Chương 17: Tâm địa quá tốt Bầu trời trong xanh, không gợn chút mây.
Khoang hạng nhất, chuyến bay từ Paris về Hongkong.
Lạc Tranh vùi người trong sofa trắng như tuyết, trên người đắp một chiếc chăn
mỏng, mái tóc dài buông xõa. Giờ phút này trông nàng chẳng còn chút gì mạnh mẽ
cứng cỏi, mà ngược lại giống như một đứa nhỏ yếu ớt khiến người ta đau lòng.
“Tranh Tranh, trông em mệt mỏi quá rồi, ngủ một chút đi.” Ôn Húc Khiên đưa tay
kéo lại chăn cho nàng, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Lạc Tranh không nhắm mắt, nằm đó lẳng lặng nhìn Ôn Húc Khiên, ánh mắt có chút
thất thần.
Ôn Húc Khiên nở nụ cười âu yếm, nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cho nàng, ôn nhu
hỏi, “Em sao vậy?”
Lạc Tranh khẽ thở dài, vẫn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tranh Tranh, em còn chưa nói cho anh biết tại sao phải vội vã trở về như
vậy?” Ôn Húc Khiên đưa tay vịn lên thành sofa, chăm chú nhìn nàng.
Lạc Tranh khẽ kéo cánh tay Ôn Húc Khiên, gối đầu lên đó như trẻ con, nhắm mắt
khẽ nói, “Nếu không cách nào hợp tác, chi bằng chúng ta sớm rời đi một chút,
trở về Hongkong tìm cách khác cũng không muộn.”
Nói xong, khẽ thở dài một hơi, chỉ cảm thấy nơi ngực vẫn đè nén như cũ.
Nàng không thể không trốn chạy.
Khi người đàn ông kia cầm chiếc chìa khóa phòng khách sạn sáng loáng đặt vào
tay nàng, nàng đã có quyết định này. Người đàn ông này không đơn giản, tối
thiểu, nàng cũng không dám cam đoan mình sẽ lấy được gì từ hắn, Cứ coi như
muốn hợp tác, nàng cũng sẽ phải tuân theo điều kiện cung phụng hắn cả đêm. Yêu
cầu của hắn rất đơn giản, cũng rất rõ ràng, chính là yêu cầu của một người đàn
ông đối với một người phụ nữ – hắn muốn thân thể nàng!
Nàng không còn là một cô gái mơ mộng viển vông, Thương Nghiêu một khi đã nói
ra yêu cầu của hắn thẳng thắn như vậy, nghĩa là hắn muốn đạt được. Nàng không
muốn tới khách sạn cùng hắn đàm phán gì cả, nếu như có thể đàm phán thì ngày
hôm qua tại trường đua đã có thể làm được rồi. Còn như hắn đã nói ra, vậy thì
không có bất kỳ sự lựa chọn nào, chỉ cần nàng tới khách sạn, điều duy nhất chờ
đợi nàng chính là cùng hắn phát sinh quan hệ.
Nàng không thể có lỗi với Húc Khiên, loại chuyện như vậy nàng không làm được!
Bởi vì nàng tin tưởng, trên đời này không có chuyện gì có thể giấu mãi. Nếu
dùng cách này để có được hợp đồng, một khi chuyện này truyền tới tai Húc
Khiên, làm sao anh có thể chịu đựng nổi. Người bạn tốt mà anh luôn tin cậy lại
cùng bạn gái của anh phát sinh quan hệ?
Tuyệt đối không được!
Lạc Tranh nhẹ nhàng hít lấy hơi thở ôn hòa trên người Ôn Húc Khiên, trong lòng
dâng lên một hồi chua xót. Người đàn ông này tốt với nàng đến vậy, sao nàng có
thể làm ra loại chuyện phản bội anh? Chuyện đã tới nước này, nàng chỉ có thể
cầu khẩn ông trời cho nàng một cơ hội, để nàng có thể cứu vãn lấy uy tín của
văn phòng.
“Thương Nghiêu đưa ra quyết định như vậy nhất định có nguyên nhân.” Ôn Húc
Khiên không hề hay biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, thấy Lạc Tranh rầu
rĩ không vui, còn tưởng rằng vì không thu xếp được chuyện hợp tác, nhẹ nhàng
cười, “Tranh Tranh, em không cần quá buồn phiền, mọi việc rồi sẽ có cách giải
quyết, không phải sao? Anh biết em đã tận lực là được rồi.”
Lạc Tranh chăm chú nhìn khuôn mặt ôn hòa như nước của Ôn Húc Khiên, đau lòng
đưa tay khẽ vuốt ve hắn, “Húc Khiên, tâm địa anh luôn tốt như vậy, anh coi hắn
là bạn tốt, liệu hắn có coi anh là bạn tốt không đây?”
Ngay cả bạn gái của anh hắn cũng muốn nhúng chàm…Tận đáy lòng, nàng thầm
nghĩ, đương nhiên, những lời này tuyệt đối không thể nói ra miệng.
Ôn Húc Khiên ôn nhu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng hôn, “Chỉ cần
chúng ta không làm chuyện gì hổ thẹn với lương tâm là được rồi, với bạn bè
cũng không thể quá ép buộc.”
“Húc Khiên…” Lạc Tranh vô cùng cảm động, nhưng tận đáy lòng lại nổi lên cảm
giác rầu rĩ vô cùng, khe khẽ thở dài, cảm nhận chút hơi ấm trên người anh…
Em sẽ không khoanh tay đứng nhìn văn phòng xảy ra chuyện, nhất định như
vậy…Trong lòng nàng âm thầm hạ quyết tâm… Chương 18: Lúc này, chúng ta
không được quyền lựa chọn án kiện Trung tâm Hongkong
Sau khi trở lại Hongkong, Lạc Tranh lập tức vùi đầu vào giải quyết công việc,
gặp gỡ khách hàng, tiếp nhập án mới, thu thập chứng cứ hiện trường, tìm kiếm
nhân chứng, lập hồ sơ, chạy tới chạy lui giữa văn phòng với tòa án, lựa chọn
thành viên bồi thẩm đoàn, chờ ngày mở phiên tòa, trực tiếp thượng đình…Công
việc bận rộn đến nỗi nàng đã hầu như quên hết mọi chuyện phát sinh tại Pháp.
Hình ảnh người đàn ông nửa chính nửa tà kia cũng dần mơ hồ trong đầu nàng.
“Lạc luật sư, chị khỏe chứ? Tôi tới lấy hồ sơ vụ giám đốc Từ quấy rối tình dục
nữ nhân viên cấp dưới.” Khi Lạc Tranh còn đang bận rộn xem hồ sơ vụ án, cửa
văn phòng đột ngột mỏ ra, một nữ trợ lý vóc dáng thanh nhã bước vào, lễ phép
nói.
Lạc Tranh không ngẩng đầu, vẫn chăm chú đọc hồ sơ như trước, nhẹ nhàng nói,
“Chứng cứ vẫn trong giai đoạn thu thập, hồ sơ tạm thời chưa đủ để đệ đơn lên
tòa.”
Giám đốc Từ là thành viên của một tập đoàn tại Hongkong, trước nay vẫn luôn là
khách hàng của văn phòng. Ngay khi Lạc Tranh từ Pháp trở về, liền nhận được
lệnh triệu tập của kiểm sát viên, tố cáo giám đốc Từ quấy rối nữ nhân viên cấp
dưới, khiến nàng phải một phen bôn ba, tới đồn cảnh sát nộp tiền bảo lãnh để
cho ông ta được tại ngoại, sau đó liền chìm trong đống hồ sơ vụ kiện này.
Tiếng cô nữ trợ lý lại lần nữa vang lên, vô cùng ngọt ngào và lễ phép, “Xin
lỗi Lạc luật sư, chị không cần phụ trách vụ giám đốc Từ nữa.”
Lạc Tranh dừng động tác lật hồ sơ, khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nữ trợ lý cách
đó không xa, “Là quyết định của ai?”
“Là Ôn tiên sinh.” Nữ trợ lý mỉm cười.
“Thế ai sẽ tiếp nhận vụ án này?” Lạc Tranh nhẹ nhàng hỏi lại
“Lạc luật sư, Ôn tiên sinh đã quyết định để cho tôi tiếp nhận vụ kiện này.”
“Cô?” Lạc Tranh lúc này mới cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt. Cô ta trông
giống như một sinh viên thanh thuần, xem ra mới tốt nghiệp trường luật chưa
được bao lâu, làn da bánh mật khỏe mạnh, không khó nhận ra cô ta rất thích tắm
nắng, vóc người khá tiêu chuẩn, chỉ là…
“Thật xin lỗi, tôi không có chút ấn tượng nào với cô cả.” Thật sự Lạc Tranh
chưa từng gặp qua cô gái này.
Cô gái kia nhẹ nhàng cười, “Lạc luật sư quá bận rộn, tôi lại chỉ là một nhân
viên bình thường, Lạc luật sư làm sao có thể nhớ rõ chứ? Tôi làm việc ở công
ty đã hơn ba tháng, là trợ lý của Ôn luật sư, thực ra tôi cũng học ngành
luật.”
“Ra vậy!” Lạc Tranh khẽ gật đầu, bởi vì hai năm gần đây văn phòng luật phát
triển khá nhanh kéo theo số nhân viên các phòng ban tăng lên không ít, cho nên
có rất nhiều người mới nàng không biết hết.
“Cô tên là gì?”
“Lạc luật sư, tôi tên Diêu Vũ, ngưỡng mộ đại danh Lạc luật sư đã lâu, hy vọng
sau này có thể học hỏi chị cùng Ôn luật sư nhiều hơn, rất mong được chỉ giáo.”
Diêu Vũ tiến lên, chủ động giơ tay ra.
Lạc Tranh khẽ đưa tay đáp lễ, cũng không hỏi thêm về các vấn đề cá nhân của cô
ta, chỉ dứt khoát hỏi một câu, “Vừa rồi cô nói gì, xin nhắc lại lần nữa.”
Diêu Vũ hơi sững sờ, có vẻ cô ta không hiểu câu hỏi của Lạc Tranh.
“Về việc cô tiếp nhận vụ án của giám đốc Từ!” Lạc Tranh lấy ngón tay chỉ về
phía tập hồ sơ trên bàn, cô ta mới bừng tỉnh, hơi nhíu mày cười.
“A, là thế này. Ý của Ôn luật sư là…”
“Được rồi, cô không cần nói nữa.” Lạc Tranh lên tiếng ngắt lời cô ta, cầm lấy
hồ sơ đứng dậy, nhìn vào mắt Diêu Vũ cất tiếng nói vô cùng chân thành và
nghiêm túc, “Tôi nghĩ cô nên làm trợ lý luật sư một thời gian nữa. Muốn làm
luật sư, mỗi một thời khắc đều phải nhớ kỹ từng lời mình đã nói ra, còn
nữa…” nàng đưa tay chỉ vào đầu, “…chỗ này lúc nào cũng phải duy trì sự
bình tĩnh sáng suốt, ít nhất cũng phải phản ứng nhanh. Cô còn chưa đủ tư cách
này.”
Nàng nói xong, liền bước ra khỏi phòng làm việc.
Diêu Vũ bị Lạc Tranh nói sắc mặt hết đỏ lại tái, gắt gao cắn chặt môi, một lúc
lâu sau mới rầu rĩ bước ra khỏi phòng.
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng
Chương 18 – Phần 2: Lúc này, chúng ta không được quyền lựa chọn án kiện
“Tại sao phải làm như vậy?”
Trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc của Ôn Húc Khiên ra, Lạc Tranh đem tập hồ sơ
dầy cộm đặt xuống trước mặt anh, hai tay chống lên cạnh bàn, đôi mắt tinh anh
lộ rõ ý không vui nhìn anh.
Ôn Húc Khiên nhìn thoáng qua chỗ hồ sơ, hiểu ngay nàng đang ám chỉ chuyện gì,
nhẹ nhàng cười, “Tranh Tranh, anh cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi, anh biết
em luôn không thích nhận mấy vụ kiện kiểu này.”
“Vậy cũng không thể đem vụ kiện giao cho một người mới được. Cô ấy đến phản
ứng tối thiểu của một luật sư cũng không có, đứng trên tòa làm sao có thể
thuyết phục được bồi thẩm đoàn. Kiểm sát trưởng nhất định sẽ vặn cho cô ấy tơi
bời cho xem.” Lạc Tranh khẽ than, đưa tay day day thái dương đau nhức.
“Tranh Tranh…” Ôn Húc Khiên đứng dậy, đi đến phía sau nàng, vòng tay vây lấy
khiến cả người nàng dựa vào ngực anh, “Tạo cơ hội cho người mới cũng nhân thể
bồi dưỡng một luật sư ưu tú, không phải sao?”
Lạc Tranh quay đầu nhìn anh, trong ánh mắt lộ ra vẻ khó hiểu “Húc Khiên, anh
biết rõ giám đốc Từ còn nợ văn phòng chúng ta bao nhiêu giờ tư vấn luật chứ?”
“Hơn 1300 giờ, anh nhớ rất rõ ràng.” Ôn Húc Khiên ôn nhu nhìn nàng, “Anh hiểu
ý em, từ khi công ty lâm vào cảnh khó khăn, trước mắt giám đốc Từ coi như đã
trở thành khách hàng quan trọng nhất của chúng ta. Nhưng mà Tranh Tranh, ông
ta bị tố cáo quấy rối nữ nhân viên cấp dưới, loại vụ kiện này để em tự mình xử
lý có phải là chuyện bé xé ra to không, chẳng thà giao cho người mới làm.”
“Người mới dù có làm cũng nên tiếp nhận vài vụ kiện dân sự trước đã, Húc Khiên
à, đây là án thương mại, nhỡ chẳng may cô ấy thua thì sao?” Lạc Tranh thực
không hiểu nổi suy nghĩ của anh, phản bác lại, “Anh cần phải rất rõ ràng, tình
hình hiện tại của văn phòng chúng ta chỉ có thể thắng, không thể thua.”
“Tranh Tranh, em có nghĩ tới hay không, có lẽ giám đốc Từ kia thật sự có thói
quen quấy rối nữ nhân viên cấp dưới. Em bảo chúng ta chỉ có thể thắng, cũng
tức là cho dù giám đốc Từ thật sự có tội, chúng ta cũng phải giúp hắn giải
vây. Anh không muốn em phải đối mặt với tình huống đó, hiểu chứ? Ôn Húc Khiên
đau lòng nhìn nàng, lời nói vô cùng tha thiết.
Lạc Tranh đáy mắt khẽ xao động, hít sâu một hơi, hơi cụp mắt xuống, “Húc
Khiên, em biết anh quan tâm em, nhưng mà, chúng ta đã không còn quyền lựa
chọn. Cho dù em có muốn thụ lý vụ kiện kiểu này hay không thì cũng vẫn phải
nhận, cũng có khả năng cô nhân viên kia nói dối với mưu đồ đòi tiền bồi thường
chứ? Húc Khiên, chúng ta đã không còn quyền lựa chọn vụ án, đem vụ này giao
cho người mới là một hành động hết sức mạo hiểm.
“Vì sao em không hiểu cho lòng anh?” Ôn Húc Khiên than nhẹ một tiếng, hai tay
bóp chặt bả vai nàng, “Em phải rất rõ ràng nếu nhận vụ án này sẽ phải hao tốn
mất bao nhiêu thời gian. Tranh Tranh, anh chỉ muốn cùng em hưởng thụ thế giới
của hai người.”
“Húc Khiên…” Lạc Tranh lúc này mới hoàn toàn hiểu tâm tình của anh, trong
lòng tràn ngập cảm động, đưa tay khẽ vuốt má anh, dịu dàng nói: “Hiện giờ là
thời điểm mấu chốt của công ty, chờ khi vượt qua giai đoạn này, em sẽ không
nhận vụ kiện nào nữa, được không?”
“Cho dù mất đi công ty cũng không sao, anh chỉ muốn em ở bên anh thôi.” Ôn Húc
Khiên ôm chặt nàng, dịu dàng thì thầm bên tai , “Tranh Tranh, em đối với anh
rất quan trọng, hiểu không?”
“Em hiểu, em hiểu.” Lạc Tranh cũng ôm chặt anh, “Nhưng mà Húc Khiên, vì em yêu
anh nên mới càng muốn bảo vệ tâm huyết của anh, không phải sao?”
Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn anh, “Tin tưởng em, được không?”
Ôn Húc Khiên dịu dàng vuốt ve gương mặt của nàng, hơi thở ôn hòa khẽ quét lên
làn da mịn màng, sau một khắc cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn thật
sâu…