Edit: Ngọc Hân
Vẻ mặt Cố Lan San vốn rất rực rỡ nghe thấy câu này dần trở nên có chút đau
thương, vì ánh sáng hơi tối phần đau thương này rất mông lung, rất mờ ảo, tay
cô cầm lon bia hơi dùng sức, khớp xương trắng bệch.
Không khí giữa hai người mới vừa nãy vì nói chuyện phiếm về lịch sử yêu đương
có chút hoang đường của khi Thịnh Thế còn trẻ trở nên vui vẻ, trong nháy mắt
lại đông cứng lại.
Cô gái đau lòng, quá mức rõ ràng.
Thịnh Thế cảm thấy hoàn toàn kết thúc, anh nhìn cô giật khóe môi nhưng không
lên tiếng.
Qua một lúc, rốt cuộc không biết bao lâu, Cố Lan San mới hạ mí mắt giọng điệu
nhẹ nhàng nhưng khiến người ta không hiểu vì sao có chút đau lòng, cô nói:
“Tôi có…”
Thịnh Thế vẫn im lặng như cũ, lại một lúc nữa Cố Lan San mới ngẩng đầu lên ừng
ực uống một ngụm to bia, cô uống gấp gáp nên bia từ bên khóe miệng chảy xuống
dưới rơi tí tách xuống đầu gối cô. Cô nhắm mắt lại cố ép từng ngụm từng ngụm
xuống dưới bụng, mới chậm rãi nói: “Thật ra thì… Tôi cũng từng có mối tình
đầu.”
Nói xong câu đó liền mở mắt nhìn chằm chằm vào mắt Thịnh Thế, con ngươi cô hồn
nhiên tới cực điểm, tuy nhiên lờ mờ thoáng hiện hơi nước giống như nước mắt.
Thịnh Thế nghĩ rằng cô muốn khóc đáy lòng vừa kéo vừa đau, nhưng một giây tiếp
theo cô vẫn cong môi cười có chút đau thương: “Nhưng lại không thể gọi là mối
tình đầu.”
Thịnh Thế giật mình trong giây lát, ngay sau đó lấy lại tinh thần chăm chú
nhìn khuôn mặt cô, biết rõ còn hỏi: “Tại sao?”
Có thể do Cố Lan San uống rượu, ý thức không rõ ràng và dè dặt như thường
ngày, trở nên có chút yếu ớt, những bí mất giấu tận trong đáy lòng và tình yêu
say đắm ở sâu trong bóng đêm không tự chủ được cứ thế từng câu từng chữ từ
giữa răng môi tuôn ra ngoài: “Bởi vì tôi vẫn luôn thầm mến anh ấy.”
Thần thái cô càng cô đơn hơn, ánh mắt rũ thấp xuống hung hăng mở tiếp một lon
bia, uống một hớp nói: “Anh ấy có người mình yêu, anh ấy rất yêu cô ấy.”
Thịnh Thế không nói gì chỉ chăm chú nhìn Cố Lan San, chờ Cố Lan San tự mình
nói tiếp.
“Tôi yêu anh ấy rất nhiều năm, hơn nữa thời gian tôi yêu anh ấy tôi cũng biết
anh ấy sẽ không yêu tôi.” Cố Lan San dừng lại một lát nói tiếp: “Cả đời này
anh ấy sẽ không thuộc về tôi, nhưng tôi không khống chế được chính mình.”
Anh yêu cô nhưng cô lại trước mặt anh nói cô yêu một người khác bao nhiêu, mặc
dù anh biết cô uống quá nhiều rượu mới nói như thế, nhưng anh vẫn cảm thấy
rượu trong bụng mình vừa uống giống như trở thành giấm chua, đang cuồn cuộn
chảy.
391-bi-mat-cua-mot-nguoi-11/2169366.html
391-bi-mat-cua-mot-nguoi-11/2169366.html