Dưới chân Bách Man Sơn, Diệp Ly cùng Quách Hòe hai người đứng chung một chỗ, lạnh lùng nhìn hơn mười vị đệ tử Diệp gia trước mặt.
Quách Hòe trầm giọng nói: “Lần lễ săn thú này trong mười ngày, ngày đầu tiên ta và Diệp Ly tổng quản hai người mang một đôi, quen thuộc phụ cận địa lý, chín ngày còn lại các ngươi hành động tự do. Sau mười ngày, bất kể có thu hoạch hay không, đều phải tu hợp lại đây! Hiện giờ, ta đọc tới tên ai, người đó đứng bên ta, không có đọc tới tên, đứng ở bên Diệp Ly tổng quản!”
Bách Man Sơn nguy hiểm trùng trùng, lần đầu vào núi nếu một mình đi lại, khẳng định hữu tử vô sinh.
Quách Hòe, Diệp Ly đám người mang đội, cũng là muốn đám đệ tử tôn thất Diệp gia quen thuộc chung quanh nơi này. Nhưng về phương diện khắc cũng là huấn luyện bọn họ ý thức chiến đấu, tránh cho thương vong.
Quách Hòe đọc tên xong, Diệp Húc phát hiện ra mình bị phân phối tới đội ngũ Diệp Ly, trong lòng không khỏi hơi trầm xuống.
Đồng thời bị phân phối tới đội ngũ Diệp Ly, còn có Diệp Bân, Diệp Phong đám người.
Mấy người liếc nhau, lộ ra nụ cười.
Diệp Phong tiến tới một bước, chắp tay nói: “Diệp Ly, cha ta bảo ta vấn an ngươi.”
Advertisement / Quảng cáo
Diệp Ly lộ ra vẻ cảm động, vội vàng cười nói: “Thiếu gia nói quá lời, lão nô làm sao dám làm phiền lão gia vấn an?”
Phụ thân Diệp Phong là Diệp Tư Mẫn, chính là tổng quản nội phủ, một trong ba người cầm quyền lớn nhất Diệp phủ. Diệp Ly là nô bộc của Diệp Tư Mẫn, Diệp Tư Mẫn đề bạt hắn, khiến cho hắn đảm nhiệm ngoại môn tổng quản.
Diệp Phong liếc mắt nhìn Diệp Húc nhỏ giọng nói: “Diệp Ly ngươi có biện pháp nào tiêu diệt tên phế vật kia không?”
Diệp Ly trong lòng vừa động, nhỏ giọng cười nói: “Thiếu gia yên tâm, Diệp Thiếu Bảo phế vật này, lão nô giết chết hắn giống như giết một con cẩu vậy! Đợi thiếu gia xem thủ đoạn của lão nô, khiến cho hắn muốn chết không được, muốn sống cũng không xong!”
Đám người Diệp Phong trong lòng đại định, hung tợn nhìn về phía Diệp Húc, dường như nhìn một người chết vậy, mắt lộ ra sát khi không chút kiêng nể.
Diệp Húc nhìn thấy ánh mắt của tất cả mấy người, trong lòng chua xót: “Những người này là huynh đệ của ta sao?”
Miệng hắn lộ ra nụ cười khổ, lập tức tâm tình kiên cường, sát khí trong lòng đại động: “Nếu các ngươi muốn đẩy ta vào chỗ chết, vậy đừng trách ta vô tình, trước giết các ngươi rồi nói sau!”
Bên trong đệ tử Diệp gia, duy nhất cho hắn cảm thấy thân tình chỉ có một mình đại ca Diệp Tần.
Diệp Húc tuổi còn nhỏ, cơ khổ bần hàn khốn khổ vô cùng. Trong Diệp phủ không có ai coi trọng hắn, chỉ có Diệp Tần đối với hắn đặc biệt yêu thương cùng chiếu cố.
Quách Hòe phân phối đội ngũ xong, Diệp Ly lập tức quát lớn một tiếng, hai người dẫn đệ tử Diệp gia, thúc dục tuấn mã dưới khố, nhảy vào bách Man Sơn.
Hơn hai mươi danh kỵ sĩ giao nhau mà qua, qua lại trong rừng rậm không ngừng, như giẫm trên đất bằng, hướng thâm sơn chạy đi. Diệp gia vu hoang thế gia lớn nhất Liễu Châu thành, đệ tử từ trước tới nay tinh tu võ nghệ, bắn cung cưỡi ngựa là môn bắt buộc của đệ tử thế gia, cực kỳ tinh diệu.
Diệp Húc phóng mắt nhìn lại, chỉ thấy cây cối hai bên ngày càng um tùm, thậm chí ngay cả những cây dây lèo, cũng to bằng cả cái thùng nước.
Trong rừng cây thỉnh thoảng có một vài dã thú chấn kinh nhảy ra ngoài. Trong lúc hốt hoàng lập tức bị đệ tử Diệp gia một tiễn bắn chết.
Những con này chỉ là dã thú phổ thông, còn không được gọi là yêu thú.
Yêu thú chân chính, chính là chỉ những dị chủng lây dính nguyên khí thiên địa, da lông cứng cỏi, có thể so với áo giáp, hành động nhanh nhẹn, nhanh như thiểm điện, hơn nữa có được năng lực hùng mạnh không thể tin nổi. Hổ báo bình thường gặp được một con yêu thú cấp thấp nhất cũng không chịu nổi một kích.
Cả người yêu thú là bảo, cực kỳ quý báu, da lông có thể làm nhuyễn giáp, răng nanh cốt cách có thể rèn ra loại binh khí sắc bén. Những tài liệu khác trên người nó có thể chế dược, luyện đan, thậm chí có thế gia bắt giữ yêu thú để chăn nuôi, dùng để hộ viện!
Bởi vậy mỗi một lần lễ săn thú đối với đệ tử quý tộc mà nói, đều là một lần cơ hội phát tài, bán cho thương gia có thể được của cải xa xỉ. Đồng thời cũng có thể cống hiến cho gia tộc, đổi lấy tư cách đi vào trong vũ khố chọn lựa vũ khí hoặc tâm pháp.
Nếu đạt được tài liệu quý giá, Diệp gia thậm chí sẽ cho phép con cháu tiến vào trong vu khố, đạt được vu pháp!
Yêu thú tổng cộng chia làm mười bậc, đối ứng võ đạo mười trọng cảnh giới. Yêu thú đạt tới thập giai, thực lực có thể so với võ đạo cao thủ tiên thiên, phẩm bậc yêu thú càng cao, giá trị cũng lại càng cao!
Siêu việt bậc thập giai, thì không còn là thú nưa,x mà là tinh, quái, mở ra linh trí, có thể tu luyện, hút lấy thiên địa linh khí, tinh thông vu pháp, có được thần thông vu sĩ.
Mặc dù là cảnh giới cao thủ tiên thiên, gặp được loại tinh quái này cũng chỉ có một đường chết.
Đột nhiên, phía trước đội ngũ truyền tới thanh âm ồn ào, Diệp Húc trong lòng vừa động, thầm nhủ: “Phát hiện yêu thú!”
Advertisement / Quảng cáo
Diệp Ly giục ngựa tiến lên, cao giọng quát: “Vây nó, không cần đánh chết!”
Hơn hai mươi danh kỵ sĩ hô lên, giục ngựa chạy tới vây khốn yêu thú, thu nhỏ vòng vây.
Đợi khi vòng vây thu nhỏ lại chừng bốn năm trượng, chư vị kỵ sĩ ngồi trên ngựa ngơ ngác nhìn, có vài tên thiếu niên lẩm bẩm nói: “Đây là yêu thú sao? Cũng quá nhỏ đi?”
Chỉ thấy trong vòng vây là một con thỏ nhỏ, lông vàng tai đen, hình thể dài hơn hai xích, cái lỗ tai đen thật dài thường thường run lên một chút, nhìn như đáng yêu. Nhưng trong miệng nó lại có hai cái răng nanh dài chừng ba bốn tấc, dữ tợn sắc bén, không giống như động vật ăn cây cỏ, ngược lại giống mãnh thú ăn thịt!
Con thỏ chạy đông chạy tây một chút, nhảy dựng lên, nhanh như thiểm điện, vài lần suýt nữa chạy thoát khỏi vòng vây, rồi lập tức bị kỵ sĩ bức trở về. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn
“Một con Rống?”
Diệp Húc cẩn thận đánh giá con thỏ này, trong lòng vừa động, lập tức nhớ tới lai lịch con yêu thú này.
Con yêu thú này thoạt nhìn giống con thỏ, nhưng kỳ thật cũng là một chủng loại khác, tên là Rống, yêu thú bậc năm, cực kỳ hung ác.
Thực lực của Rống trong yêu thú cũng không mạnh, nhưng có một tuyệt chiêu, nó kêu lên vang dội, có thể đánh chết mãnh hổ!
Diệp Húc năm đó lần đầu tiên đi săn thú, suýt nữa bị thiệt hại nặng nề trên tay con yêu thú này!
Diệp Ly liếc mắt nhìn chung quanh một cái, trầm giọng nói: “Diệp Chiếu, ngươi lần đầu tiên tham gia lễ săn thú này, con Rống này là con mồi đầu tiên của ngươi, đi bắt giết nó!”
Một thiếu niên áo gấm tuổi chừng mười một mười hai tuổi bước ra khỏi hàng, nhảy xuống tuấn mã. Hắn leng keng rút kiếm ra, trên khuôn mặt non nớt có chút hưng phấn, hướng tới con Rống đâm tới, mũi kiếm hiện lên một đóa hoa, kiếm pháp tương đối tinh diệu!
Diệp gia kiếm pháp thượng thừa, Hoán Hoa Tứ Thập Cửu thức!
Con Rống kia cũng không tránh, thẳng nghênh tiếp Diệp Chiếu, bảo kiếm sắc bén đâm vào trên người nó, không ngờ tuôn ra một chuỗi hỏa hoa, đừng nói là đâm thủng da thỏ, thậm chí ngay cả một sợi lông cũng không thể chặt đứt!
Diệp Chiếu tuy nhỏ tuổi, nhưng kiếm pháp và thân pháp đều cực kỳ xuất chúng, thân như liễu, phiêu đãng trong gió. Thấy không thể đâm bị thương Rống, liền lập tức biến chiêu, lùi về sau.
Diệp Húc nhìn Diệp Ly trong lòng kinh ngạc.
Đệ tử Diệp gia lần đầu tiên tham gia lễ săn thú, Diệp Ly thân là tổng quản ngoại môn, phải chỉ điểm sở trường cùng sở nhược của yêu thú, lấy thế mạnh của ta mà đánh vào thế nhược của yêu thú. Nhưng Diệp Ly lại để Diệp Chiếu xuất chiến mà căn bản không có nhắc nhở hắn chú ý tới chuyện này.
“Diệp Chiếu và ta giống nhau, cha mẹ mất sớm, ở Diệp phủ không có bất luận hậu trường gì. Diệp Ly lão cẩu này khinh người quá đáng, không nói cho người ta biết sở trường cùng nhược điểm của Rống. Rõ ràng là muốn Diệp Chiếu bị chịu thiệt thòi lớn mà lập uy!”
Diệp Húc trong lòng thầm giận, Diệp Ly thân là nô tài Diệp phủ, căn bản không có làm bổn phận của nô tài, ngược lại cậy già lên mặt, ỷ vào mình là tổng quản ngoại phủ Diệp gia. Đằng sau lão lại có Diệp Tư Mẫn làm chỗ dựa, nô lớn khi chủ, thậm chí ngay cả đệ tử tông thất cũng không để vào mắt, tùy ý khi dễ!
Diệp Chiếu thừa dịp con Rống kia bị bức lui, lập tức tiến lên, nhấc trường kiếm trong tay hướng tới hai mắt con Rống mà đâm tới. Mũi kiếm run run, hóa thành một đóa hoa lớn màu tuyết trắng.
“Tiểu thỏ tử, ngươi chính là con mồi thứ nhất của ta trong lễ săn thú này!” Diệp Chiếu thấy con Rống kia không kịp né tránh, trong lòng mừng rỡ, cao giọng quát.
Nào biết một kiếm này chưa đâm ra, đã thấy đôi tai màu đen của con Rống hút lấy khí, trong chớp mắt bụng liền phồng lên giống như một viên cầu thật lớn.
Advertisement / Quảng cáo
Kiếm quang đâm tới, miệng con Rống mở rộng ra, lộ ra cái răng nanh cực kỳ dữ tợn, quát tháo thành tiếng!
“Rống!!!”
Thể hình của yêu thú không lớn, nhưng thanh âm không ngờ lại kinh người. Sóng âm vừa lao ra, trên không trung hình thành một trường âm ba màu xanh có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Một đạo thanh âm tiếp một đạo, kiếm quang của Diệp Chiếu bị dập nát, hung hăng nện vào ngực của hắn!
Diệp Chiếu như dính đòn nghiêm trọng, thất khiếu đổ máu, bay ngược ra ngoài trượng, đánh lên một thân cây, mềm nhũn té xuống mặt đất, vẫn không nhúc nhích, cũng là bị chấn đến ngất đi rồi!
Thậm chí ngay cả tuấn mã dưới khố đệ tử Diệp gia chung quanh, cũng bị tiếng rống to làm cho thất kinh, đều lui lại phía sau!
Những người lần đầu tiên tham gia lễ săn thú sợ tới mức sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngơ ngác nhìn nhau: “Đây là thực lực của yêu thú? Thật là khủng khiếp!”
Yêu thú kia dùng bốn chân đạp mạnh xuống đất, ngay sau đó liền hiện ra trước người Diệp Chiếu, mở ta cái mồm dữ tợn cắn tới cổ hắn!
Diệp Ly hừ lạnh một tiếng, huy tay áo, hất yêu thú cuồn cuộn nổi lên, đưa lại trong vòng vây trung ương. Lão không thèm nhìn tới Diệp Chiếu một cái, cười lạnh nói: “Đây là kết quả của thực lực không đủ! Gặp được yêu thú, chớ tham công tiến mạnh, đầu tiên phải hiểu được sở trường cùng nhược điểm của yêu thú, chỉ có như vậy mới có thể bách chiến bách thắng! tiếp đó…”
Diệp Ly ánh mắt nhìn về phía Diệp Húc, khóe miệng lộ ra nụ cười âm hiểm, nói: “Diệp Thiếu Bảo, ngươi tới!”