Editor: Quỳnh Nguyễn
“Xin lỗi, tôi cầm không tốt đầu thuốc lá.” Giọng nói Thịnh Thế nhẹ nhàng,
trong lời nói không có một tia xin lỗi, ngón tay thon dài cầm theo dây ống
nghe cắt thành hai nửa, ở trước mặt mọi người nhẹ nhàng giơ giơ: “Đem dây
truyền đốt đứt.”
“Nhị Thập, cậu là cố ý a!” Quý Lưu Niên âm thanh có chút cao hô một câu, sau
đó liền ấn cái nút phục vụ một cái, muốn tìm người đem một cái micro đến một
lần nữa.
Thịnh Thế nhìn thoáng qua Cố Lan San ngồi ở bên cạnh mình cầm micro, đáy lòng
hừ lạnh một tiếng, cô có thể cùng Hàn Thành Trì cùng nhau ca hát, đáy lòng
khẳng định thật cao hứng đi?
Nhưng mà, chỉ tiếc, có Thịnh Thế anh ở đây, vui vẻ của cô chỉ có thể là một
hồi thất vọng.
Cho dù trên thế giới này không có Cố Ân Ân, chỉ cần Thịnh Thế anh để ý cô, cho
dù cô đang vui vẻ cùng Hàn Thành Trì, cô cũng không có cơ hội có thể trong lúc
đó cùng Hàn Thành Trì kéo gần khoảng cách hơn một chút nào.
Lấy thêm micro, muốn tiếp tục hát?
Đáng tiếc, anh không dự định cho cô cơ hội này.
Nhất thời, ánh mắt Thịnh Thế lóe lóe, tươi cười trên mặt tao nhã mà lại vô
hại, giọng nói không mặn không nhạt đột nhiên mở miệng nói: “Ca hát nhiều
không có ý nghĩa a… Chúng ta chơi trò chơi đặc biệt đi!”
Mặc dù mọi người từ nhỏ cùng nhau chơi đùa đến lớn, tuy hai mà một, nhưng mà
trong tiềm thức, mọi người đối với Thịnh Thế vẫn khiêm nhường, chỉ cần anh
nói, trên cơ bản là không ai phản đối.
Hàn Thành Trì bị người ta ngắt lời ca hát, cảm xúc nổi lên ban đầu cũng biến
mất, không có tâm tình hát, vì thế đem micro đặt ở bên cạnh, một lần nữa ngồi
trở lại bên cạnh Cố Ân Ân, vươn tay đem Cố Ân Ân ôm vào trong lòng: “Nhị Thập,
cậu nói chơi cái gì?”
Ánh mắt Thịnh Thế lóe lóe, Cố Lan San không phải vẫn đối với Hàn Thành Trì
không chết tâm sao? Như thế, anh cho cô biết một chút, Hàn Thành Trì với Cố Ân
Ân trong lúc đó, cuối cùng cô cũng không thể vượt qua được khoảng cách.
“Liền chơi… Lời thật lòng cùng đại mạo hiểm đi.”
Trò chơi này, thông thường lại lỗi thời.
Nhưng không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần nhiều người tập trung cùng một
chỗ, tất cả mọi người đều thích chơi.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì có thể thăm dò bí mật lòng người chân thực
nhất, đồng thời chính mình cũng có khả năng sung sướng chỉnh người khác.
Cho nên lúc Thịnh Thế nói ra trò chơi này, ngược lại mọi người không ai từ
chối.
Quý Lưu Niên vẫn cầm bài tú-lơ-khơ, phe phẩy với mọi người, nói, “Quy tắc vẫn
như vừa rồi, rút được bài đen có thể hỏi người rút phải bài đỏ một vấn đề, nếu
bài đỏ từ chối trả lời, liền muốn đại mạo hiểm rồi.”
“Vì cái gì không phải rút được bài đỏ khiến bài đen lựa chọn trả lời thật lòng
cùng đại mạo hiểm.” Hạ Phồn Hoa từ bên cạnh xen vào một tiếng.
“Cậu cút đi! Không có gì liền kiếm chuyện!” Quý Lưu Niên quay đầu, chê Hạ Phồn
Hoa một câu, sau đó chia bài.
Lúc chia bài, ngược lại mọi người thật sự cực kỳ yên lặng, có thể là đều đã
đều có chút khẩn trương, cũng có thể là đang suy nghĩ nên hỏi vấn đề gì, hoặc
là nên như thế chỉnh người khác.
Đợi cho phát xong bài, bài đỏ vậy mà rơi vào trong tay Thịnh Thế, bài đen là
Cố Ân Ân.
Cố Ân Ân rõ ràng cực kỳ hưng phấn, phải biết rằng bọn họ đã từng chơi trò chơi
này, cho tới bây giờ đều là Thịnh Thế chiến thắng hoặc là không có quan hệ gì
với anh, hiện giờ rất không dễ dàng nắm lấy cơ hội, liền vắt hết óc cũng muốn
tìm ra vấn đề hỏi anh.
Nhưng mà Cố Ân Ân nghĩ nửa ngày, lại phát hiện ngược lại Thịnh Thế không có gì
đặc biệt tốt để hỏi, vì thế liền hỏi một vấn đề cô tò mò nhất:
90/2168782.html
90/2168782.html