Những tin đồn xung quanh chuyện tôi với Việt rồi cũng dần lắng lại. Bắt đầu xuất hiện những tin tức nóng hổi khác, thu hút sự quan tâm của “xóm nhà lá” hơn. Ví như có ai trong lớp vừa mới được tỏ tình. Hay anh chàng đẹp trai nào đó bị bắt gặp đang chở một cô nàng lạ hoắc ở yên sau chẳng hạn. Vân vân và vân vân. Thi thoảng, Phương cũng đem mấy thứ thu thập được từ thông tấn xã vỉa hè đó kể cho tôi nghe. Nhưng thật tình, lúc này tôi chẳng còn tâm trạng nào mà để ý đến chuyện của người khác nữa.
Một buổi sáng, vừa bước vào chỗ ngồi tôi đã bị Phương giật áo lia lịa.
“Này Mai! Tin hot đây! Lần này dứt khoát cậu phải nghe đấy!”
“Sao? Lại chuyện tình huyền thoại của nhân vật nổi tiếng nào trong trường à?” Tôi hờ hững trả lời.
Phương hơi nhíu mày. Có vẻ như nó đang thận trọng quan sát nét mặt tôi, một lúc rồi mới nói:
“Không phải ai xa lạ đâu. Là Việt đấy!”
Vừa nghe đến cái tên nọ thốt ra khỏi miệng Phương, cả người tôi đột ngột sững lại. Cánh tay đang nhét túi xách vào ngăn bàn kia cũng cứng đờ.
Phương tiếp tục:
“Cậu ta vừa được một em lớp dưới tỏ tình. Theo đuổi dữ lắm!”
Tôi nhìn Phương, gắng sức uốn cong khóe môi của mình lên, rồi ngồi phịch xuống. Thật may… Ngay dưới chân tôi đây vừa hay lại là một cái ghế…!
“Ừ.”
“Cậu này! Có người đang muốn cướp tên đó khỏi tay cậu đấy!” Phương bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, nhảy dựng lên đập bàn ầm ĩ. “Làm ơn đi! Giận dỗi gì thì cũng vừa vừa thôi. Đợi đến lúc mất rồi có hối cũng chẳng kịp đâu đấy!”
Lác đác mấy bạn đang ngồi trong lớp ngơ ngác ngó sang. Mặt tôi cũng xanh lại.
“Phương, chuyện này… không được đâu. Tớ với Việt đã kết thúc rồi. Giờ Việt thích ai là quyền của cậu ấy, tớ không muốn, không thể và cũng không nên can thiệp.”
“Tớ biết…!” Phương dường như đang cố sức ghìm cho giọng mình nhỏ lại. “Nhưng chẳng phải từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi cậu luôn tự cho mình cái quyền được kết thúc mọi chuyện hay sao? Thế Việt thì thế nào? Cậu đã bao giờ nghĩ đến tâm trạng của cậu ấy chưa? Đến cả một cơ hội để đồng tình hay phản bác cũng không có nữa.”
Tôi trơ mắt nhìn Phương. Thái độ quá khích chưa từng thấy này ở nó khiến tôi vô cùng bất ngờ, bắt đầu thấy tim mình gióng lên những tiếng dồn dập. Tôi gượng gạo nuốt khan một cái, trong lòng cũng mơ hồ xuất hiện một dự cảm lạ lùng…
Rốt cuộc, cái mặt đần ra nãy giờ của tôi cũng làm Phương bình tĩnh hơn. Nó hất mặt:
“Còn chàng lớp trưởng đẹp trai ấy, hôm rồi có đứa nhìn thấy cậu ta đi cùng một bà chị nào đó trong khu thương mại Tràng Tiền, trông rõ đẹp mà sành điệu lắm. Khoác tay chặt cứng à. Người ta ở thế giới khác với mình. Liệu mà từ bỏ đi!”
Tôi không trả lời Phương, chỉ mở túi lấy sách vở ra, lẩm nhẩm ngồi ôn lại bài. Nói mới nhớ, từ hôm đấu bóng đó, Minh nghỉ học khá nhiều. Có lần cuối giờ còn thấy cô chủ nhiệm gọi riêng cậu lại để nhắc nhở gì đó, nhưng cũng chỉ nhận được mấy lời vâng dạ mệt mỏi. Minh vẫn thế, vẫn ít nói, vẫn lạnh lùng, và đôi mắt vẫn luôn chở một nỗi buồn thẳm sâu…
Dạo này, vì chuyện chia tay Việt, cộng thêm sự vắng mặt thường xuyên của Minh nên tôi ít để tâm đến cậu hơn. Không, cũng không hẳn, căn bản chính bản thân tôi cũng mải dồn mọi suy nghĩ của mình lên một người con trai khác, nên tự nhiên hình bóng Minh cứ vô thức mà trôi xa dần. Nếu Phương không nhắc có khi tôi cũng chẳng nghĩ đến.
Có lẽ cậu ấy ở một thế giới khác với tôi thật.
Mà người ngoài hành tinh thì…
… có bao giờ cưới được nhau đâu…?!
***
Mấy ngày sau, tôi đã có dịp nhìn thấy cô bé “theo đuổi Việt dữ lắm” trong lời kể của Phương hôm nào. Tên Chi, học lớp 10C ngay dãy nhà đối diện, cũng không phải quá xinh so với nhiều cô gái mà tôi biết. Em ấy tròn trịa, để tóc ngắn, trẻ trung và rất có duyên. Cũng bộ đồng phục quần xanh áo trắng bình thường như bao người, nhưng sự nhí nhảnh đáng yêu của em ấy khiến cho cả đoạn hành lang ảm đạm của khối 12 ngập tràn trong màu sắc.
Chi đi cùng một bạn nữ, mạnh dạn nhờ người gọi Việt ra ngoài, cùng đứng trò chuyện suốt giờ nghỉ. Em ấy cười suốt. Khi cười lộ ra cái răng khểnh xinh xinh, đôi mắt tít lại như một chú mèo nhỏ, tưởng chừng cả thế giới lúc ấy chỉ còn mỗi mình chàng trai cao lớn đang đứng trước mặt.
Việt cũng cười.
Nụ cười tỏa nắng mới đây vẫn chỉ dành riêng cho tôi, nay đã được san sẻ cho người khác…
Tôi vội quay đi, tiếp tục vùi mặt vào đống sách la liệt trên bàn nhưng không tài nào tập trung nổi. Những con chữ trên tập vở cứ nhòa dần. Và sống mũi thì cay cay…
Tôi đã mất Việt rồi.
Mất hẳn.
Mất vĩnh viễn.
…
“Gần đây cậu không được khỏe à?”
Đang loay hoay mở khóa chiếc xe đạp mini của mình, bỗng tôi nghe một giọng nói quen thuộc cất lên. Ngoảnh sang, đã thấy Việt đứng chắn ngay phía trước. Bóng cậu đổ dài dưới cái nắng cuối đông yếu ớt, hắt lên người tôi những dải tối âm u.
Việt? Bắt chuyện với tôi? Sau gần một tháng đối mặt nhau mà coi như không thấy?
“Tớ vẫn ổn.”
Tôi gằm mặt xuống, lí nhí trả lời. Lúc này, thật không muốn nhìn thẳng vào cậu ấy chút nào cả. Suốt từ hôm thấy Việt và Chi tươi cười nói chuyện ngoài hành lang đến giờ, tôi cả buổi đều bị ám ảnh bởi sự thân mật giữa hai người bọn họ. Cô bé mỗi ngày đều qua lớp tôi, và Việt thì chưa lần nào từ chối gặp gỡ hết.
“Đừng nghĩ ngợi nhiều. Cũng đừng thức quá khuya. Sắc mặt cậu trông tệ quá.”
Việt ôn tồn nói. Không cần ngẩng lên tôi cũng đoán được biểu cảm trên mặt cậu lúc này. Hơi nhíu mày lo lắng, môi khẽ mím lại, còn ánh mắt thì chất đầy quan tâm… Chắc Việt cũng dùng vẻ chân tình này để đối với Chi có phải không?! Thân thiết như vậy cơ mà, hẳn phải nhận lời quen nhau rồi chứ…
Một tia chua xót xẹt nhanh qua tim tôi, mạnh đến mức không kịp chống đỡ. Tôi quay ngoắt người dắt xe lách qua người cậu.
Việt có vẻ bất ngờ trước thái độ khác thường này, vội nắm lấy ghi đông xe mà chặn lại. Nhưng tôi sống chết giằng ra, đầy hằn học.
“Này… Mai!”
“Đừng có gọi tên tớ như thế! Chẳng phải cậu đã có niềm vui mới rồi sao? Còn để ý đến tớ làm gì?!”
Tôi hét vào mặt Việt, rồi lầm lũi bước nhanh ra khỏi nhà xe, mặc cậu đứng sững như trời trồng.
***
Vừa về đến nhà, tôi đã quăng mình xuống giường. Bao nhiêu ấm ức dồn nén bấy lâu bật ra, thành những tiếng khóc tấm tức. Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét…! Tôi ghét Việt! Ai cần cậu ta phải quan tâm?! Sao không giữ nó lại cho riêng cái Chi ấy! Tôi ghét mình! Rõ ràng đã chia tay rồi, tại sao cứ vô thức mà để mắt đến cậu ta như vậy?! Việt quen người mới cũng là điều tất yếu thôi, có gì bất ngờ đâu. Ai mượn tôi phải sốc chứ?!
Tôi cứ thế vừa rủa vừa khóc suốt một lúc lâu. Chiếc gối mềm đẫm nước mắt cũng bị tôi bấu chặt, vò trong tay đến nhàu nát. Rốt cuộc, tôi vẫn không biết được tại sao mình lại khó chịu đến thế này…! Cảm giác tức giận xen lẫn với đau xót như một đàn kiến dữ, cứ mon men bò tới bò lui mà cắn rứt. Tôi những muốn giằng lấy nó mà vứt đi, nhưng không tài nào chạm vào nổi. Đến tận cùng cũng chỉ biết bất lực nhìn cõi lòng mình dần trở nên nát tươm…
Mừng cho Việt ư?! Tôi không làm được! Không thể nào làm được…! Đúng là tôi không muốn tổn thương Việt, không muốn nhìn cậu đau khổ, nhưng tôi cũng không thể nhìn cậu hạnh phúc… bên một người khác…! Có chỉ trích mình là kẻ xấu xa, ích kỷ, đốn mạt… thế nào cũng không thay đổi được sự thật đó! Và cũng chính vì hiểu rõ, nên tôi lại càng thấy khinh bỉ bản thân mình hơn. Không rũ bỏ được góc khuất ấy, tôi lại càng khổ tâm hơn.
Hóa ra, bấy lâu nay tôi chỉ toàn sống trong ảo tưởng. Tôi ảo tưởng mình sẽ quên Minh, và thích Việt. Tôi ảo tưởng mình sẽ quên Việt, và chúc cậu hạnh phúc. Tôi ảo tưởng sau bao nhiêu việc xảy ra, trái tim mình đã trở thành tường đồng vách sắt, đâm thế nào cũng không thủng. Tôi ra sức gồng mình lên, cố tin rằng chỉ cần can đảm thêm một chút thôi, chuyện gì rồi cũng sẽ ổn.
Không! Tôi không ổn! Không ổn một chút nào!
Tôi đau lắm! Rất là đau!
Tại sao người luôn phải đánh đổi, lúc nào cũng là tôi? Tại sao tất cả không thể cùng sống một cách vui vẻ?
Trước khi trả lời được câu hỏi ấy, tôi đã tự làm tổn thương mình mất rồi…
***
Sáng hôm sau, khi tôi còn đang tóc tai bù xù, mặt mũi sưng húp mò xuống dưới nhà, đã thấy một cậu con trai mặc áo trắng ngồi lù lù trước bàn ăn.
“Haiiiiii…!”
“Á…!”
Cái ngáp dang dở lập tức trở thành một tiếng kêu to, và nếu như mẹ không kịp đập vào lưng tôi, chắc tất cả hàng xóm xung quanh đều sẽ vì nó mà lao đến.
“Hét cái gì?! Con gái con đứa… Lên nhà thay đồ rồi xuống ăn sáng đi. Việt nó đợi mày cả nửa tiếng rồi đấy!”
“Nhưng…”
Tôi vẫn chưa hoàn hồn, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, thì Việt đã cười tủm tỉm.
“Không sao ạ! Vẫn còn sớm mà bác. Chẳng mấy khi cháu được nhìn thấy Mai dễ thương thế này…”
“Đúng thật là… Thôi để bác xấu hổ thay cho nó vậy…!”
Nhìn cảnh một già một trẻ kẻ tung người hứng đầy ăn ý, mặt tôi rốt cuộc cũng tìm lại được cảm giác mà nóng rực lên. Tôi vội vã quay người, xồng xộc lao lên cầu thang bằng những bước chân voi giày ngựa xéo. Đằng sau, Việt đã rời khỏi chỗ, lại gần bếp phụ mẹ làm bữa sáng. Dáng vẻ bình thản như thể đây là một điều đương nhiên, quen thuộc lắm rồi vậy.
Cậu ta…
Cậu ta…
…
“Có ý đồ gì hả?”
Vừa ra khỏi ngõ, tôi đã gầm lên, quên hẳn việc bọn tôi đã trở thành “người dưng”, cũng quên phắt luôn rằng ngày hôm qua mình đã vật vã khổ sở vì cậu thế nào.
Việt lập tức lắc đầu, mặt thật như đếm.
“Tớ không có! Không hề!”
“Nói dối! Tớ với cậu đã… đã… đã đường ai nấy đi rồi! Cậu còn đến đây làm gì?!”
Tôi tiếp tục rít lên. Nhưng không hiểu sao khi vừa định thốt ra hai từ “chia tay”, lưỡi đã tự tiện nuốt nó trở lại. Khí thế cũng giảm đi một phần.
“Ý cậu là chia tay ấy hả?” Việt thản nhiên nhắc lại, mặt không một chút gợn.
Biết tôi cố ý tránh hai cái từ đó đi rồi, mà cậu ta còn trắng trợn đay nghiến như vậy nữa?! Máu trong người tôi vừa nguội đi một chút đã lập tức sôi lên, tức đến bầm gan tím ruột.
Nhưng Việt hoàn toàn không để tâm, thậm chí còn nhấn bàn đạp vượt lên trước.
“Chia tay hồi nào? Tớ đã đồng ý đâu?”
Câu trả lời cợt nhả của cậu theo gió táp vào mặt tôi mà trêu ghẹo đùa giỡn. Tôi lại sốc thêm một lần nữa, nhưng chưa kịp phản bác, Việt đã phóng đi mất hút từ hồi nào. Giữa dòng người đông đúc, bóng áo trắng của cậu cứ lúc ẩn lúc hiện, tôi đã cố lắm nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp theo.
Con đường đến trường hôm nay, sao mà dài thế…!