Đèn đường trước cổng trường mờ tối, khuôn mặt Tô Kiều ẩn hiển dưới ánh sáng, lớn chừng lòng bàn tay, ngũ quan hết sức tinh xảo.
Cô lười biếng dựa vào vách tường, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá đang hút dở. Cô hơi nghiêng đầu, nhìn Tần Hiển cười, trong nụ cười chứa biết bao phong tình vạn chủng, nhưng đôi mắt trời sinh lại thản nhiên, trong suốt như pha lê.
Tần Hiển có chút bất ngờ.
Anh nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Ngược lại, mấy bạn học ở bên cạnh lại bị vẻ kinh diễm ấy làm cho hoảng hốt vội hỏi: “Đây là ai vậy, A Hiển?”
Trong trường không phải không có nữ sinh xinh đẹp, nhưng với cô gái trước mặt này lại không giống nhau.
Cô gái này cười lên quyến rũ như yêu nữ, làm người khác sa vào, và trầm luân trong đó, không thể thoát ra.
Tô Kiều thấy Tần Hiển không nói lời nào, cô cười một tiếng, cúi đầu dập điếu thuốc trên tay, sau đó mới ngẩng đầu lên cười nói: “Không có ý gì khác, chỉ là muốn cám ơn cậu.”
Tần Hiển nhìn cô một cái, cự tuyệt. “Không cần.”
Nói xong, đi thẳng về phía trước.
“…” Tô Kiều bối rối. Cứ như thế bị cự tuyệt cô không biết phải ứng
phó thế nào.
Mấy nam sinh còn lại cũng sửng sốt, hoàn toàn không biết rõ sự tình, nhìn Tần Hiển một cái, lại nhìn Tô Kiều một cái, cuối cùng đuổi theo Tần Hiển: “A hiển____”
Vương Húc chạy lên, vỗ vai Tần Hiển hồ hời, “A Hiển, mỹ nhân vừa rồi là ai vậy?”
Tần Hiển mặt không biểu tình, lãnh đạm nói: “Không quen.”
Vương Húc mặt đầy không tin, “Không thể nào. Không quen sao người ta lại chạy đến muốn mời cậu đi ăn khuya.”
Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cười hì hì: “Có phải người đang thầm theo đuổi cậu? Không phải nữ sinh trường mình chứ? Chưa thấy qua bao giờ?”
“…”
Đang vào thu, trời mát mẻ, ban đêm gió lớn, Tô Kiều đang trong kỳ nguyệt sự, thân thể phá lệ yếu ớt. Gió thổi một cái, không khỏi co rúm người, cô theo bản năng ôm lấy hai cánh tay.
Đã đến giờ tan học, từng đám học sinh tíu tít ra về, rất náo nhiệt.
Tô Kiều đi theo sau Tần Hiển, duy trì khoảng cách mười mấy thước. Anh cùng các học sinh khác giống nhau, đều mặc đồng phục mà xanh da trời xen trắng, nhưng thân hình cao 1m8 đứng giữa đám đông thu hút vô cùng nổi bật.
Tô Kiều chăm chú nhìn theo Tần Hiển.
Cách trường học 300 thước là bến xe bus, nhà Tần Hiển ở khu biệt thự của nhà giàu ở phía ngoại ô, nên tuyến xe khác mấy bạn học khác, đám nam sinh ở tram xe bus chia tay nhau.
Tuyến xe về thẳng nhà Tần Hiển rất ít, phải chờ một lúc.
Vai anh đeo balo màu đen, khẽ cúi đầu gọi điện thoại.
Ở trạm xe rất nhiều người đứng, Tô Kiều núp vào đám người cách anh hai, ba bạn học sinh.
Cách mấy người cô ngắm kĩ dáng vẻ của anh. Gò má hắn rất đẹp, như tạc tượng, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao, ngũ quan tinh xảo khiến người khác không thể rời mắt. Không chỉ Tô Kiều, mấy bạn nữ sinh xung quanh cũng nén nhìn hắn.
“Chút nhất định phải qua hỏi cậu ấy số điện thoại.”
Cô bạn bên cạnh giựt dây: “Đi đi a, tháng sau cậu ấy tốt nghiệp rồi, không hỏi liền không còn cơ hội đâu.”
“Cô không thi đậu cấp ba?”
Trường cao trung Tần Hiển theo học là trường trung học tốt nhất toàn thành phố, điểm đầu vào rất cao.
Tô Kiều bật cười, cô ngẩng đầu, nhìn hắn: “Nhìn tôi giống một kẻ lười biếng, không chịu khó học hành lắm sao?”
Tần Hiển: “…”
Tô Kiều lại cười, thở dài: “Tôi không học, không có tiền để đi học.”
Tần Hiển nhíu mày: “Vậy em trai cô sao lại có thể đi học?”
Tô Kiều cười, nói đùa: “Có lẽ tôi là con nhặt về.”
Cô đi lên phía trước, hai tay đút túi áo khoác, “Ra đời sớm kiếm tiền cũng tốt, trên đời này ai cũng không đáng tin cậy, chỉ có chính mình và tiền là đáng tin.”
“Kiếm tiền cũng không nhất thiết phải kiếm ở địa phương đó.”
Tô Kiều dừng bước, nghiêng đầu nhìn Tần Hiển.
Nụ cười trên mặt đã tắt, con ngươi đen nhanh, nhìn thẳng vào mắt Tần Hiển.
Tần Hiển cùng Tô Kiều mặt đối mặt “Rất nguy hiểm.”
Tô Kiều sững sờ, sau đó liền giật mình, nở nụ cười rất đẹp, cô cười đến xán lạn, hướng về phía Tần Hiển đi tới, áp sát vào mặt anh, bờ môi cơ hồ muốn áp vào đôi môi anh, “Cậu rất quan tâm đến tôi nhỉ?”
Tô Kiều đột ngột đến gần, Tần Hiên hơi cứng người.
Mái tóc mềm mại của cô tỏa ra hương thơm man mát nhàn nhạt, trong đêm khuya thanh lãnh có một hương vị mê người, khó cưỡng.
Tần Hiển như ngừng thở một nhịp, anh nhìn Tô Kiều, sắc mặt không tự giác sâu thêm mấy phần.
“Cám ơn cậu, tôi xin nhớ kĩ.”
Tô Kiều đứng rất gần Tần Hiển, gần đến nỗi cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh.
Tay cô giữ chặt cánh tay anh, kìm lòng không đậu hướng người về phía trước.
Chung quanh không người, không có âm thanh nào khác, ngoài tiếng gió vấn vít thổi qua.
Hai người không ai nói chuyện, cũng không ai nhúc nhích. Có nhiều thứ trong đêm khuya tĩnh lặng, không một tiếng động đâm chồi.
Không biết qua bao lâu, ngược lại Tô Kiều rút lui, giãn khoảng cách với anh, cười nói: “Chỗ kia mặc dù nguy hiểm, nhưng kiếm được rất nhiều tiền.”
Cô lại bổ sung: “Tôi không có bằng cấp, không có nhiều lựa chọn công việc.”
Tần Hiển nhìn cô, không nói gì nữa.
Tô Kiều lui về sau, hướng Tần Hiển phất tay: “Cậu trở về đi, tôi cũng phải đi rồi.”
Cô xoay người, đi về phía trước một đoạn, lại nghĩ tới cái gì đó, quay đầu: “Y phục của cậu còn để ở nhà tôi, hôm nào tôi sẽ mang qua trả cậu.”
ÁoTần Hiển cho cô mượn tối hôm qua, cô còn chưa kịp giặt.
Tần Hiển vốn muốn nói “Không cần.” nhưng nhìn cô, không hiểu sao anh trả lời một câu: “Ừm.”