Lớp 10 qua đi. Lên 11, Việt đối với Mai vẫn cứ một mực si tình.
Giữa giờ nghỉ, dưới sân trường, ngoài hành lang… không biết bao nhiêu lần tôi đã bắt được cái nhìn say đắm của cậu dành cho cô bạn may mắn ấy. Bạn bè trong lớp, ai ai cũng đều nhận ra tình cảm của cậu. Chỉ duy cái người đáng lý ra cần phải rõ nhất kia, lại hoàn toàn dửng dưng.
Đúng thế. Tôi không hiểu Mai có biết Việt thích mình hay không, nhưng nhỏ chưa từng và cũng không hề làm ra hành động gì chứng tỏ mình có để tâm tới điều đó. Mỗi giờ lên lớp, Mai chỉ tập trung nghe giảng, làm bài tập, thi thoảng ậm ừ với tôi vài ba câu chuyện tầm phào. Nhỏ không phải người cởi mở, nếu không muốn nói là thờ ơ.
Thờ ơ đến đau lòng.
Mỗi lúc nhìn Việt ngẩn người dõi theo Mai, tôi chỉ ước mình có thể đứng ra trước mắt cậu và hét lên thật to. À không, cầu xin cũng được.
Rằng, cậu làm ơn, đừng cố gắng tìm cách chạm tới trái tim của nhỏ nữa!
Nhỏ, chẳng có trái tim đâu…
***
Buổi sớm mùa đông năm ấy, tôi vừa bước chân vào cửa lớp đã thấy cái Huyền, hội trưởng hội bà tám, đang thậm thụt gì đó với mấy đứa con gái phía cuối lớp, ra vẻ trọng đại lắm:
– Này! Biết gì chưa? Giờ Toán hôm thứ hai, Hà béo nhìn thấy lớp trưởng trầm ngâm ngồi vẽ hình ai đó vào sổ tay đấy!
Cả lũ liền ồ lên:
– Cái gì? Minh á? Không tin không tin!
– Hà béo đầu to mắt cận, chắc chắn nhìn nhầm đồ thị thành hình người rồi!
– Im lặng! – Huyền đập tay xuống bàn, dõng dạc. – Hà béo nói là một đứa con gái tóc buộc đôi bên, đang quay lưng lại. Mà không chỉ có một hình thôi đâu, nhiều lắm. Hầu như trang nào cũng có. Bọn mày nghĩ xem, là ai hả?
Cây viết trên tay tôi cứng lại. Còn đám con gái thì náo loạn cả lên, tranh nhau nói:
– Còn ai trồng khoai đất này nữa! Mai! Là cái Mai rồi!
– Phải phải! Chỉ có thể là nó!
– Chẳng nhẽ lớp trưởng thích nhỏ đó sao? Có thấy nói chuyện với nhau bao giờ đâu?
– Trông thế mà lắm anh xin chết nhở? Còn gã Việt kia nữa chi?
– Chuyện tình yêu tay ba bọn mày ơi! Như phim luôn á!
Tôi gằm mặt xuống bàn giữa những âm thanh líu ríu phía sau, chẳng biết vì đâu tim mình cứ đập rộn. Không nói đâu xa, anh chàng lớp trưởng ấy ngồi bàn dưới, ngay sau lưng tôi. Đầu năm lớp 10, Minh và Mai chính là hai người có điểm kiểm tra chất lượng xếp lớp cao nhất khối. Nghe đâu bọn họ cấp hai còn học cùng trường.
Minh đẹp trai lắm! Từng đường nét trên gương mặt cậu ta đều thanh thoát và sắc sảo như một bức tượng được tạc nên từ bàn tay của một nghệ nhân điêu khắc bậc thầy. Nhưng trái ngược hoàn toàn với Việt, ở Minh luôn toát ra cái vẻ kiêu kỳ xa cách, khiến cho tất thảy lũ bạn học chúng tôi chỉ có thể “kính nhi viễn chi” khi gặp cậu. Ngưỡng mộ, nhưng chẳng dám tới gần.
Minh và Mai dù đứng sát nhau trong danh sách lớp, nhưng tôi chưa từng thấy hai người bọn họ nói chuyện, giao tiếp đơn sơ hay thậm chí chỉ đơn thuần là chạm mặt.
Họ mỗi ngày đều lướt qua nhau đầy xa lạ.
Một sự xa lạ rất – không – bình – thường.
Sự xa lạ của những kẻ đã từng vô cùng căm ghét nhau.
Hoặc đã từng vô cùng…
… yêu nhau…!
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Tôi lo tin đồn kia là thật. Minh thích Mai thật.
Đến lúc ấy, liệu Việt… còn có thể chiến thắng không?
***
Hoang mang chưa được bao lâu thì đùng một cái, tôi lại gặt được lời giải, vào một ngày đặc biệt, bằng một cách tình cờ.
Tiết sinh hoạt ngoại khóa cuối cùng trước kì nghỉ Tết năm đó, tôi buộc phải bỏ hàng để chạy lên lớp lấy đồ trong khi tiết mục văn nghệ đầu tiên đã sắp sửa mở màn. Giữa cái lạnh tê tái cuối đông ấy, tôi đã nhìn thấy Minh.
Anh bạn lớp trưởng trầm lặng đang đứng trước bàn tôi, nói đúng hơn, là trước chỗ ngồi của Mai. Và lẳng lặng kẹp một vật vào trong cuốn sách Vật Lý dày cộp đặt trên đó.
Trước cảnh tượng đầy bất ngờ này, tim tôi lập tức nện xuống một nhịp thật mạnh, chân cũng ríu vào nhau tìm chỗ trốn. Bên dưới sân, hai chiếc loa thùng đã bắt đầu gióng lên những điệu nhạc đầu tiên trong tiếng vỗ tay như pháo nổ. Chỉ riêng tôi vẫn đứng chết trân sau cánh cửa lớp nặng nề, giữa bốn tầng học trống không vắng lặng.
Đợi Minh đã rời đi rồi, tôi mới bước ra khỏi chỗ nấp, lòng vẫn chưa hết sững sờ. Hành động của Minh cùng cuốn sách ghi tên Mai trên mặt bàn kia cứ nhảy múa điên cuồng trước mắt tôi. Cậu ta đã kẹp thứ gì vào trong sách? Thư tình chăng? Vậy là đúng là Minh thích Mai thật?
Cái cảm giác bồn chồn mới đầu chỉ nhen nhóm, giờ đã bùng lên mỗi lúc một dữ dội hơn. Sự tò mò, nhưng trên hết là khao khát muốn biết sự thật đã hối thúc tôi cầm lấy cuốn sách.
Một chiếc đĩa CD kèm theo phong bì đã được dán kín rơi ra, trên mặt đề một tuồng chữ rất đẹp: “Mai, hãy cho tôi một cơ hội!”
Giờ nghĩ lại, tôi vẫn không sao hiểu nổi, rằng mình đã lấy ở đâu ra cái sự bình thản ấy?! Bình thản đến đáng sợ mà mỗi khi nhớ về nó, tôi còn đôi chút rùng mình.
Trong một giây, lá thư cùng cái đĩa nọ đã bị ném vào ngăn sâu nhất trong cặp tôi.
Kéo khóa lại.
Thật chặt.
Từ giờ phút này trở đi, tôi hiểu rằng mình chỉ có thể cố gắng diễn cho thật tốt cái vai phản diện đáng khinh này…
Một ngày cuối đông lạnh buốt.
14 tháng 2 năm 2004.
***
Mùng 8 tháng 3, Việt cuối cùng cũng đã bày tỏ tình cảm chôn giấu bấy lâu trong lòng mình.
Mặt cậu ấy thoáng đỏ lên, còn ánh mắt cương nghị mọi khi lại khe khẽ cụp xuống. Nhìn kĩ ra, tôi còn thấy lồng ngực bên dưới chiếc áo sơ mi trắng kia cứ liên tục phập phồng trong những nhịp thở hỗn loạn. Chắc hẳn, Việt đang run lắm.
Trong sự cổ vũ của bạn bè, Việt mạnh dạn bước lên, trân trọng trao cho người mình thích những đóa hồng thắm đỏ. Có lẽ suốt cả cuộc đời này tôi cũng chẳng bao giờ được nhìn thấy thứ gì đẹp đẽ hơn thế nữa.
Nó đẹp, vì nằm trong tay Việt.
Và vì nó cũng chính là trái tim của người con trai tôi vẫn hằng khát khao…
Khi yêu một người đến mức độ nào đó, ý tôi là tuyệt vọng, có lẽ người ta sẽ chẳng còn cảm giác ghen tuông.
Mà chỉ hoài đau khổ.
Lúc Mai đưa tay đón lấy món quà thơm ngát tuyệt đẹp ấy, tim tôi cũng theo đó mà vỡ ra.
Từng mảnh.
Rồi lại từng mảnh.
Và tôi đã nghĩ rằng, mình sẽ khóc.
Nhưng không. Môi tôi lại cứ vô thức cong lên.
Cong mãi…
Chỉ cần được thấy lại nụ cười tươi tắn của cậu ấy thôi, nước mắt của tôi, hẳn có thể chảy ngược…!
…
Tối hôm đó, tôi đã cắm tai nghe trọn một buổi chiếc đĩa CD lạc lối ngày nào…
Đó là một bài hát nổi tiếng của ban nhạc Micheal Learns To Rock, được thu lại một cách cẩn thận trong tiếng ghi-ta thô mộc bập bùng. Dưới màn đêm tĩnh lặng, từng giai điệu cứ chậm rãi gảy lên, tha thiết và sâu lắng.
Có những lúc, nhìn thấy em tôi chợt nở nụ cười
Nhưng cũng bao lần vì em, mà tôi đã phải khóc
Giây phút nào đó, tôi thực sự đã tin rằng trước mắt mình kia chính là ánh sáng
Để rồi nhận ra… vẫn chỉ là nước mắt mà thôi… (1)
Giọng của Minh rất trầm, và cũng rất thật. Trời đêm lạnh căm, nhưng sống mũi tôi lại cứ nóng rực lên, cay cay. Sau đó ướt mềm. Phương à, mày không việc gì phải khóc! Đây chỉ là một bài hát, và Minh cũng chỉ đơn giản là đang thể hiện lại nó thôi…
Với cậu ta, với người trong lòng Việt, nó vốn chẳng có ý nghĩa gì hết!
Chiếc phong bì đi kèm ngày đó Minh gửi cho Mai, tôi quyết định không mở. Sẽ không bao giờ mở. Không phải vì tôn trọng sự riêng tư của họ, tôi chỉ không muốn mình sẽ mềm lòng khi đọc nó rồi, càng không muốn cảm thấy day dứt hay tội lỗi chút gì.
Tôi đã chọn cho mình một vai diễn xấu xa trong vở kịch này, thì dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không quay đầu lại.
Tôi chẳng có gì khác trong tay, chẳng có gì để mất
Tôi sẵn sàng quỳ gối nơi đây, và chờ em cất bước đi qua
Luôn ở bên em, luôn dõi theo em, tôi vô cùng kiên nhẫn
Vì tôi là của em, và cũng chỉ có em mới có thể len được vào sâu trong trái tim tôi… (1)
Xin lỗi Minh. Nếu hạnh phúc là một lối đi quá chật hẹp không phải ai cũng có thể đặt chân lên, tôi nguyện làm tất cả để dành cơ hội đó cho Việt!
***
Sau đó không lâu, Việt với Mai cũng chính thức trở thành một cặp.
Mỗi ngày trôi qua, Việt vẫn say mê dõi theo nhỏ khắp nơi như trước kia. Khác chăng, là với đôi môi luôn khe khẽ mỉm cười, cùng ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc ngọt ngào. Tôi nhìn cậu, cũng thường theo đó mà vô thức cảm thấy hạnh phúc.
Một thứ hạnh phúc đau đớn!
Đơn phương, dường như đó mới chính là thứ tình cảm thuần khiết nhất. Có thể tự nguyện trao đi tất cả, và không hoài mong nhận lại gì cả.
Ví như tôi thích Việt. Mãi mãi thích cậu.
Và Việt lại thích Mai.
Vĩnh viễn thích Mai…!
…
Một ngày đầu năm lớp 12, khi tôi đang lúi húi tìm cách kéo chiếc xe đạp của mình ra khỏi bãi đậu chen chúc chợt thấy một cánh tay con trai vươn ra:
– Để tớ giúp Phương!
Thắng? Anh chàng ngồi cùng bàn và cũng là bạn thân nhất của Việt? Khẽ liếc sang bên, Mai đang ôm túi xách đứng dưới mái hiên chờ Việt. Tôi chán nản quay người lại, vô thưởng vô phạt cười với Thắng.
Hôm đó, anh chàng ấy về cùng đường với tôi, đến tận đầu ngõ.
Những ngày sau, Thắng liên tục xuất hiện ở mọi nơi trong tầm mắt tôi, lúc ngoài hành lang, khi trong căng-tin… Chẳng khó khăn gì để tôi phát hiện ra sự quan tâm đặc biệt của cậu ta dành cho mình.
Ừ thì cũng được. Đã không phải là Việt, thì ai khác cũng đều như nhau cả thôi…
Lễ tình nhân, tôi đã nở một nụ cười đầy giả dối khi nhận lấy bông hoa hồng đỏ bằng sáp thơm trên tay Thắng. Rồi khi thứ mềm mềm âm ấm nào đó nhẹ lướt qua môi mình, tôi đã lập tức tưởng tượng ra hình ảnh Việt. Và người con trai vừa hôn mình kia, chẳng phải ai khác ngoài cậu ấy.
Nụ hôn đầu tiên khiến cho Thắng không khỏi sung sướng xen lẫn ngại ngùng. Còn tôi vẫn như mọi khi, cười một cách vô tư với cậu.
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu, mình không phải chỉ đang diễn nữa.
Mà tôi, đã thực sự trở thành kẻ xấu mất rồi…
***
Tôi yên ổn đi giữa những ngày tháng học tập và hẹn hò nhạt nhẽo, bên cạnh người tôi yêu và người cậu ấy yêu.
Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy Việt trầm ngâm ngồi một mình trong góc khuất của hành lang, tách biệt hẳn với sân khấu sôi động của hội trại mừng ngày thành lập Đoàn.
Cậu ấy chìm vào trong bóng tối, tì cả hai khuỷu tay lên cặp chân dài của mình mà ôm lấy khuôn mặt gầy guộc. Đôi mày đậm của cậu khẽ run lên, và ánh mắt thì cứ như một đứa trẻ đang gồng mình chịu đau chứ nhất quyết không khóc.
Việt vẫn như xưa, bất cứ khi nào, bất kể ở đâu, tầm mắt của cậu vĩnh viễn chỉ dõi theo có một người…
Bên dưới sân, Minh vẫn đang ôm đàn, không ngừng hát lên những giai điệu với chất giọng quen thuộc, có phần day dứt hơn so với những gì tôi được biết từ chiếc đĩa CD ngày đó.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu ra tất cả.
Và nếu như chút lý trí còn sót lại không kịp níu chân, hẳn tôi đã chẳng thể ngăn mình bước ngay tới, rồi ôm lấy Việt thật chặt. Bất chấp cậu ấy sẽ từ chối, sẽ lảng tránh, thậm chí là ghét bỏ.
Đúng. Tôi sẽ làm thế.
Chắc chắn!
———-
(1) Lời Việt mình chế vào dựa trên ca khúc “Nothing to lose” của ban nhạc Micheal Learns To Rock. Rất mong được thông cảm!