Đợt Thực Tập Ở Nông Thôn – Chương 5: – Botruyen

Đợt Thực Tập Ở Nông Thôn - Chương 5:

Chương 4. Bị bắt gặp đang quay tay

' Ai đấy? '

' Con gái Triệu quả phụ. '

' Mẹ nó, thật sự kích thích quá đi, mẹ đi trộm tình, con gái thì nhìn lén. '

' Xuỵt, nhỏ giọng một chút! Đừng để bị phát hiện. '

' A. ' Lưu luyến rời mắt khỏi màn Xuân Cung đồ sống động đằng xa, Hổ Tử lôi kéo Đinh Hạo rời đi. Hổ Tử tuy còn trẻ tuổi, những hắn cũng đã kết hôn rồi. Đối với hắn mà nói, chỉ coi như đang nhìn trò cười. Nhưng dục hỏa của Đinh Hạo lại bị kích thích cháy bừng bừng, rất muốn phóng thích.

Mang theo chiến lợi phẩm của hôm nay về, vừa vào tới nhà Đinh Hạo liền đi thẳng đến phòng bếp. Đến bên cạnh vạc nước, hung hăng dội xuống một gáo nước giếng lạnh buốt, lại thêm một gáo nước lạnh, dội từ đầu xuống, những vẫn không dập tắt được dục hỏa trong lòng. Cái vú đầy đặn, cái mông to mọng, cái mị nhãn mê ly của Triệu quả phụ kia, không một cái nào không đánh thẳng vào trái tim nhỏ bé thuần khiết của tiểu Xử Nam Đinh Hạo. Nghĩ đến màn cuối cùng, cái môi dưới hồng nhuận phơn phớt của Triệu quả phụ, dục hỏa lại dâng lên.

Đinh Hạo kềm nén không được cái dục vọng kia mãnh liệt kia nữa, hắn kéo khóa quần ra, trong đầu tưởng tượng thấy Triệu quả phụ đang nhẹ nhàng loạng choạng uốn éo cái mông của nàng, mị nhãn như tơ nhìn qua Đinh Hạo, trong miệng nhẹ nhàng hô ' Ta muốn… ' Móc tiểu đệ đệ đang nổi giận đùng đùng ra, khuấy động.

' A… ' Bỗng nhiên, một tiếng hét hoảng sợ của nữ nhân từ bên tai hắn truyền đến. Đinh Hạo đang trầm mê ở trong tưởng tượng thì bị tiếng hét chói tai này làm bừng tỉnh, cơn dục hỏa vừa nãy mà hắn dùng đến cả nước lạnh cũng không thể nào dập tắt lúc này đã hoàn toàn biến mất.

Đinh Hạo nơm nớp lo sợ nhìn lại, Trần Ly trần trùng trục đang dùng một cái khăn lông che ở trước ngực, hoảng sợ nhìn vào tiểu đệ đệ của hắn, thằng bé vốn đang nổi giận đùng đùng ngay lập tức chuyển thành héo rút, trước mặt của Trần Ly là một cái chậu đầy nước.

' Ngươi, ngươi tại sao lại…? ' Ông trời ơi, sao tôi lại đen đủi như vậy chứ? Tìm chỗ để quay tay thôi cũng bị người khác làm phiền?

' Ngươi… Ngươi… Ngươi… Hỗn đản! ' Trần Ly giơ tay lên, đem gầu nước lên đánh về phía đầu của Đinh Hạo. Đinh Hạo thấy vậy liền quay đầu đi, né được.

Nhìn biểu lộ cô nàng đang hoảng sợ, xấu hổ, lại đan xen phẫn nộ, Đinh Hạo căn bản không có chú ý tới thân thể đang trần như nhộng của nàng, cũng bởi vì nàng cầm gầu nước đánh Đinh Hạo, nên cái khăn mặt trượt xuống, lộ ra hơn phân nửa cặp nhũ phòng; Đinh Hạo với tốc độ cực nhanh thu thập xong tiểu huynh đệ của mình, kéo khóa lên, tông vào cánh cửa xông ra.

Thời gian dần qua tối, trong đầu Đinh Hạo vẫn bối rối như một mớ sợi đan xen. Thật là mất mặt quá. Đi quay tay lại bị người khác phát hiện, lại còn là bạn học của mình, bạn học nữ! Ngồi suy nghĩ về hành động của mình và biểu hiện của Trần Ly, Đinh Hạo thật muốn tự sát cho rồi. Xong, xong rồi, nơi này đều là người thân của nàng, vạn nhất nàng nói ra, thì Đinh Hạo còn có mặt mũi gì để gặp người a?

Lúc này, Đinh Hạo giống như một con ruồi không có điểm đến, bay loăng quăng chỗ này, rồi lại bay sang chỗ khác. Rốt cục vẫn một lần nữa đi tới cửa nhà Trần Ly. Lúc này trời đã hoàn toàn tối. Giương mắt nhìn lên, bên trong các ngôi nhà đều đã đốt đèn lên, từng đợt mùi thơm của thức ăn không ngừng tràn vào cái mũi của Đinh Hạo, bụng hắn cũng không tự chủ vang lên.

Được rồi, cùng lắm thì xin lỗi nàng một tiếng. Mình là một đại nam nhân mà, đầu rơi máu chảy cũng không hừ một tiếng, còn sợ gì cái chuyện bị bắt lúc đang quay tay? Hôm nay hắn đã đi săn cả ngày, giữa trưa chỉ ăn một chút lương khô, bây giờ Đinh Hạo đã đói không chịu được nữa rồi, trong lòng hắn đột nhiên bốc lên một cỗ hào khí quyết tâm, Đinh Hạo đẩy cánh cửa ra, đi vào.

Không như Đinh Hạo tưởng tượng, chờ đợi hắn không phải là ánh mắt tràn ngập lửa giận cùng những lời mắng mỏ của Trần Ly. Nàng lẳng lặng mà ngồi ở trước bàn ăn, trên mặt bàn là những món ăn được chế biến từ Thỏ và Gà Lôi.

Hôm nay, mái tóc củaTrần Ly không thắt bím giống bình thường mà để xõa ra, bây giờ Đinh Hạo mới phát hiện, thì ra tóc của nàng lại đẹp như vậy. Mái tóc mềm mại như tấm tơ lụa. Trần Ly cũng đã tháo cặp mắt kính xuống, mái tóc cẩn thận vén lên trên lỗ tai, có mấy sợi tóc dài khẽ đung đưa dưới ánh đèn. Lúc này Trần Ly đang ngồi ngẩn người trên bàn đầy thức ăn, phảng phất giống như cô vợ nhỏ đang chờ đợi chồng về nhà ăn cơm, cái mũi nhỏ hô hấp theo tiết tấu, thần sắc rất là chăm chú.

Theo ký ức lúc còn rất nhỏ của Đinh Hạo, mẹ hắn thường ngồi dưới đèn chờ đợi lúc cha hắn tăng ca về muộn, cũng chính là như vậy. Tình huống này, làm cho trong lòng Đinh Hạo cảm thấy ấm áp. Đinh Hạo giống như trẻ con làm sai chuyện, bẽn lẽn bước vào bên trong, mở miệng. ' Ừm! Cái này, ta đã về. ' Đinh Hạo ho nhẹ một tiếng, nhìn qua Trần Ly, áy náy cười cười.

' ồ, vậy chúng ta ăn đi. ' Khuôn mặt Trần Ly không biểu tình, mang lên bát đũa, hai người bắt đầu ăn cơm.

Bầu không khí bữa cơm có chút ngột ngạt, ăn cơm xong theo thói quen cũ, Đinh Hạo đi ra chiếc ghế đẩu ngoài sân và ngắm sao.

Vốn nghĩ rằng Trần Ly sẽ không đến, nhưng sau khi thu dọn bát đũa xong, Trần Ly lại tiến đến rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.
Nàng ngồi lẳng lặng, toàn thân phủ đầy ánh trăng, vài lọn tóc khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ. Nàng ngơ ngác nhìn bầu trời, ánh trăng rực rỡ chiếu xuống đôi mắt to và khuôn mặt thanh tú luôn mang vẻ cô đơn. Trong lòng Đinh Hạo run lên, tình cảm bên trong trái tim đã bị kiềm chế thật lâu đột nhiên dâng lên, trong nháy mắt bao phủ lấy Đinh Hạo.

' Cái này… ' Không khí có chút lúng túng, Đinh Hạo quyết định đánh vỡ sự trầm mặc này.

' Có chuyện gì? ' Nàng trả lời lại, thanh âm êm dịu. Đinh Hạo quay đầu đánh giá nàng, hôm nay dưới ánh trăng nhìn nàng giống như đặc biệt xinh đẹp?

' Xế chiều hôm nay, thật ra là, bởi vì… Cái kia… ta cùng Hổ Tử, cho nên… ' Đinh Hạo nói năng lộn xộn không đầu không cuối, thậm chí hắn phát hiện ngay cả chính mình nói cái gì cũng không biết.

' Thật xin lỗi! ' Nam tử hán đại trượng phu, một lời xin lỗi cũng không có chết người.

' Được rồi, ta cũng không có giận ngươi! '

' A? ' Đơn giản như vậy là được tha thứ?

' Muốn chết à! Nhìn ta chằm chằm làm gì? ' Trần Ly bị Đinh Hạo nhìn chằm chằm, khuôn mặt đột nhiên đỏ lên, giọng dịu dàng có chút cả giận.

Bầu không khí nhẹ nhõm hẳn đi.

' Ngươi cùng Hổ Tử? Cùng Hổ Tử làm gì? ' Hơi điều chỉnh lại tâm trạng, Trần Ly hỏi xem liệu có chuyện gì xảy ra không.

Đinh Hạo cẩn thận xem xét những lời nói trong lòng, đem tên của nữ chính giấu đi, kể lại đại khái chuyện đã xảy ra. Bởi vì gã trưởng thôn một mực có thành kiến đối với Đinh Hạo, nên Đinh Hạo đem rất nhiều từ ngữ khinh bỉ đều dùng tại trên người hắn.
' Ngươi nói về trưởng thôn cùng Triệu quả phụ hả? ' ngữ khí lời nói của Trần Ly lúc này vô cùng bình tĩnh, giống như chuyện này bình thường như đang ăn cơm.

Đinh Hạo rất ngạc nhiên ' Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ? Đúng rồi, xế chiều hôm nay ngươi cũng nhìn trộm hả? '

' Hả? Nhìn trọm? ' Trần Ly trợn mắt nhìn Đinh Hạo một cái, nói tiếp ' Ngươi cho rằng ta sẽ giống các ngươi, đi làm những việc nhàm chán hả.

Tuy nhiên, chuyện của Triệu quả phụ cùng trưởng thôn, là chuyện cả thôn đều biết. '

' Ồ? đều đã biết, vậy mà mọi người lại tiếp tục dung túng cho bọn họ? Không phải nói nam nữ trong thôn mà vụng trộm thì sẽ bị nhốt vào lồng heo sao? ' Đinh Hạo không hiểu gì cả thắc mắc.
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.