Hai tên thợ săn đang kinh hãi cố gắng muốn đưa tay rút dao lại, nhưng không còn kịp nữa rồi, ánh đao lóe lên, máu phun tóe ra khắp nơi, trên người cả hai đều lưu lại một vết đao rất sâu! Ác mộng cũng chưa chấm dứt, khi ý thức hai người trở về, giống như gặp phải kẻ thù không đội trời chung, bản thân điên cuồng múa đao hướng tới người đối diện chém giết, chém thẳng vào đến khi máu thịt bay tứ tung mà động tác vẫn không ngừng. Lúc đầu bọn họ muốn cố gắng thu tay lại, sau vài đao lại thầm nghĩ chém ngã đối phương trước, cố gắng bảo vệ tính mạng của bản thân, không còn biết là bị tà thuật khống chế hay là do chính mình chủ động vung đao……
Rất nhanh chóng, hai người thợ săn bị thương nặng ngã xuống, trước khi chết vẫn cố gắng suy nghĩ rõ ràng xem mình đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy trong rừng trống không, chỉ còn bạn của mình bị mình chém nằm cạnh trên mặt đất, mũi tên đầm đìa vết máu trên cây, con mồi bị bắn trúng và bóng dáng tên công tử khôi ngô khác thường kia đã không thấy đâu.
Đêm qua Bạch Bạch cố sức tránh thoát sấm sét nổ ầm ầm, cuối cùng kiệt sức ngã xuống đất, buổi sáng hôm nay vừa mới tỉnh dậy lại nghe thấy tiếng người ở gần đó truyền tới, Bạch Bạch bị dọa thành chim sợ cành cong, nghe thấy tiếng đã muốn chạy trốn, không biết do tình trạng kiệt sức nên động tác chậm chạp, cuối cùng không tránh nổi mũi tên vừa mạnh vừa chuẩn của người thợ săn kia.
Khoảnh khắc mũi tên dài đó xuyên qua, đau đớn dữ dội làm nàng chết ngất đi, những chuyện xảy ra sau đó cũng không biết, trước khi hôn mê hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu, có Phụ thân, mụ mụ, có vị thần tiên sư phụ mà đến nay vẫn chưa biết dung mạo, và Mặc Yểm toàn thân hắc y…… Phụ thân mụ mụ chắc chắn sẽ rất đau lòng thương tâm, sư phụ chắc sẽ thất vọng, còn Mặc Yểm ……không biết có đau buồn vì mình hay không?
Chỗ dựa xấu, rõ ràng đã nói sẽ bảo vệ nàng…… Gạt người! Không, là lừa gạt hồ ly!
Khi Bạch Bạch tỉnh lại một lần nữa thì đã là bảy ngày sau, cố gắng mở mắt ra một cái khe hẹp, không nhìn thấy rõ gì cả, mù mịt trong chốc lát làm nàng không rõ lắm, mình là đã xuống địa phủ hay là vẫn còn đang ở nhân gian. Chân tay hoạt động một chút lại thấy toàn thân đau nhức một trận, nhịn không được kêu lên một tiếng yếu ớt.
“Tỉnh rồi sao?” trong giọng nói khàn khàn lộ ra sự vui mừng, có chút quen quen, Bạch Bạch híp mắt thấy dường như có một bóng đen trước mắt, muốn nhìn lại rõ ràng một chút cũng hoàn toàn không có sức lực, một lần nữa ý thức lại chìm vào một khoảng không mù mịt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Trong lỗ tai hình như nghe thấy giọng nói trầm thấp mà bản thân rất quen thuộc “Không có việc gì chứ”,” Không có việc gì chứ”, nàng rất muốn lớn tiếng phản bác: “Làm sao mà lại không có việc gì chứ? Ta đau chết đi được!”
Nhưng không thể phủ nhận, khi nghe thấy giọng nói ấy, nàng dường như không còn sợ hãi.
Lại qua vài ngày, tuy vẫn không có sức lực mở to mắt, nhưng đã có thể nghe được rất nhiều âm thanh. Giọng nói có vẻ quen thuộc kia không ngừng vang lên bên tai……
Mặc Yểm nghe xong lông mày lập tức thả lỏng ra chút ít, khó mà thấy được nàng muốn ăn gì đó, chẳng qua nước cam lộ dương liễu này đã không còn mấy, nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn là rất sung sướng đem cái lọ còn lại cuối cùng mang ra cho tiểu hồ ly tham ăn ăn.
Tiểu hồ ly tinh thần không tồi, khóc lên cũng có chút khí lực: “Đau quá, rất đau, ô ô ô!”
“Ngoan ngoãn, nhắm mắt lại ngủ một giấc, tỉnh lại sẽ không đau nữa……”
Mặc Yểm sợ nàng tiêu hao quá nhiều thể lực ảnh hưởng đến việc phục hồi, chỉ hướng nàng thi chú làm cho nàng một lần nữa mê man đi.
Mặc Yểm đứng dậy gọi một tên tiểu đồng tử tới dọn dẹp gian phòng. Nơi này là động phủ của hắn, một ít việc vặt vãnh tự nhiên có người thay hắn lo liệu.
Tên tiểu đồng tử này tên là A Miểu, nhanh tay nhanh chân đẩy cửa tiến vào, vừa thấy trên bàn nhỏ bên giường tùy ý đặt hai cái bình bạch ngọc nhỏ, liền phát ra một tiếng kêu khẽ, âm thanh tuy nhỏ, nhưng bên trong bao hàm cảm xúc vô cùng phong phú, rõ ràng đúng là đau lòng!
Nước cam lộ dương liễu a! Đó là nước cam lộ dương liễu a! Không phải là loại nước trà súc miệng bình thường gì nha! A Nghiêu chạy đi bảy ngày đường mới đưa vật quý về , thế mà chủ nhân lại tùy tiện tiện rót vào miệng con bạch hồ ly này! Giậm chân giận dữ nha!
Bạch hồ ly gì mà được chiều chuộng như vậy, ăn tiên đan tiên thảo như cơm, uống nước cam lộ dương liễu như trà! Rõ ràng nhìn cũng không có gì đặc biệt!
Lời là nói như vậy, A Miểu vừa dọn dẹp gian phòng, vừa vụng trộm dò xét Bạch Bạch đang ngủ say như chết giống đứa trẻ con, trong thâm tâm bị kích thích muốn sờ sờ lông hồ ly trắng xoã tung trên người nàng. Không biết có phải là sờ cũng tốt như được nhìn như vậy hay không …… Mấy ngày nay lão trông thấy chủ nhân hết sờ lại sờ, thích thú không buông tay, chắc là cảm giác rất thích a!