Bạch Bạch cảm thấy mình nhất định con hồ ly xui xẻo nhất thiên hạ ! Vô cớ lại bị thương không rõ lý do, ai trông thấy cũng có thể giẫm đạp.
Hôm nay, thật vất vả lắm vết thương mới đỡ hơn một chút, cơ bản là có thể hoạt động được, Bạch Bạch nhìn quanh không thấy Mặc Yểm ở trong phòng, vội vàng giữ thân thể xiêu xiêu vẹo vẹo của mình chạy quanh sân, nhìn một mảnh vườn trồng hoa, nàng nhìn mà thèm thuồng
Bạch Bạch rất yêu hoa, thích nhất là loài hoa hồng, trước kia khi ở trong núi tu luyện, gần động phủ trải khắp đồi đều trồng hoa hồng, loại nào cũng có, khi hoa nở nàng còn rất thích nằm ngủ dưới khóm hoa, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cành lá chiếu vào cơ thể, trong không khí đều là hương hoa, thứ cảm giác này thật là tốt!
Tuy ở cùng Mặc Yểm thật tốt, giường chiếu mềm mại thoải mái, nhưng Bạch Bạch lại càng tưởng nhớ quá khứ, nhớ mùi hoa hồng khi vẫn còn ung dung tự tại, hương hoa quen thuộc của loài hoa đó cũng làm cho nàng càng có cảm giác an toàn, giống như được trở về mấy trăm năm trước khi mình vẫn còn là con hồ ly tu luyện ở động phủ
Ôm cái đuôi bông xù, Bạch Bạch cuộn tròn nằm ở dưới cây hồng hoa, thoải mái hít một hơi thật sâu, mơ mơ màng màng đã ngủ mất.
Trong mơ nàng thấy mình về tới động phủ, Phụ thân mụ mụ làm gà quay đang chờ nàng, mụ mụ dịu dàng, ôm nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng che chở cho nàng, Phụ thân đưa tay ra vuốt ve bộ lông trắng mềm mại trên người nàng, từng chút, từng chút, thật thoải mái!
Trong cơn mơ Phụ thân xé một miếng gà quay đưa đến miệng nàng, nàng há to miệng ý định a ô một miếng ăn hết, bỗng nhiên thấy vô cùng đau nhức khiến nàng tỉnh lại từ trong mộng đẹp, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã nghe thấy “Chi” một tiếng kêu thảm thiết từ trong cổ họng nàng phát ra
Đau quá…….. đau quá!…….
“Hừ! Quả nhiên chỉ cần chạm nhẹ vào cây hoa bảo bối của chàng thì chàng sẽ chịu bỏ thời gian ra để gặp thiếp! Oan gia, chẳng lẽ thiếp còn không bằng cây hoa bảo bối của chàng ư???” Người chưa tới âm thanh đã tới trước, Quỳnh Nguyệt tiên tử nũng nịu trách mắng.
Lúc này trong lòng Mặc Yểm tràn đầy thương tâm cho vết thương của con vật cưng, nghe Quỳnh Nguyệt tiên nói, chớp mắt trông thấy tiểu thị nữ bên cạnh cầm trên tay vài đóa Lục Ngạc đang sợ run rẩy, càng không kiên nhẫn mà tức giận.
Còn dám tùy ý động đến các thứ của hắn, nữ nhân này xem mình là ai chứ?!
Không để ý đến dáng vẻ đang hờn dỗi của Quỳnh Nguyệt tiên tử, Mặc Yểm ôm Bạch Bạch ở trong lòng, vượt qua các nàng đi tới gian phòng nghỉ.
Từ trước tới giờ, mặc dù hắn đối với Quỳnh Nguyệt tiên tử không có nhiều nhiệt tình, nhưng cũng không bao giờ tỏ ra lãnh đạm như vậy? Quỳnh Nguyệt tiên tử quen với việc người khác yêu mến nàng, bây giờ Mặc Yểm lại có thái độ lãnh đạm như vậy, đối với nàng mà nói, đó là một hình thức khiêu chiến.
Những tiên nhân khác trước mặt nàng đều nịnh nọt để mong hấp dẫn được nàng, tuy vậy nàng cũng không dám chắc có thể vì Mặc Yểm mà biến thành một nữ nhân dịu dàng, ngoan ngoãn nhẫn nhục chịu đựng.
Trước mặt thị nữ mà nàng phải chịu mất mặt như vậy, không khỏi giận dữ, một tay túm lấy đóa hồng Lục Ngạc trên tay Vân nhi ném trên mặt đất giẫm đạp một hồi, một tay quạt cho Vân nhi hai cái bạt tai, mắng: “Đồ vô dụng!”