Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Cố Lan San nghe câu hỏi của Thịnh Thế, ngẩn ra, trong lòng nghĩ, Thịnh Thế hỏi
cô cái gì thế này… Để cho cô trả lời cái vấn đề này, không phải giống như
tình huống vừa rồi Cố Ân Ân buộc Hàn Thành Trì nói lời cự tuyệt với cô sao?
A, không đúng… Thịnh Thế vứt cho cô sự lựa chọn này, so với Cố Ân Ân ném cho
Hàn Thành Trì cái lựa chọn kia còn hèn hạ hơn rất nhiều.
Hàn Thành Trì lựa chọn câu hỏi kia, anh còn có thể lựa chọn không làm, nhưng
sự lựa chọn này của cô, không thể không lựa chọn.
Nếu cô im lặng, ngừng lại, không trả lời, đó chính là chứng minh lòng cô vẫn
yêu Hàn Thành Trì.
Như vậy, nhất định sẽ khiến Cố Ân Ân đặc biệt để ý.
Hiện tại, Thịnh Thế cũng coi như cho cô một cơ hội, cô cần phải nắm chắc, cho
nên, cô phải chọn, chỉ là khiến Hàn Thành Trì khó chịu một chút.
Cố Lan San cắn chặt răng, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía gương mặt Hàn
Thành Trì, cô nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói nhàn nhạt: “Xin lỗi, anh Thành
Trì… Thật sự em không thích anh.”
Khóe môi Hàn Thành Trì run rẩy, miễn cưỡng nở một nụ cười, gật đầu một cái,
nói: “Không sao.”
Thịnh Thế chắc chắn Cố Lan San sẽ trả lời như vậy, anh nghe mấy lời này, mặc
dù biết Cố Lan San muốn Cố Ân Ân an tâm, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất là
thoải mái, mặt mày cũng giãn ra.
Cô ở bên cạnh anh, làm sao anh có thể để cho cô bị người khác bắt nạt?
Mặc dù có người muốn bắt nạt cô một chút xíu, anh cũng muốn báo thù thay cô!
Thịnh Thế cười nhàn nhạt, từ từ nói: “Thành Trì, Ân Ân, ai cũng có lúc ngốc
nghếch, Sở Sở cũng không ngoại lệ, năm đó cô ấy còn nhỏ, lại nhầm lẫn coi tình
cảm anh em với Thành Trì thành tình cảm yêu mến. Nhưng cô ấy cũng chỉ đứt gân
não một chút thôi sau đã bình thường trở lại. Nhưng ai biết, lúc ấy cô ấy
không chỉ bị đứt gân não, lại còn viết mấy lời tình cảm nam nữ, bây giờ vừa
nghĩ đến, thật là buồn nôn… Ha ha…” Sau khi Thịnh Thế nói đến đây, vòng
tay qua eo Cố Lan San, khẽ giật giật, nhéo da cô, véo mạnh, giọng điệu kỳ quái
lặp lại nói: “Cái gì mà tên của anh, nỗi lòng của em, cái gì mà nơi có Thành
Trì, Lan San thắp nến, thật đúng là buồn nôn…”
Kèm theo lời của Thịnh Thế, Thịnh Thế còn lạnh run một cái, giống như thật sự
buồn nôn, vừa vặn che giấu thân thể Cố Lan San bị mình véo mà hoảng sợ.
Cố Lan San cảm thấy hông của mình rất đau, nghiêng đầu, giương mắt nhìn chằm
chằm Thịnh Thế. Thịnh Thế biết Cố Lan San nhìn mình, khóe môi khẽ cong lên,
tiếp tục mở miệng nói: “Đây cũng là chuyện năm xưa, ai biết đâu lại có người
muốn khơi lên chuyện cũ. Thật ra thì về chuyện Sở Sở thích Thành Trì, tôi biết
từ rất lâu rồi…”
372-nguoi-dung-phia-sau-man-ca-vat-2/2169296.html
372-nguoi-dung-phia-sau-man-ca-vat-2/2169296.html