Q.1 – Chương 1: Dụ tình ( 1 ) Có người từng nói, sự dụ hoặc đến cực điểm chính
là thứ độc dược trí mạng đối với những người đang yêu. Giống như những kẻ
nghiện ma tuý, biết rõ tình yêu có độc nhưng vẫn lao vào, hết lần này tới lần
khác chịu tổn thương tới cực điểm. Trái tim tan nát vẫn ôm lấy ảo tưởng tình
yêu có thể phá tan giới hạn cuối cùng của sự dụ hoặc cực hạn…
Macao, Trung Quốc
Khách sạn Grand Lisboa, dạ tiệc lúc 10h…
Sự huyền ảo của màn đêm dưới ánh đèn neon rực rỡ sắc màu lại càng thêm phần xa
hoa. Trong phòng tiệc tráng lệ của khách sạn, rất nhiều nhân vật nổi tiếng
cùng với các mỹ nhân xinh đẹp khẽ mỉm cười đưa tình. Dàn nhạc ưu nhã đang diễn
tấu, tiếng vĩ cầm du dương êm dịu như mặt nước phẳng lặng quanh quẩn tới từng
góc nhỏ của khách sạn tráng lệ.
Vang đỏ sóng sánh ánh lên sắc màu quyến rũ, rượu sâm banh rót tràn ly…
Trên tầng hai, một cô gái thanh nhã nhẹ nhàng dựa trên sofa, tay vịn lên lan
can ánh vàng rực rỡ, nhìn thẳng xuống phòng tiệc xa hoa bên dưới, quan sát tất
thảy mọi chuyện phát sinh. Chất lỏng trong suốt trong ly ánh lên trên những
ngón tay trắng mịn, mái tóc đen dài hơi che khuất khuôn mặt xinh đẹp. Bộ váy
dạ tiệc đơn giản vương vấn những lọn tóc mềm mại, nhưng trong đôi mắt trong
veo xinh đẹp kia lại mang vẻ ngây thơ có chút không phù hợp với không khí bữa
tiệc này.
“Lạc Tranh, có thấy người thiếu niên bên kia không?” Ngồi đối diện cô gái là
một người phụ nữ lớn tuổi hơn một chút, ăn mặc rất sang trọng, những móng tay
sơn đỏ kẹp lấy một điếu thuốc lá thật dài dành cho phụ nữ, hơi bĩu môi hướng
xuống tầng dưới.
Lạc Tranh khẽ nhấp một ngụm vang đỏ trong ly, cố gắng khiến bản thân mình phù
hợp với không khí nơi này, ánh mắt thanh nhã có chút thản nhiên nhìn về phía
phòng tiệc dưới lầu…
Người thiếu niên kia ước chừng mười bảy, mười tám tuổi. Tuy không nhìn rõ
tướng mạo lắm nhưng bóng dáng cao lớn của hắn lộ rõ vẻ cao quý. Hắn hơi
nghiêng người, bộ lễ phục vừa vặn khéo léo tôn lên từng đường cong thân thể.
Hắn đang trò chuyện khá vui vẻ với một người đẹp, mặc kệ cánh tay nhiệt tình
của người đẹp kia tuỳ ý khoác lên cổ hắn. Chẳng bao lâu, người thiếu niên kia
hơi cúi xuống, thì thầm gì đó bên tai người đẹp khiến cô ta bưng miệng cười,
liền đó mặc cho người thiếu niên kia vòng tay ôm eo cô ta đi về phía cuối
phòng tiệc.
“Một tên công tử ăn chơi trác táng điển hình.” Người phụ nữ hừ nhẹ một tiếng,
nhìn về Lạc Tranh ở phía đối diện, “Tìm cách khiến hắn chú ý đi, chỉ có vậy cô
mới có cơ hội nắm được chứng cứ xác thực có lợi cho thân chủ của mình.”
Lạc Tranh đặt ly rượu xuống, trong mắt ánh lên chút lưỡng lự. Một lúc lâu sau
mới than nhẹ, “Chị Tề Lê, phiên toàn này nắm chắc mấy phần thắng?”
“Chỉ cần lấy được cuốn băng ghi hình trong tay hắn, đã nắm chắc 9 phần thắng
rồi! Lạc Tranh, đây chính là phiên toà đầu tiên của cô khi bước chân vào giới
luật sư này. Nếu giành thắng lợi thì con đường sau này của cô sẽ ngày càng
thuận lợi.” Tề Lê gạt tàn thuốc vào gạt tàn, nói tiếp, “Cô thử nghĩ xem, thân
chủ của cô mới mười bảy tuổi đã bị mấy tên công tử nhà giàu kia cưỡng bức. Mọi
người trong gia đình cô ta đều đặt hết hy vọng vào cô, đừng để họ phải thất
vọng.”
Lạc Tranh nhìn chằm chằm vào rượu vang đỏ đang khẽ dao động trong ly, cúi đầu
nói nhỏ, “Thành thực mà nói, phiên toà này là do tiền bối Húc Khiên nhận, tôi
chỉ là trợ lý của anh ấy mà thôi.”
“Chính vì thế, cô mới càng phải giúp cậu ta.” Tề Lê cười cười, “Tôi biết cô
thầm mến Húc Khiên, nếu như cậu ta biết chứng cứ trọng yếu này do cô giúp cậu
ta tìm được, cậu ta nhất định sẽ nhìn cô bằng con mắt khác. Đêm nay chính là
một cơ hội tốt.”
Tề Lê là luật sư rất có địa vị trong văn phòng luật, chuyên phụ trách các vụ
kiện đòi ly hôn. Cô ta tốt nghiệp trường luật cùng khoá với Ôn Húc Khiên, còn
Lạc Tranh là đàn em ít tuổi hơn bọn họ mấy khoá, lúc vừa mới tốt nghiệp liền
đến văn phòng làm trợ lý cho Ôn Húc Khiên chỉ bởi một nguyên nhân rất đơn
giản, nàng thích học trưởng Ôn Húc Khiên.
Lạc Tranh khẽ nhấp chút rượu, thản nhiên nói, “Nếu trong lòng anh ấy có tôi,
thì cho dù tôi không làm gì đi nữa cũng vẫn khiến anh ấy chú ý. Còn nếu trong
lòng anh ấy không có tôi, thì cho dù tôi có làm nhiều cỡ nào cũng vô dụng.”
“Cô đó, thực đúng là học luật nhiều quá đến ngốc rồi. Thật không biết nên nói
cô quá lý trí hay quá thiếu kinh nghiệm. Đàn ông họ chỉ muốn trao đổi “thứ đó”
mà thôi, cô hiểu không? Tề Lê lại châm điếu thuốc khác, khẽ nhả ra một vòng
khói khá điệu nghệ.
“Ok, trao đổi.” Lạc Tranh cười nhẹ, đứng dậy.
“Đi đâu vậy?”
“Đến chỗ đàn ông thích trao đổi, nếu không làm sao lấy được chứng cớ?” Lạc
Tranh cầm lấy ví, quay đầu lại nhìn Tề Lê, “Chị xác định hắn chỉ là một tên
phá gia chi tử, sẽ không có phiền phức gì chứ?”
“Đương nhiên.” Tề Lê gật đầu.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, chậm rãi đi xuống phòng tiệc tầng dưới…
Cánh cửa chỗ khúc quanh ở hành lang khép hờ không ngăn nổi tiếng rên rỉ yêu
kiều từ bên trong phát ra. Que khe cửa, có thể thấy rõ ràng một đôi nam nữ
đang dây dưa bên trong. Người đàn ông, không đúng, phải gọi là người thiếu
niên kia, chỉ thấy bóng lưng của hắn hướng ra ngoài, xem ra hắn đang nỗ lực
chuyển động trên thân hình cô gái phong tình vạn chủng quần áo đã sớm lộn xộn
kia. Hai chân thon dài của cô ta như rắn nước quấn chặt lấy thắt lưng của
thiếu niên kia.
Phía sau cửa, Lạc Tranh khẽ cười đầy khinh miệt, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra,
cũng chưa đi vào, ngược lại đứng dựa bên cạnh cửa, khẽ nhấp chút vang đỏ trong
ly, vừa nhìn đôi nam nữ đang kích tình trước mặt như thể đang xem kịch.
Tiếng động lạ phía ngoài khiến cô gái kia hoảng sợ hét lên như thể gặp quỷ,
vội vàng đấy thiếu niên kia ra, cuống cuồng chỉnh sửa lại quần áo. Thiếu niên
kia đứng dậy, liếc mắt nhìn thấy nụ cười lấp lánh của Lạc Tranh phản chiếu qua
ly rượu có vẻ hơi giật mình nhưng rất nhanh khôi phục sự bình tĩnh. Tuy nhiên,
trong suốt quá trình sửa sang lại trang phục không hề rời mắt khỏi gương mặt
Lạc Tranh.
Ánh trăng cùng ánh đèn trên tường giao hoà khiến tướng mạo người thiếu niên
kia hiện lên rõ ràng trước mắt Lạc Tranh. Không kể tới vóc người cao lớn anh
tuấn của hắn, mái tóc đen nhánh có vài lọn hơi che khuất đôi mắt đẹp, toả ra
ánh nhìn vô cùng ôn nhu, sống mũi cao thẳng mang theo chút vẻ xa cách, khiến
người khác không dám tới gần nhưng vẫn toát lên sự dụ hoặc chết người.
Lạc Tranh chỉ hờ hững liếc nhìn hắn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đôi mắt lonh
lanh như nước mùa xuân không hề tỏ ra tránh né, nhẹ nhàng chớp chớp, đôi môi
đỏ mọng khẽ nhấp một ngụm vang đỏ, bờ môi vương chút rượu càng ánh lên sự căng
mọng cùng thơm ngát như quả đào mật.
Thiếu niên khẽ nhếch môi, rõ ràng đem toàn bộ sự chú ý đặt vào cô gái vừa đột
ngột xuất hiện.
Lạc Tranh hơi ngửa cổ, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, ngón tay thon
dài khẽ buông lỏng, chiếc ly trong suốt liền rơi xuống tấm thảm xa hoa. Nhưng
nàng chỉ nhìn về phía thiếu niên kia nở một nụ cười dịu dàng, sau đó lưu lại
trong ánh mắt hắn một bóng lưng xinh đẹp.
Ánh đèn dưới bãi đậu xe ngầm hắt lên bóng Lạc Tranh đổ dài trên mặt đất. Tiếng
giày cao gót ưu nhã ngưng bặt trước một chiếc xe thể thao có màu sắc hơi chói
mắt. Xác định rõ bóng dáng thiếu niên kia đang theo sát phía sau, ánh mắt nàng
có chút hoang mang.
Quả nhiên khi Lạc Tranh vừa muốn đi qua chiếc xe thể thao, sau lưng liền bị
một sức mạnh to lớn khống chế. Cánh tay người thiếu niên kia hệt như một chiếc
kìm sắt, siết chặt eo nhỏ của nàng, kéo mạnh vào trong lòng hắn.
Lạc Tranh khẽ nhếch môi cười, liền đó xoay người lại, ngẩng đầu, không chút sợ
hãi nhìn thẳng vào mắt người thiếu niên kia. Nhưng khi khuôn mặt hắn sát lại
gần nàng, trong lòng Lạc Tranh bất giác dâng lên một cảm giác bất an không thể
lý giải… Chương 2: Dụ tình ( 2 ) Lạc Tranh lần đầu tiên nhìn thấy một người
đàn ông có diện mạo còn đẹp hơn cả phụ nữ. A, không đúng, chính xác phải gọi
hắn là thiếu niên. Ở khoảng cách gần như vậy nàng mới sợ hãi than thầm, thì ra
diện mạo con người cũng có thể tinh tế đến vậy.
Ẩn dưới những sợi tóc dày rậm là cặp mắt hẹp dài của hắn đang loé lên tia đùa
bỡn. Khoé miệng đẹp đẽ nhìn gần không có lấy chút tỳ vết, hơi cong lên để lộ
một nụ cười quỷ mị như thể hài lòng vì đã bắt được con mồi, toàn thân toát lên
vẻ kiêu ngạo của kẻ đi săn. Có điều, xương cốt của hắn rất rắn chắc, chỉ mới
mười mấy tuổi mà đã cao hơn nàng hẳn một cái đầu, so với bạn bè cùng lứa có vẻ
chín chắn hơn rất nhiều, chỉ có mùi hương trái cây thoang thoảng trên người
hắn mới khiến người ta nhớ rõ hắn vẫn là một thiếu niên.
Trong lòng Lạc Tranh có chút không được tự nhiên. Nếu muốn nắm được chứng cứ
có lợi thì có rất nhiều phương thức, không nhất thiết phải chọn cách này. Gót
giày hơi chếch đi một chút, vừa muốn mở miệng lại nghe thấy người thiếu niên
kia kề tai nàng nói nhỏ…
“Tiểu thư, gọi em thế nào đây?” Tiếng nói rất êm tai, giống như không khí
trong lành nơi rừng rậm, toát ra sự thoải mái khó tả.
Lạc Tranh hơi run lên, giống như bị tiếng nói của hắn mê hoặc, một lúc sau mới
ổn định lại tâm tình, nhẹ nhàng cười một tiếng, để lộ lúm đồng tiền vô cùng mị
hoặc…
“Cô gái vừa rồi cậu cũng không có nhớ tên?” Nàng thông minh đáp lại. Kẻ ăn
chơi trác táng như hắn, đương nhiên sẽ không nhớ tên những phụ nữ mà hắn từng
trăng gió. Câu trả lời của nàng không để lại chút đầu mối nào, tránh được rất
nhiều phiền phức về sau.
Quả nhiên, thiếu niên kia khẽ cười, “Em rất thông minh.”
“Cậu thích thì tốt rồi…” Lạc Tranh nở nụ cười rất hàm ý, lộ ra hàm răng
trắng bóng.
Vẻ đùa cợt trong ánh mắt thiếu niên kia nhanh chóng bị thay thế bởi sự kinh
ngạc. Gương mặt đẹp trai của hắn khẽ sát lại gần nàng, hít thật sâu mùi thơm
trên người nàng, cất giọng nói vô cùng dễ nghe, trầm thấp lại mơ hồ có chút ám
muội, “Có ai từng nói với em rằng, nụ cười của em rất mê người, mùi hương trên
cơ thể rất cám dỗ hay chưa?”
“Có…” Lạc Tranh cố ý kéo dài giọng mình, nghe qua có chút lười biếng, vươn
ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ loạn trên ngực hắn, vẻ mặt tươi cười lộ rõ nét
kiều mị lại vô cùng dịu dàng, “Không phải là cậu đâu.”
Thiếu niên kia giữ lại bàn tay nhỏ bé không an phận của nàng, trầm giọng nói,
“Vậy em có tin, người ta sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên không?”
“Cậu sẽ như vậy sao?” Lạc Tranh cười nhẹ.
“Trước kia thì không, nhưng hiện tại thì có. Tôi nghĩ, tôi đã bị em làm cho mê
mẩn rồi.”
Lạc Tranh nhếch môi, nhìn thấy vẻ ám muội trong mắt thiếu niên kia, khẽ nói,
“Cậu rất biết cách ăn nói…”
Thiếu niên kia cười, không nói thêm gì, cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng. Nụ hôn
kéo dài xuống sống mũi cao thẳng, vừa muốn xâm chiếm đôi môi anh đào liền bị
ngón tay mảnh khảnh ngăn lại.
“Cứ coi như là yêu từ cái nhìn đầu tiên thì tôi cũng không muốn biểu diễn cho
những người khác xem đâu.” Lạc Tranh cười, chỉ về phía camera cách đó không
xa.
Thiếu niên kia hiểu ra, gương mặt tinh tế hơi sát lại bên tai nàng, khẽ nở nụ
cười trầm thấp mang theo ý vô cùng vui vẻ, “Vậy…chúng ta đổi chỗ khác, được
chứ?”
Lạc Tranh cảm thấy hơi căng thẳng nhưng vẫn cố nén sự khẩn trương trong lòng,
khẽ cười, “Cậu muốn đổi đi đâu?”
Đôi môi tà mị của thiếu niên kia khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ quỷ dị, nhẹ nhàng
thổi hơi nóng bên tai nàng, “Ở trong xe, được chứ?”
Lạc Tranh sững người, còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe tiếng cửa xe mở ra, liền
sau đó, cả người nàng bị thiếu niên kia đẩy mạnh xuống ghế sau…
Lạc Tranh lần đầu tiên tiếp xúc ở khoảng cách gần với một chiếc xe thể thao
cao cấp thế này. Đây là chiếc Saleen S7 Twin Turbo đã được nâng cấp, là loại
xe thể thao được sản xuất với số lượng hạn chế, được cả thế giới công nhận là
chiếc xe có tốc độ nhanh nhất. Chiếc xe này, Lạc Tranh mới chỉ được nhìn trên
tạp chí mà thôi. Thân xe được làm từ sợi cacbon hoạt tính, hệ thống thông gió
hai bên thân xe được thiết kế theo kiểu mang cá, đường cong trên thân xe được
kéo dài và mở rộng hơn về phía sau khiến người ta nhìn vào có cảm giác từng
đường nét của nó đều vô cùng mạnh mẽ. Bộ cửa xe là loại cửa cắt kéo, khi mở
được nâng lên phía trên khiến thoạt nhìn vào chiếc xe giống như một con tàu vũ
trụ từ sao Hoả đáp xuống Trái đất.
Khi cả người Lạc Tranh ngã vào trong xe, nàng mới phát hiện ra ghế xe được
thiết kế theo kết cấu bất đối xứng. Ghế lái có sáu nút tròn cùng với cần số tự
động, thiết kế rất phù hợp với thân hình đàn ông cao lớn. Nội thất trong xe
cùng ghế ngồi được bọc da thật, là da trâu cùng da sơn dương loại cao cấp
nhất. Hệ thống điều hoà, cửa kính điều khiển bằng hệ thống điện, điều khiển
đóng mở từ xa. Kính chắn gió trước mặt với cần gạt nước tự động điều chỉnh khi
trời mưa. Tay lái cũng được bọc da thật, cùng với hệ thống dàn âm thanh
AM/FM/CD/DVD/TV cao cấp… tất cả chỉ có thể dùng từ xa hoa để hình dung.
Nhưng sự chú ý của Lạc Tranh không chỉ dừng lại ở mức độ xa hoa của chiếc xe.
Ánh mắt nàng đảo nhanh nhìn quét qua một lượt toàn bộ bên trong. Tề Lê đã phái
người điều tra ra, cuộn băng ghi hình vụ thân chủ của nàng bị mấy tên ăn chơi
trác táng này cưỡng bức được để ở trên xe, nhưng mà không biết hắn cất nó ở
chỗ nào?
Mải nghĩ ngợi, Lạc Tranh chỉ cảm thấy cả người bị đè xuống, ánh mắt nàng nhìn
thẳng vào ánh mắt như cười như không của thiếu niên kia, khuôn mặt đẹp toả ra
mùi hương trái cây dịu ngọt đang bao phủ lấy nàng…
“Em rất bình tĩnh.” Thanh âm của hắn tràn ngập sự dịu dàng, nhìn thấy ánh mắt
nàng không gợn chút sợ hãi, cúi đầu cười khẽ.
“Tôi chẳng có lý do gì để hoảng sợ cả.” Lạc Tranh bị hắn đè xuống, cũng không
vội vã thoát ra, không gian trong xe tuy lớn, nhưng cũng không đủ lớn đến mức
nàng có thể trốn chạy, cho nên chẳng thà duy trì vẻ lạnh lùng, bình tĩnh cùng
tỉnh táo còn có tác dụng hơn.
Thiếu niên kia khẽ cười, để lộ hàng răng đều đặn thẳng tắp và sáng trắng như
vầng trăng trên trời, “Em biết không, chiếc xe đã qua nâng cấp này trên toàn
thế giới chỉ có một chiếc duy nhất. Mọi phụ nữ nhìn thấy nó đều sẽ mê mẩn đến
phát cuồng, nhưng em lại cực kỳ bình tĩnh. Chẳng lẽ, em thực sự cho rằng tôi
sẽ không làm gì em sao?”
Lạc Tranh khẽ cười, “Thứ nhất, tôi không mấy hiểu về xe cộ, cho nên chiếc xe
này tôi chỉ có thể thấy là nó rất đáng giá, nhưng cũng chẳng cách nào biết
được giá trị thực của nó. Thứ hai, từ trong ánh mắt cậu, tôi có thể nhìn rõ
ham muốn của cậu.”
“Bảo bối…” Thiếu niên mỉm cười thì thầm, “Cho phép tôi gọi em như thế. Em là
người phụ nữ lạnh lùng, bình tĩnh và thông minh nhất mà tôi từng gặp. Giờ tôi
hối hận rồi.”
“Hối hận?” Lạc Tranh nhè nhẹ chớp mi, nàng biết trên mặt mình phải thể hiện
thần tình thế nào mới có được vẻ quyến rũ.
Thiếu niên cúi đầu xuống, cánh môi tà mị nhẹ nhàng áp lên đôi môi căng mọng
của nàng, “Tôi thích phụ nữ thông minh, so với ở trong xe, tôi thích ở trong
phòng tổng thống của khách sạn mà…chiếm đoạt em hơn.”
Lời nói vô cùng ám muội cùng ngôn từ tao nhã thốt ra từ miệng hắn khiến Lạc
Tranh bất giác hoảng hốt, thậm chí trong mắt nàng còn có chút nghi ngờ. Một
thiếu niên tao nhã như vậy, sao có thể đi cưỡng bức một thiếu nữ xa lạ cơ chứ?
“Bảo bối, em đang nghĩ gì vậy?” Thiếu niên chăm chú nhìn nàng.
“Đang suy nghĩ…” Lạc Tranh liếc mắt nhìn, liền sau đó vòng tay quấn quanh cổ
hắn, nhẹ nhàng nói, “Cậu…sẽ chiếm đoạt tôi như thế nào?”
Nàng không có nhiều thời gian để lãng phí trên người hắn, phải hành động thật
mau lẹ. Tìm được chứng cứ rồi còn phải thức thâu đêm để lập hồ sơ trình lên
toà án.
Thiếu niên nở nụ cười, cúi đầu xuống…
Từng nụ hôn tinh tế rơi lên môi, lên cổ Lạc Tranh… Thiếu niên kia còn đang say
mê trong mùi thơm cơ thể nàng không hề chú ý đến Lạc Tranh đã nâng tay lên,
ngay sau đó…
Một cú đập hung bạo giáng xuống!
Thiếu niên kêu lên một tiếng đau đớn, mất đi tri giác.
Lạc Tranh lập tức ngồi dậy, thở hổn hển từng hồi. Có trời biết, nàng chỉ biết
có một chiêu này, nếu như đánh xuống mà không làm thiếu niên kia ngất đi thì
xem như nàng hoàn toàn xong đời…
Việc không thể chậm trễ thêm, Lạc Tranh vội bắt đầu lật tung mọi ngõ ngách
trong xe, cuối cùng tại một ngăn để đồ linh tinh, nàng tìm thấy một cuộn băng
ghi hình. Không một chút chần chừ, liền bỏ vào trong ví.
Lạc Tranh sửa sang lại quần áo hơi có chút lộn xộn, liếc nhìn thiếu niên đang
hôn mê bất tỉnh kia, vội vàng rời khỏi hiện trường.