Thực ra Mặc Yểm muốn tìm được Bạch Bạch không phải là chuyện khó. Do trước đó, hắn đã yểm bùa chú trên người Bạch Bạch, vì vậy dù cho hai người ở cách xa ngàn dặm, nhưng thông qua bùa chú, hắn vẫn cảm nhận được tâm tư của nàng một cách dễ dàng, và lại càng dễ dàng hơn nếu hắn muốn biết chỗ ở của nàng
Cho nên hắn cũng không vội vàng nóng nảy., rời khỏi gian phòng của U Lan Tiên Tử, từng bước đi của hắn dường như cũng chậm lại. Lòng hắn có chút không yên, trong đầu lộn xộn những cảm giác khác nhau, cảm thấy tâm thần có chút không tập trung.
Hắn không muốn thừa nhận nguyên nhân của những cảm xúc này đều là do Bạch Bạch rời đi.
Chẳng qua chỉ là do hắn nhất thời cao hứng tiếc nuối tiểu vật cưng đã được thuần dưỡng lại đi khỏi mà thôi.
Nếu nàng rời đi, thì nàng cứ đi
Trên thế gian này, hồ ly tu luyện tiên đạo tuy không nhiều, nhưng không phải là quá hiếm đến độ không tìm thấy. Nếu thật sự hắn muốn, thì nhất định sẽ tìm được, vì cớ gì mà hắn phải phiền não vì nàng
Tuy vô số lần Mặc Yểm tự thuyết phục chính mình, song dường như đều không có hiệu quả, tâm tình hắn càng ngày càng đấu tranh dữ dội và ác liệt hơn
Mặc Yểm oán hận, dùng một quyền đánh vào thân một gốc cây già. Đáng thương cho thân cây già, tuy đã là một gốc cây to lớn,tráng kiện trăm năm tuổi, nhưng khi trúng một quyền của Mặc Yểm, thân cây không khỏi nghiêng ngả. Mặc dù không lập tức đổ xuống, nhưng cành lá trên cây lại nhanh chóng héo rũ đi, mất hết sinh lực, còn thân cây chắc sẽ không tiếp tục sinh trưởng được nữa
Mặc Yểm không thể hiểu nổi nguyên nhân sự hận thù này của mình, vội vàng đi vài bước
Trong thâm tâm cảm thấy nhất thời bức bối, bỗng có một giọng nói vọng tới:
“Bạch Bạch là con vật cưng của ngươi, làm sao ngươi lại có thể để cho nàng muốn đi thì đi như thế được. Ngươi là người đàn ông đầu tiên của nàng, đương nhiên nàng sẽ thuộc về ngươi. Ngươi vì nàng mà hao tổn khí lực đi tìm tiên thảo giúp nàng tu luyện, chẳng lẽ ngươi lại nỡ lòng buông tay sao.Tốt nhất ngươi nên đi tìm nàng trở về, sau này nếu hai người có tách ra, nguyên nhân duy nhất chỉ có một: Là do ngươi đuổi nàng đi.”
Sắc mặt Mặc Yểm khó coi mất vài phần, lạnh giọng nói: “Không cho phép ta?! Ngươi dựa vào cái gì mà mà có quyền không cho phép ta? Hay bởi vì ngươi ăn nằm với ta nên ngươi cho rằng giống hồ ly tinh dâm đãng vô sỉ như ngươi, có thể dựa vào kĩ năng giường chiếu mà làm ta mê đảo, dễ dàng khiến ta nghe theo lời ngươi nói?!”
Bạch Bạch bị chửi tuy rất ủy khuất, nhưng vẫn dậm chân nói: “Hồng Hồng ngươi đi mau!”
Hồng Hồng lắc đầu nói: “Không đi! Ta đi ngươi làm sao bây giờ?”
“Hắn sẽ không giết ta, ngươi đi mau đi” Bạch Bạch cũng không hiểu lòng tin của mình bắt nguồn từ đâu, trong khi trước đây Mặc Yểm đã ra tay giết chết Xà Yêu, cũng đã cùng song tu với hắn y như thế, một cái chết nhanh chóng chỉ trong tích tắc mà thôi.
Hồng Hồng chần chờ một chút, thầm nghĩ: “Bạch Bạch xinh đẹp mê người như vậy, rõ ràng Mặc Yểm có ý đối với nàng, làm sao hắn lại cam lòng ra tay giết nàng? Nghĩ như vậy hắn liền không chần chờ, một tay kéo Lăng Thanh Giám đang mê man trong góc chạy như bay rời đi, thậm chí không quay đầu lại.
Mặc yểm muốn truy đuổi, nhưng lại bị Bạch Bạch nhảy đến ôm gắt gao, tức giận đến mức sắc mặt chuyển màu xanh lét, mà hắn tức giận nhất chính là khi thân thể mềm mai của Bạch Bạch dán vào trong lồng ngực của hắn, thì khiến hắn tự dưng nảy sinh suy nghĩ cổ quái muốn gắt gao ôm lấy thân thể nàng.
Hắn thật sự là quá coi thường con tiểu hồ ly chết tiệt này, cho rằng nàng chỉ khờ dại đơn thuần, thế mà vừa quay đi một cái nàng đã liền vui duyên mới.
Cho rằng nàng thuần khiết không biết gì cả, hết lần này tới lần khác nhất cử nhất động của nàng làm cho tâm thần hắn lay động, có mị lực hấp dẫn cực lớn, quả thật không phải yêu tinh bình thường nào cũng có khả năng làm được.
Lấy lại bình tĩnh, bắt buộc chính mình phải một tay hung hăng đẩy ngã Bạch Bạch trên mặt đất, hắn lạnh giọng quát mắng: “Ngươi chẳng qua chỉ là con hồ ly không biết thẹn, ai cũng có thể lấy làm chồng. Thực cho rằng chỉ dựa vào khả năng dụ dỗ thủ đoạn là có thể câu dẫn ra lệnh cho đàn ông sao?! Cút đi! Cút được thì cút cho xa ?! Nếu một lần nữa ta gặp lại ngươi thì đừng trách ta xuống tay vô tình!”
Bạch Bạch không hiểu tại sao hắn lại chửi mình, ủy khuất, tức giận, thương tâm hết thảy bỗng chốc dâng lên trong lòng, nước mắt không nghe lời mà lã chã rơi xuống không ngừng, nghẹn ngào lớn tiếng phản bác nói: “Ngươi là đồ bại hoại! Trước đây rõ ràng là ngươi cùng tỷ tỷ Hoa lan tiên tử chơi đùa không để ý tới ta! Ta chán ghét ngươi! Ta cũng không muốn gặp đến ngươi! Ô ô ô ô!”