Editor: Quỳnh Nguyễn
Cố Lan San nhìn thấy Cố Ân Ân, đáy mắt đầy ý cười, trong lời nói mang theo vài
phần oán trách: “Chị, Chị đi thời gian dài như vậy, bây giờ còn biết trở về
nha!”
Cố Ân Ân cười nắm lấy hai tay Cố Lan San, sau đó mới nhìn Thịnh Thế đứng phía
sau Cố Lan San, cười cười với Thịnh Thế, giọng nói thân thiết: “Nhị Thập, đã
lâu không gặp.”
Thịnh Thế nhoẻn miệng cười, trả lời một câu: “Đã lâu không gặp.”
Sau đó Cố Ân Ân lại đi chào hỏi Vương Giai Di, lúc này mới một lần nữa quay
đầu nhìn Cố Lan San, tỉ mỉ đánh giá Cố Lan San từ trên xuống dưới một phen,
nói: “San San, đã lâu không gặp em, em xinh đẹp hơn rất nhiều!”
“Chị, chị cứ đùa em.” Cố Lan San liếc xéo Cố Ân Ân một cái, biểu tình nghịch
ngợm mà lại ngây thơ, Thịnh Thế đứng bên cạnh, nhìn có chút ngây người.
“Đại tiểu thư, vào trong nhà nói chuyện đi…” Người hầu bên cạnh tốt bụng
nhắc nhở một câu.
Cố Ân Ân lúc này mới nghĩ tới, một tay kéo Cố Lan San đi vào trong nhà, một
bên cười nói với người khác: “Xin lỗi mọi người ta quên mất, chỉ lo vui mừng,
đi, tất cả mọi người chúng ta vào trong nhà đi.”
Cửa đã bị người hầu Cố Gia mở ra.
Cố Ân Ân nắm tay Cố Lan San dẫn đầu đi vào, hai người vừa đi vừa nói.
Đi qua cửa lớn, là phòng khách Cố Gia rộng lớn.
Cố phu nhân trong bếp nhìn chằm chằm người nấu cơm, nghe được có rất nhiều
tiếng bước chân truyền đến, liền từ phòng bếp đi ra, Vương Giai Di cùng phu
nhân quan hệ luôn luôn tốt, lập tức đi tới bên cạnh Cố phu nhân, làm nũng gọi
một tiếng: “Bác.”
Thời gian trôi nhiều năm như vậy, hiện giờ Cố phu nhân vẫn như cũ thướt tha
thùy mị, dường như so với lúc Cố Lan San chín tuổi tới Cố Gia cũng không có
quá nhiều thay đổi, vẫn duy trì một dáng vẻ phu nhân đoan trang.
Cố Lan San đứng tại chỗ không di chuyển, trên mặt cũng không có biểu tình gì,
giọng nói bình thường gọi một tiếng: “Mẹ.”
Ban đầu biểu tình Cố phu nhân nhìn Vương Giai Di cực kỳ ôn hòa, sau khi nghe
âm thanh Cố Lan San, biểu tình trở nên có chút lạnh nhạt, nhìn cũng không nhìn
Cố Lan San một cái.
Cố Lan San ngược lại đã quen thái độ Cố phu nhân đối với mình, cũng không có
phản ứng lớn.
Sắc mặt Thịnh Thế lập tức trầm xuống, anh liền biết, nếu là hôm nay anh không
đến, Cố Lan San ở trong này không biết bị người ta xem thường ghét bỏ như thế
nào a!
Ngược lại, Cố Ân Ân có vẻ cảm thấy có chút xấu hổ, cười cười xin lỗi với Cố
Lan San, quay đầu nói: “Mẹ, Nhị Thập cũng đến rồi.”
Cố phu nhân lúc này mới quay đầu, nhìn thấy Thịnh Thế vừa mới từ cửa đi đến,
biểu tình lập tức trở nên có chút ôn hòa, “Nhị Thập đến rồi hả?”
Lúc này Thịnh Thế bởi vì thái độ Cố phu nhân đối với Cố Lan San, tâm tình thật
sự không được tốt lắm, ánh mắt cũng trở nên có chút lạnh lẽo, nhưng mà ngược
lại, khi nói giọng điệu lại cực kỳ bình thường, nhưng mà nội dung lại chuyển
lên người Cố Lan San:
“Uh`m, đây không phải vì Ân Ân trở về? San San muốn thăm chị cô ấy, cho nên
con mang cô ấy về nhìn.”
Miệng Thịnh Thế đã cố ý nhấn mạnh Cố Lan San, Cố phu nhân Cho dù chán ghét Cố
Lan San, cũng không thể không cho Thịnh Thế mặt mũi, chỉ có thể quay đầu, đối
với Cố Lan San gật gật đầu. “Trở về rồi hả?”
Cố Lan San chỉ là gật gật đầu, “Uh`m” một tiếng, xem như trả lời.
Không khí trong phòng lập tức trở nên có chút căng thẳng, may mà có Cố Ân Ân ở
đây, cô ấy giống như không có việc gì cười mở miệng nói: “Tất cả mọi người
ngồi a, đứng ở chỗ này làm cái gì a!”
“Lưu tẩu, đem trà hoa hồng buổi chiều tôi cho các chị chuẩn bị bưng ra rót cho
mọi người.”
71/2168763.html
71/2168763.html