Động Tâm Vì Em – Chương 18 – Botruyen
  •  Avatar
  • 54 lượt xem
  • 3 năm trước

Động Tâm Vì Em - Chương 18

Trường trọng điểm số 3 – trường cao trung mà Tần Hiển đang theo học là một nơi quản lý rất nghiêm ngặt, trong giờ lên lớp cổng trưởng luôn đóng chặt, bảo vệ sâm nghiêm, cho dù là gia đình của học sinh muốn vào cũng nhất định phải đến phòng an ninh đăng ký, viết rõ nguyên do muốn vào trường.

Tô Kiều đã đợi ngoài cửa hai giờ.

Bên phải cổng trường có một cây cổ thụ trăm tuổi, Tô Kiều ngồi dưới tán cây, bên cạnh đặt một chiếc túi màu xanh, bên trong là hộp cơm màu trắng.

Cô rút hộp cơm ra khỏi túi, cách một lớp cách nhiệt sờ soạng, lo lắng nghĩ đồ ăn sẽ nguội mất.

Cô mở miệng làu bàu một tiếng, rồi lại đút hộp cơm vào túi, ngẩng đầu nhìn về hướng cổng trường.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Kể từ khi cùng Tần Hiển giải hòa, cô ban sáng đi làm, Tần Hiển ban sáng cũng lên lớp, hai người ít gặp nhau, chỉ có thể nhắn tin điện thoại.

Kỳ thật nếu không phải muốn dành nhiều thời gian hơn với Tần Hiển, cô đại khái sẽ kiếm một việc làm thêm buổi tối. Từ khi bỏ làm tại quán bar, thu nhập của cô vốn đã giảm đi một nửa, tiền tiết kiệm lãi suất thấp, lại chậm nên cũng không có mấy tiền lãi.

Nhưng cũng không quan hệ. Trước đây khi chưa quen biết Tần Hiển, đối với cô, cuộc sống chỉ xoay quanh việc kiếm tiền, bởi vì khi đó ngoại trừ kiếm tiền cô không có ý nghĩa sống nào khác.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng bây giờ thì khác, hiện tại cuộc sống của cô, ngoài kiếm tiền còn có anh: Tần Hiển.

Giờ tự học buổi tối, sân trường tĩnh mịch, xa xa các dãy lớp học học đều sáng đèn, tiếng giảng bài đều đặn vang lên. Đèn huỳnh quang sang rỡ trong đêm, cả dãy lớp học sang bừng trong đêm tối.

Tô Kiều đợi ở góc tối, hướng mắt khu nhà, càng nhìn càng như sáng tỏ thế giới của hai người. Gần nhau đến thế, xa nhau đến vậy.

Cô thu tầm mắt, vài tia sáng nhạt lạc long chiếu tới phía cô, Tô Kiều buông thõng mắt, nhìn chằm chằm đôi bàn tay mình.

Ngón trỏ dán một miếng băng cá nhân, do nãy thái thịt không may thái phải.

Hôm nay cô đến sớm, Tần Hiển chắc phải 30p nữa mới tan.

Thẫn thờ một lát, lấy lại tinh thần, Tô kiều lấy di động ra muốn nhắn tin cho Tần Hiển. Vừa đánh hai chữ liền dừng lại, do dự một lát, lại xóa đi, nhét điện thoại di động vào lại trong ví.

Sợ quấy rầy Tần Hiển thiếu gia nổi tiếng học tập.

Cũng may chờ một lát, chuông tan học cuối cùng cũng reo. Cả khoảng sân trường tĩnh lặng bỗng chốc trở lên ồn ào. Các học sinh ùa ra từ lớp học, chen chúc nhau đổ xuống sân trường, tíu tít những nụ cười, câu chuyện, nhưng khuôn mặt hồn nhiên không phiền lo.

Đương nhiên ngoại trừ những anh chị lớp 12, nhóm học sinh năm cuối lần lượt đeo cặp sách đi ra, đa phần là mệt mỏi, một hồi chuông reo mới thấy lác đác học sinh đi ra.

Đa phần học sinh đều ở trong thành phố, tan học trực tiếp về thẳng nhà. Chỉ có những học sinh nhà ở tỉnh xa như Tô Dương chẳng hạn mới ở nội trú trường, phí ăn ở một năm là chín trăm.

Tần Hiển kéo ghế ngồi đối diện Tô Kiều, “Em không ăn sao?”

Tô Kiều nâng cằm, lắc đầu: “Tôi không đói.”

Tần Hiền gặp một miếng sushi đưa đến miệng cô, dịu dàng nói: “Ăn chút.”

Tô Kiều đầu hơi lui về phía sau, lắc đầu: “Ban đêm tôi không ăn, sợ béo.”

“Em quá gầy, phải ăn nhiều lên một chút.” Tần Hiển kiên quyết, thấy Tô Kiều còn chưa chịu há mồm, lại nói: “Coi như em ăn giúp tôi đi.”

Tô Kiều nhìn anh chằm chằm, nửa ngày, cuối cùng đầu hàng, nói: “Được rồi, chỉ ăn một miếng thôi nhé.”

Tần Hiển cười: “Được.”

Tô Kiều hé miệng, ăn miếng sushi Tần Hiển đút.

Nam sinh 18 tuổi, sức ăn rất lớn, ăn hết miếng này đến miếng khác ngon lành, khiến người ta ghen tị. Chẳng mấy chốc bàn ăn sạch banh.

Tô Kiều dọn dẹp chén bát, Tần Hiền theo sau, từ phía sau ôm eo cô.

“Ăn no chưa?” Tô Kiều cúi đầu, lấy rẻ từ tốn rửa bát.

Tần Hiển ừ một tiếng, chống cằm vào bả vai cô, dịu dàng nói: “Ăn thật ngon.”

Tô Kiều cười cười một lát rồi nói: “Vậy tôi sẽ thường xuyên nấu cho cậu từ giờ đến khi thi xong Đại học.”

Tần Hiển sững sờ hỏi: “Vì sao?”

Vì sao lại chỉ đến khi kết thúc kì thi Đại học.

Tô Kiều buông thõng đôi mắt, chăm chú lau bát, ngưng một lát, chậm rãi nói: “Ăn mấy tháng còn chưa ngán sao?”

Tần Hiển cười nhẹ, “KHông ngắn, sau này mỗi ngày đều muốn ăn đồ em nấu.”

Tô Kiều cười khẽ: “Đây là đại gia muốn tiểu nữ hầu hạ người a?”

Tần Hiển đặc biệt thể hiện sự thấu hiểu và khoan dung của bề trên, lập tức nói: “Vậy để tôi hầu hạ em, về sau cứ để tôi nấu cho em ăn.”

Tô Kiều nhớ đến đầu tháng nàng nằm nghỉ, ngủ thẳng một giấc đến trưa, sau đó bị một cỗ mùi khét lẹt, cháy đen thức dậy, dọa đến từ trên giường bật dậy, chạy vội đến xem xét, ra Tần Hiển đại gia hạ cố xuống bếp nấu cơm trưa. Và cỗ mùi kia là kết quả của một trận đấu ác liệt của Tần công tử.

Cô nhịn không được cười, “Thôi đi, cậu hầu hạ tôi, tôi sợ chưa được hưởng phúc thì nhà bếp này đã cháy rụi thành than rồi.”

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.