Động Tâm Vì Em – Chương 4 – Botruyen
  •  Avatar
  • 55 lượt xem
  • 3 năm trước

Động Tâm Vì Em - Chương 4

Tần Hiển dạo này thường hay nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần. Vương Húc ngồi ngay sau anh thấy có điều gì đó không đúng lắm, cũng hướng mắt ra ngoài. Hành lang trống rỗng, cái gì cũng không có nha.

“A Hiển, cậu đang nhìn gì thế?” Vương Húc nhô đầu ra, đè ép thanh âm hỏi nhỏ.

Tần Hiển uể oải dựa vào ghế, sau đó liếc nhìn hắn một cái: “Không có gì.”

Anh thu tầm mắt lại, lại lần nữa nhìn lên trên mục giảng.

Tô Kiều đêm đó hẹn sẽ đem áo trả anh, kết quả đã hơn nửa tháng rồi mà đến bóng dáng cũng không thấy đâu.

Lớp 12 kiến thức vô cùng nặng, trách nhiệm lại càng nặng hơn, sau mỗi giờ học, trong lớp, người người nằm sấp, cố gắng nghỉ ngơi lấy sức.

Tần Hiển khép sách lại, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi. Tối hôm qua ngủ muộn, giờ thực sự rất muốn ngủ một giấc.

Vừa nằm xuống, Vương Húc liền lôi kéo tay áo anh, “A Hiển, tối mai đi Đinh Lan uống rượu không?”

Lớp 12 căn bản không có ngày nghỉ, khó có hôm một tháng được nghỉ 2 ngày, ai cũng muốn đi giải trí thả ga một phen.

Tần Hiển trả lời không chút nghĩ ngợi: “Không đi.”

“Ai nha, thư giãn tí đi mà.”

Tần Hiển mặc kệ, vùi đầu xuống ngủ.

“Các cậu muốn đi Đinh Lan? Mình nghe nói Đinh Lan mấy ngày trước xảy ra phốt to, giờ đang có xích mích với xã hội đen, rất loạn nha, tốt nhất vẫn không nên đi.” Nam sinh phía trước nghe thấy, quay đầu nhắc nhở.

Tần Hiển khẽ giật mình, mở to mắt.

Anh ngồi thẳng người, nhìn đối phương hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Đã được mấy ngày rồi, ước chứng là đầu tuần trước.”

Giờ tự học buổi tối. Tần Hiển gọi xe đến bar Đinh Lan

Đến nơi là 11h, đúng thời điểm kinh doanh của quán.

Tần Hiển đi vào, bên trong âm nhạc mở to đinh tai nhức óc, giữa sàn nhảy nam nữ theo tiết tấu điên cuồng nhảy theo.

Trong đại sảnh, bàn ghế tựa hồ đổi mới hết. Tần Hiển đi dạo một vòng, tìm Tô Kiều.

Âm thanh chat chúa làm anh đau đầu.

Anh thuận tay kéo một nhận viên phục vụ: “Xin lỗi, cho tôi hỏi muốn tìm Tô Kiều phải đến đâu?”

Đối phương trả lời: “Cậu tìm Tô Kiều, Tô tỷ đã sớm nghỉ làm ở đây rồi.”

Tần Hiển sững sờ: “Thật sao? Lúc nào?”

“Cũng được hơn nửa tháng.”

Tần Hiển lần cuối nhìn thấy Tô Kiều đã là đầu tháng 12.
Anh lau tay sạch sẽ, rồi ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, ngẩng đầu nhìn Tô Kiều.

Tô Kiều đứng ở góc tường, khuôn mặt dưới ánh đèn lờ mờ đã trắng bệch không còn chút huyết sắc.

Tần Hiền nhìn cô hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Sợ sao?”

Tim Tô Kiều run lên một cái, nhìn Tần Hiển, đôi môi đỏ mọng hơi hé, muốn nói là không sợ nhưng lời vừa đến khóe miêng, vẫn gật đầu thành thật: “…Sợ.”

Tô Kiều cũng mới có 19 tuổi mà thôi, loại chuyện như thế này sao có thể không sợ.

Có lẽ có một ngày cô đột nhiên bị giết chết, máu gà này chỉ là lời cảnh báo mà thôi.

Những tên cô đồ kia, cái gì chẳng làm được.

Cô nhìn Tần Hiển, không biết nghĩ gì bỗng nhiên nói: “Nếu tôi chết, cậu hãy giúp tôi nhặt xác nhé.”

Tô kiều thình lình nói ra những câu khiến người nghe lạnh toát cũng khiến Tần Hiển lập tức nhíu mày. Anh nhìn Tô Kiều, rất có dáng dấp dạy bảo người dưới: “Cô nói bậy bạ cái gì đó?”

Ánh mắt Tô Kiều rất chân thành, “Tôi nói thật, tôi là người sống vất vưởng, không ai thật sự quan tâm tôi cả, nếu tôi chết rồi, ngay cả xác cũng không được nguyên vẹn, chẳng phải rất đáng thương ư?”

Tần Hiển sắc mặt khó coi, “Lại có người tự rủa mình chết yểu, cô có bệnh sao, đầu óc nghĩ linh tinh.”

Tô Kiều bị Tần Hiển mắng, thế nhưng lại không tức giận, ngược lại còn thật cao hứng.

Cô nhìn sắc mặt Tần Hiển ngưng trọng, kìm lòng không đặng mỉm cười.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô cũng không rõ trong tình huống này làm thế nào còn có thể bật cười nhẹ nhõm đến vậy. Có lẽ là vì có người vì cô mà lo lắng, vì cô mà suy nghĩ chăng.

Cô lại ngẩng đầu, nhìn cánh cửa loang lổ máu, đột nhiên cảm thấy không còn sợ hãi nữa.

Có gì đáng sợ đâu.

Cô không sợ, cái gì cũng không sợ.

Cô cúi đầu, rút chùm chìa khóa ra, sau đó vòng qua bãi máu trên sàn, đi đến mở cửa: “Tôi cứ ở chỗ này, không quan trọng đâu.”

Cô một bên nói, một bên tra chìa vào khóa.

Nhưng còn chưa kịp mở khóa, cổ tay liền bị níu lại.

Tô Kiều giật mình, nhìn Tần Hiển đang cầm chặt tay mình. Cô hơi ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn anh.

Đôi con ngươi anh đen láy, khóa chặt ánh mắt Tô Kiều, anh cực kì nghiêm túc nói: “Tôi vừa mới nói cô không nghe thấy sao? Tôi nói không thể ở đây, rất nguy hiểm.”

Ngữ khí của anh không tốt lắm, giống như đang trách cứ đứa nhỏ không nghe lời.

Tô Kiều nháy mắt, bình tĩnh nói: “Tôi biết, nhưng không có chỗ nào khác để ở cả.”

Tần Hiển nhìn cô một lát, bình tĩnh nói: “Cô đi theo tôi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.