Trong khách sạn, các vị khách châu đầu rỉ tai nhau thì thầm, cũng có không ít người đã cầm sẵn trên tay bọc quần áo, chỉ đợi quan sai kiểm tra xong liền “bôi dầu vào gang bàn chân” (*ý nói khởi động chuẩn bị sẵn sàng xuất phát) lập tức rời khỏi cái “địa phương quỷ quái” này. Sự xuất hiện của Mặc Yểm và Bạch Bạch, một đôi tuấn nam mỹ nữ tuyệt đỉnh vẫn làm không ít người nhìn chăm chú như trước, nhưng là vì bị cái chết uy hiếp trước mặt, hứng thú thưởng thức người đẹp của mọi người rõ ràng bị đả kích lớn.
Mặc Yểm kéo Bạch Bạch, nghênh ngang đi qua đại viện, hoàn toàn không bị không khí kinh hoàng trầm trọng ảnh hưởng. Đi qua tiểu viện của Lăng Thanh Ba, Bạch Bạch có chút không yên lòng, giật nhẹ tay áo của hắn, nhìn lên với một ánh mắt tràn ngập ý khẩn cầu, đơn giản là có ý tứ hy vọng hắn cứu Lăng Thanh Ba. Mặc Yểm một đêm ngủ ngon, lại vừa mới được “ăn ngon một bữa”, tâm trạng rất tốt, sảng khoái gật gật đầu, lập tức liền đổi lấy được một nụ cười ngọt ngào rộng mở của tiểu mỹ nhân.
Hai người đang “mắt đi mày lại”, cửa chính ở tiểu viện của Lăng Thanh Ba đột nhiên mở, Lăng Thanh Giám đem theo tiểu thư đồng đi ra. Bốn người đùng cái đối mặt nhau, đều khẽ giật mình. Tiểu thư đồng vẻ mặt đề phòng, giơ tay phải sờ vào lá bùa trong ngực. Lăng Thanh Giám khoát tay ra hiệu hắn ngừng lại, bước vài bước lên phía trước nói: “Không biết huynh đài là cao nhân phương nào? Có biết xà yêu đêm qua lai lịch ra sao không?”
Đêm qua hắn tuy không nghe thấy Mặc Yểm cùng xà yêu nói gì, nhưng từ tư thế giằng co của hai người thì xem ra, hẳn là hắn ta ngăn cản xà yêu đi hại tiểu muội của mình. Nói vậy, nên xem như là người đứng về bên mình. Hơn nữa, hắn thực sự là người có năng lực bản lĩnh, tất nhiên muốn lôi kéo mượn sức. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Mặc Yểm quét mắt liếc nhìn hắn một lượt, tỏ ra không kiên nhẫn trả lời lại: “Lai lịch của nó là gì không quan trọng, xem trọng muội muội của ngươi đi, mục tiêu của xà yêu là cô ta. Về phần ngươi…… e là chạy trời không khỏi nắng.”
Nói xong cũng không để ý sắc mặt Lăng Thanh Giám thế nào, buông lỏng Bạch Bạch bước đi.
Trong vòng hai ngày nay, đã là người thứ hai nói mạng nhỏ của hắn khó bảo toàn, trải qua kinh hãi đêm qua, Lăng Thanh Giám không dám lại coi đó là nói chuyện đe doạ nữa.
Tiểu thư đồng đi đến gần hắn nói: “Công tử, người này chẳng biết lai lịch ra sao, lại thêm người con gái kia bên cạnh hắn, vẻ đẹp quá tà dị, không lẽ lại cái gì tinh quái. Tốt nhất chúng ta hãy tìm vị tiểu đạo trưởng hôm qua nhờ hỗ trợ.”
Hai người thương nghị một hồi, đều nghĩ một khi đại kiếp nạn của Lăng Thanh Giám là trong vòng ba ngày, mà hiện tại đã qua một ngày, nay chỉ cần bình an qua hai ngày, là được vô sự, so với mạo hiểm lên đường trở về kinh, chẳng thà lưu ở lại đây, phòng bị cẩn thận còn tốt hơn.
Thương nghị đã định, Lăng Thanh Giám chợt nhớ tới một chuyện, đánh mắt về phía tiểu thư đồng. Tiểu thư đồng ngầm hiểu, xoay người đi ra cửa. Một lúc sau, Lăng Thanh Ba cùng hai bà vú già làm bạn đi vào trong phòng “Bái kiến tiên trưởng”.
Vân Hư vừa thấy nàng, thần sắc biến đổi, trong miệng lẩm bẩm nói: “Thì ra là thế, khó trách, khó trách!”
Lăng Thanh Giám và tiểu thư đồng liếc nhau, nói với Vân Hư: “Tiểu tiên trưởng xin cứu hai huynh muội ta!”
Vân Hư khẽ giật mình, hiểu rõ trong giây lát, nói: “Ngươi làm sao mà biết được Lăng tiểu thư cũng sắp gặp nguy?”
Lăng Thanh Giám cười khổ, đem chuyện hôm qua tại tiểu viện của Lăng Thanh Ba nhìn thấy Mặc Yểm ngăn cản xà yêu, sáng nay gặp nhau, lại mở miệng nói thẳng cảnh báo. Vân Hư gật đầu nói: “Xem ra vị công tử áo đen này cũng là cao nhân. Hắn nói không sai, về phần xà yêu vì sao lấy Lăng tiểu thư làm mục tiêu, ta cũng không thể nói rõ…… Aiz, ta cũng là thấy Lăng tiểu thư mới biết vì sao xà yêu sẽ tìm tới các ngươi.”
Lăng Thanh Giám biết rõ có hỏi lại thì quá phân nửa là chỉ tìm được một câu trả lời “Thiên cơ không thể tiết lộ”. Vì thế, dù trong lòng hiếu kỳ, nhưng cũng đành phải miễn cưỡng nín nhịn.