Động Tâm Vì Em – Chương 12 – Botruyen
  •  Avatar
  • 45 lượt xem
  • 3 năm trước

Động Tâm Vì Em - Chương 12

Tô Kiều vừa dứt lời, cửa phòng liền bị mở ra.

Cô ngẩng đầu là Tần Hiển.

Tần Hiển cũng nhìn Tô Kiều.

Anh cao hơn cô một cái đầu, mắt buông thõng, rất có dáng vẻ bề trên nhìn xuống. Khí thế ban nãy của Tô Kiều vì tư thế này mà yếu đi phân nửa, mà nói cho cùng, hiện tại cô vốn đuối lý so với người ta.

Tần Hiển bỗng xông vào, giờ phút này Tô Kiều lại không biết phải nói gì.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đang nghĩ ngợi, ai ngờ Tần Hiển mở miệng trước, “Đụng trúng chỗ nào rồi?”

Tô Kiều sững sờ, nhất thời không kịp phản ứng.

“Không phải vừa rồi còn ở ngoài cửa hung hăng mắng tôi sao, giờ thì câm như thóc, đụng vào chỗ nào rồi?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc – Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tô Kiều hoàn hồn, nhớ tới Tần Hiển vừa rồi đóng cửa, phịch một tiếng, dọa cô giật bắn mình.

Cô nhìn anh: “Đụng vào mũi.”

Tần Hiển nhìn cô một chút, đưa tay bóp chóp mũi cô.

Tô Kiều giật mình, “Cậu làm gì vậy?”

Tần Hiển lạnh giọng: “Hoàn hảo, không có bị đụng hỏng đầu.”

Tô Kiều: “…”

Anh nhéo nhéo mũi cô, cuối cùng chuyển thành vuốt ve rất đỗi dịu dàng.

Ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt dọc sống mũi cô một cách tự nhiên cũng rất ôn nhu, giống như cử chỉ ân ái của những cặp tình nhân, có bao nhiêu cưng chiều và ngọt ngào. Nội tâm Tô Kiều vì sự động chạm thân mật này khẽ nhói một cái.

Cô nhìn Tần Hiển chăm chú, như muốn nói điều gì, nhưng lại không biết phải nói sao.

Tần Hiền nhìn Tô Kiều một lúc, bình tĩnh nói: “Đi mua đồ ăn thôi, trưa đã không ăn rồi.”

Tô Kiều: “…”

Một giây sau, Tần Hiển nắm chặt tay Tô Kiều, kéo cô đi xuống lầu dưới.

Trên đường đến siêu thị, Tần Hiển một mực nắm chặt tay cô, một phút cũng không buông lỏng.

“Tần Hiển…” Tô Kiều cảm thấy không đúng lắm, muốn nói gì đó, Tần Hiển đánh gãy lời cô, “Em nếu muốn nói tối qua gì mà uống mất lý trí làm bừa gì đó, vậy thì đừng nói nữa.”

Tô Kiều sững sờ, nghiêng đầu nhìn Tần Hiển.

Tần Hiển không nhìn cô, đôi mắt nhìn thẳng phía trước, ngữ điệu lạnh lùng, “Em hoặc là ngay từ đầu không trêu chọc đến tôi, nếu đã đến thì em muốn tôi buông tay… tôi nói thẳng luôn: không thể.”

Ngữ khí của anh rất kiên định, thậm chí có chút bá đạo, không cho người ta cự tuyệt.

Tô Kiều nhìn anh chằm chằm một hồi, nói: “Các bạn của cậu sẽ vì cậu mà thấy không đáng.”

Tần Hiển nhướn mày, dừng bước chân.
Tô Kiều cúi đầu nhìn, tán đồng nói: “Đúng là quá rộng.”

Áo trùm qua mông, nhìn như một chiếc váy quá khổ. Nhưng cô vẫn không nỡ cởi ra, cứ mặc như vậy, đến ngồi bên cạnh Tần Hiển.

Tay trái chống đầu, nghiêng nghiêng nhìn anh: “Cậu giải đề còn bao lâu mới xong?”

Tần Hiển: “Khoảng 30p.”

Tô Kiều gật đầu: “Cậu làm đi, xong chúng ta ra ngoài ăn cơm.”

Tần Hiển nhìn cô một lát, gật gật đầu, một lần nữa cầm bút lên.

Tần Hiển làm đề, Tô Kiều chống đầu, hết sức chuyên chú nhìn anh.

Đèn bàn rọi sáng từng đường nét trên gương mặt anh, càng tô thêm trên gương mặt tuấn tú ấy phần cứng cỏi.

Ngón tay thon dài nắm chặt bút, khẽ cúi đầu, nghiêm túc giải đề.

Tô Kiều nhìn anh chằm chằm trong chốc lát, bỗng nhiên xích lại, ôm lấy cổ anh.

Tần Hiển giật mình, nghiêng đầu nhìn cô.

Tô Kiều nhìn thẳng vào mắt anh hỏi: “Tần Hiển, vì sao cậu lại thích tôi?” Tần Hiển chỉ bình tĩnh hỏi lại cô: “Cần lý do sao?”

Tô Kiều sững sờ.

Đúng vậy. Thích một người cần lý do sao?

Cô nhịn không được mỉm cười, thuận thế tiến đến hôn nhẹ lên môi Tần Hiển.

Cô lại hỏi anh: “Cậu đã có bao nhiêu bạn gái trước đây rồi?”

Tần Hiển hỏi lại: “Em thì sao?”

Tô Kiều nháy mắt: “Cậu đoán xem.”

Tần Hiển nhìn chằm chằm cô, mặt lộ vẻ không vui.

Tô Kiều cười cười, từ từ đứng lên. Cô muốn ra ban công hút điếu thuốc.

Ngoài ban công khác hẳn trong nhà, nhiệt độ rất thấp.

Gió lạnh thổi rì rào.

Tô Kiêu cúi người gác tay lên lan can, giữa ngón tay kẹp một điếu thuốc cháy dở, thi thoảng cô hút một hơi nhè nhẹ, còn lại hầu như bị gió thổi bay toán loạn theo hư không.

Được nửa điếu, Tần Hiển từ trong phòng đi ra, đưa tay lấy điếu thuốc từ tay trong tay Tô Kiều.

Tô Kiều nghiêng đầu, nhìn anh, “Làm xong rồi?”

Tần Hiền gật đầu, đem tàn thuốc dụi vào thành lan can. Tô Kiều nhìn anh một chút, sau đó đột nhiên bổ nhào vào lòng anh, ôm cổ người nào đó thật chặt.

Tần Hiển bị Tô Kiều ôm đột ngột hơi lùi về phía sau một bước, eo dựa vào thành lan can. Ổn định tư thế, anh đưa tay ôm eo cô, nhìn cô giọng trầm ấm: “Làm sao?”

Tô Kiều kiễng chân, bờ môi vì động tác này mà dán sát hơn vào tai Tần Hiển, một thanh âm rất dịu dàng thì thầm vào tai anh: “Tôi chưa bao giờ có bạn trai, cậu là người đầu tiên.”

Tần Hiển nhìn lên vách tường đối diện, khóe môi khẽ cười.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.