Tần Hiển vào phòng tắm tắm rửa, Tô Kiều trố mắt ngồi trên ghế salon, buông thõng mắt, nhìn chằm chằm bộ chén đĩa trên bàn trà.
Điếu thuốc cháy dở kẹp giữa ngón tay đã cháy hơn phân nửa, tàn thuốc đã cháy vì người cầm bất động hồi lâu nên cứ vậy bám trên thân thuốc, không bay xuống.
Tô Kiều nghĩ đến lời nói của Tần Hiển ban nãy.
Lý trí nói cho cô biết, cô hẳn là nên cự tuyệt, thừa dịp cả hai chưa đậm sâu mà buông tay, không sẽ càng ngày càng hãm sâu vào tình cảm này.
Nhưng…đáy lòng lại có một thanh âm khác, thúc giục cô thỏa hiệp. Nó nói với cô rằng, có lẽ đây là may mắn, đây là đặc ân, đây là món quà, có lẽ vận mệnh có một sự an bài khác tươi sáng, đẹp đẽ hơn?
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tô Kiều.” Giọng Tần Hiển gọi vọng ra từ nhà tắm, Tô Kiều lúc này mới hoàn hồn, giương mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Cửa mở ra, vươn tay đưa quần áo của mình cho cô nói: “Lại đây.”
“Ta tới đây.” Tô Kiều lên tiếng, đem tàn thuốc dụi vào gạt tàn, đứng dậy đi đến trước cửa phòng tắm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếp nhận quần áo ướt của Tần Hiển, một tảng ướt sũng.
“Chỗ quần áo này sợ là không khô được trong đêm nay.” Tô Kiều thuận miệng nói.
“Đêm nay tôi ở lại chỗ em.” Tần Hiển đáp một câu, chưa đợi Tô Kiều kịp hoàn hồn, bên trong liền vang lên tiếng nước chảy ào ào.
Tô Kiều run lên mấy giây, đáy lòng thầm buồn cười. Cô khi nào đồng ý cho anh ở lại đây vậy?
Quần áo bị mưa xối ướt sũng, Tô Kiều dứt khoát bê tất cả ra ban công giặt giũ, phơi phóng lại. Quần áo của Tần Hiển rất sạch sẽ, trừ bị dính mưa ra, vậy nên cô chỉ cần giặt qua loa, ngâm xả vậy là ổn. Đang giơ cán treo quần áo lên móc quần áo vào dây, liền nghe giọng Tần Hiển gọi vọng ra từ trong nhà tắm.
Chỉ đi tắm thôi sao nhiều chuyện như vậy chứ? – Ai đó trong lòng càu nhàu.
Cô đi qua, đứng trước cửa tức giận hỏi: “Lại sao nữa?”
Tần Hiển ngược lại cực kì bình tĩnh, thong thả sai sửa nàng, “Lấy cho tôi máy sấy.”
Tô Kiều sững sờ, lập tức nói: “Cậu muốn sấy tóc.”
Tần Hiển: “Sấy đồ lót.”
Tô Kiều: “…”
Máy sấy ở bàn trang điểm, Tô Kiều vào phòng ngủ lấy máy sấy đưa cho Tần Hiển.
Tần Hiển tiếp lấy, nói: “Lấy cho tôi bộ quần áo để thay.”
Tô Kiều lại sững sờ, rốt cuộc nhịn không được nói: “Tôi có đáp ứng cho cậu ở lại nhà tôi sao?”
Vừa dứt lời, tiếng máy sấy mở chế độ lớn nhất, át mọi tiếng động, ngụ ý của đại thiếu gia chính là: Không muốn thảo luận vấn đề này với cô.
Tô Kiều cảm thấy ý tứ của đại thiếu gia đại khái là: Tôi không muốn thảo luận tiếp vấn đề này.
Tần Hiển sấy khô đồ đã là 40p sau, ra ngoài thì thấy Tô Kiều đã về phòng nghỉ ngơi.
Bận bịu cả ngày vừa mệt, vừa buồn ngủ.
Trên ghế sofa đặt sẵn gối và chăn, Tần Hiển nhìn lướt qua, trực tiếp đi đến phòng Tô Kiều vặn khóa cửa. Cửa bị khóa trái bên trong. Tần Hiển nhướn mày, gõ cửa.
Tô Kiều đang nằm trong chăn chơi nghịch điện thoại, nghe thấy thấy tiếng gõ cửa, Tô Kiều buông điện thoại, nói với ra: “Sao vậy?”
“Em khóa cửa làm gì?” Tần Hiển ngữ khí không vui, đây là đang phòng bị anh sao?
Tô Kiều trầm mặc 2 giây, nói: “Tôi đi ngủ, chăn và gối đã để trên ghế cho cậu rồi.”
Tần Hiển gõ cửa lớn hơn, không ngừng đập liên hồi, giống như đang phát tiết bất mãn trong lòng.
Phòng ở đây không có cách âm, Tô Kiều sợ quấy rầy đến hàng xóm, đành đứng dậy, xỏ dép đi tới mở cửa.
Cửa vừa mở, Tần Hiển liền từ ngoài bước vào, suýt đụng trúng Tô Kiều, cô lập tức tránh ra bên cạnh.
Tần Hiển không vui nhìn cô gái vô tâm nào đó chằm chằm, nói: “Em khóa cửa làm gì?”
Tửu quán này là của một đôi vợ chồng làm chủ, hai người ngồi cạnh cửa sổ. Tô Kiều đem menu đưa cho Tần Hiển, “Quán này các món gà ăn rất ngon, còn có rau xà lách trộn dầu hàu, tôm xào ăn cũng rất được, vừa thanh đạm, mà mùi vị cũng rất đặc biệt, tươi ngon mà không bị nhàm chán.”
Tần Hiển lật menu, “Vậy liền gọi mấy món đó đi.”
“Được, hai vị chờ một lát, món ăn sẽ ra ngay.” Bà chủ nhiệt tình chào mời, đem menu lấy đi, đến phòng bếp bưng món ăn.
“Quán rượu nhỏ này tuy bé nhưng sạch sẽ, đồ ăn lại tương đối ngon miệng, sinh nhật năm nào tôi cũng qua đây ăn cơm.”
“Một mình em sao?”
Tô Kiều gật đầu: “Ừ. Mình tôi.”
Tần Hiển nhìn cô, trầm mặc nói: “Về sau tôi cùng em đến ăn.”
“Tô Kiều cười cười: “Được.”
Tần Hiển: “Sinh nhật em vào ngày nào?”
Tô Kiều một tay chống đầu, “Còn lâu lắm, 20/8 là sinh nhật tôi.”
Tần Hiển gật đầu: “Vừa vặn lúc tôi tốt nghiệp, đến lúc đó em với tôi cùng đi chơi.”
“Đi đâu?” Tô Kiều hỏi.
Tần Hiển nói: “Em muốn đi đâu, chúng ta sẽ đi đó.”
Tô Kiều cười, ngồi thẳng dậy, hai tay nắm chặt lấy tay phải Tần Hiển: “Cám ơn cậu, Tần Hiển.”
Tần Hiển cười cười, tay tay giơ qua, nhéo cằm cô một cái.
Món ăn lần lượt được bưng lên, Tần Hiển đều thử qua mỗi món một ít.
Tô Kiều hỏi: “Thế nào?”
Tần Hiển: “Không ngon bằng em nấu.”
Tô Kiều cười, “Đừng nói giỡn, cậu đây là người tình trong mắt hóa Tây Thi a, chỉ cần tôi làm, cái gì cậu cũng cảm thấy tốt.”
Tần Hiển ngẩng đầu, nhìn cô chăm chú, cười: “Có lẽ.”
Tần Hiển muốn một món quà đặc biệt, Tô Kiều nghĩ muốn đưa thiếu gia qua làng mỹ nghệ, tự tay làm một cái chén gốm tặng anh.
Mặc dù mới làm lần đầu, nhưng Tô Kiều vốn khéo tay, sản phẩm làm ra rất đẹp mắt.
Cô làm một đôi cốc tình nhân, một cái màu Lam, một cái màu hồng.
Tô Kiều ban đầu còn có ý tưởng vẽ hình dễ thương lên cốc, cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là vẽ lên đó nhành hoa đào.
Thời điểm vẽ xong, Tần Hiển còn một mực cười nàng tục khí, Tô Kiều bị ai đó cười nửa ngày, mặt lạnh liếc anh, “Có bản lĩnh cậu đừng nhận quà này.”
Tần Hiển khuôn mặt nghiêm túc đáp: “Ừ tôi không có bản lĩnh.”
Tô Kiều bị chọc cười, giơ bút lên vẽ vào mặt anh, rồi rất lưu manh nắm cằm Tần công tử xem xét nửa ngày, cười nói: Bên này vẽ thêm một nét nữa, vừa vặn đối xứng nhau.”
Không đợi cô vẽ thêm, Tần công tử đã nhanh tay chộp được bú, nằm cằm cô, cúi xuống hôn.
Xung quanh có rất nhiều người, Tô Kiều vội vã đẩy anh ra, đè ép thanh âm: “Cậu chú ý chút đi, đang ở nơi công cộng được không?”
Tần Hiển nghiêng người, tay trái đỡ đầu, chăm chú nhìn Tô Kiều.
Cô đang cúi đầu, cầm bút lông, hết sức chuyên chú trang trí cặp cốc.
Ánh mắt anh rơi vào vành tai trắng nõn, hôm nay cô không đeo bông tai, đôi vành tai xinh xẻo, trắng ngần, điểm thêm lỗ khuyên nho nhỏ. Ánh đèn nghiêng nghiêng rắc thứ sáng vàng lung linh lên vai, lên tóc, lên đôi tai nhỏ xinh, khiến lỗ khuyên nho nhỏ giường như trong suốt.
Tần Hiển không kìm được đưa tay, chạm vào.
Mềm mềm, mịn mịn, sờ lên liền không nỡ buông tay.
Ánh đèn dìu dọi treo trên xà nhà bằng gỗ rội xuống, rơi xuống thân thể hai người như phát sáng.
Thời điểm hai người đứng bên nhau, thời gian như dừng lại, chậm chạp trôi qua ôn nhu, ấm áp. Tần Hiển cảm thấy giá như thời khắc này dừng lại vĩnh viễn thì tốt biết bao.