đó là lên
xe đều có thói quen suy tư chuyện gì đó. Lưu Ly cũng không ngoại lệ, mặc dù
đang nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa kính, nhưng trong đầu lại không ngừng suy
nghĩ về mùi hương mới vừa điều chế…

Bởi vậy, Lưu Ly căn bản không hề để ý, xe càng lúc càng tăng tốc, cũng không
chú ý tới xe đang chạy ngược lại hướng nội thành.

Khi Lưu Ly ý thức được mọi chuyện thì bên ngoài cửa xe đã là một khung cảnh
hoang vu, khung cảnh Paris tươi đẹp đã hoàn toàn mất dạng.

“Đây là nơi nào?” Cô lập tức lên tiếng hỏi.

Qua gương chiếu hậu, cô thấy lái xe cũng không hề ngẩng đầu lên, chỉ là hắn
vẫn lịch sự trả lời, “Lưu Ly tiểu thư không cần lo lắng, chúng ta sắp đến nơi
rồi!”

Lưu Ly nhìn ra ngoài cửa kính, mưa càng lúc càng lớn, đập rào rào vào kính xe.
Tuy không thể nhìn rõ ràng khung cảnh bên ngoài nhưng vẫn có thể cảm nhận được
mơ hồ sự hoang vu của nó.

“Anh muốn đưa tôi đi đâu? Lạc Tranh rốt cục đang ở nơi nào?” Ánh mắt Lưu Ly
bừng lên sự cảnh giác.

“Lưu Ly tiểu thư không cần vội vàng, đến nơi cô sẽ biết.” Lái xe vẫn rất lịch
sự trả lời.

“Dừng xe! Dừng xe!” Lưu Ly càng lúc càng cảm thấy không ổn, vội vàng hét lên.

Nhưng làm gì được đây, lái xe căn bản không có ý định dừng lại mà ngược lại
càng tăng tốc lái nhanh hơn.

Lưu Ly vội lấy di động ra định gọi cho Lạc Tranh nhưng lại phát hiện không có
chút sóng nào. Nói cách khác, nơi này còn chưa được phủ sóng.

Trời ạ!

Rốt cục đây là nơi nào?

Lưu Ly nghĩ tới đây, vô thức đẩy cửa xe ra nhưng cửa xe đã sớm bị khoá từ bao
giờ. “Anh rốt cuộc muốn đưa tôi đi đâu? Lưu Ly cố gắng giữ sự tỉnh táo, xem ra
người lái xe này tuyệt đối không phải do Lạc Tranh phái tới đón cô.

Nếu vậy, là do ai phái tới?

Mà người đó có mục đích gì?

Lưu Ly nghĩ thế nào cũng thấy không ổn, lại nghe giọng người lái xe vang lên,
“Đến rồi!” cùng lúc với một tiếng phanh “két” đầy mạnh mẽ, xe lập tức ngừng
lại.

Lưu Ly chỉ cảm thấy thân thể hơi choáng váng, liền đó, cửa xe bị kéo ra, kinh
ngạc nhìn lại cô phát hiện người mở cửa không phải lái xe mà là một người đàn
ông khác.

Nhìn qua cách ăn mặc thì hắn giống như vệ sỹ, vẻ mặt cũng cực kỳ lạnh lùng.
Hắn đưa tay kéo Lưu Ly ra khỏi xe, liền đó chụp một cái túi đen sì lên đầu cô.

“Thả tôi ra, buông ra…” Lưu Ly liều mạng giãy dụa, chân còn chưa hoàn toàn
chạm đất đã cảm thấy một hồi đau đớn từ sau gáy ập tới.

Liền sau đó, Lưu Ly lập tức ngất xỉu…


Thật tình cờ, hôm nay Lạc Tranh dậy rất sớm.

Nàng vốn tưởng rằng xảy ra nhiều chuyện như vậy sẽ không thể ngủ yên, nhưng
ngược lại, tối qua nàng lại ngủ rất ngon. Thì ra, một khi trái tim đã cảm thấy
mệt mỏi thì thân thể cũng theo đó mà trở nên vô lực.

Có lẽ, nàng chỉ có thể dùng lý do này để lý giải tình trạng của mình.

Ngoài ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác nữa. Không biết tại sao, Lạc
Tranh có cảm giác, ngày hôm nay sẽ xảy ra một chuyện rất trọng đại. Nhưng là
chuyện gì nàng không tài nào biết được.

Louis Thương Nghiêu hôm nay cũng bất ngờ không tới công ty mà chỉ ngồi ở phòng
khách xem báo. Khi thấy nàng xuống lầu, hắn bỏ tờ báo trên tay xuống, nhẹ
nhàng nói, “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, đi ăn đi.”

Lạc Tranh đang mặc váy ngủ sững người đứng đờ tại chỗ, nàng vốn không nghĩ tới
hắn sẽ không tới công ty. Ngơ ngác mấy mấy giây, nàng cũng không nói gì, đi
xuống lầu bước về phía phòng ăn.

Trên bàn vẫn là những món mà nàng thích, vẫn vô cùng đẹp mắt và ngon miệng như
vậy, cũng vẫn là do hắn đích thân nấu nướng như trước kia.

Nàng không biết hắn rốt cục là muốn thế nào nữa. Nếu chỉ là để thoả mản nhu
cầu bản thân, hắn cần gì phải tận tâm chuẩn bị tỉ mỉ những thứ này như vậy.

Người đàn ông như hắn chính là loại người nguy hiểm nhất, hắn dường như không
đếm xỉa gì tới mọi thứ nhưng vẫn cứ trở thành thứ độc dược trí mạng đầy hấp
dẫn đối với phụ nữ. Nàng thừa nhận, mình đã bị trúng độc của hắn mất rồi.

Còn đang nghĩ ngợi, giọng nói trầm trầm của Louis Thương Nghiêu lại vang lên.

“Ăn sáng xong, tôi đưa em tới một nơi!”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.