“Được, các người đã không thừa nhận, tôi cũng có chứng cứ, bây giờ tôi sẽ đi
lấy chứng cớ ngay cho hai người!”
Cố Ân Ân nói xong cũng không quay đầu lại, giẫm giày cao gót trợn mắt đi ra
ngoài.
Cô đi thẳng tới phòng ngủ của Hàn Thành Trì, kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra,
lấy hộp đựng caravat kia ra, một tay cầm lên, lại giẫm giày cao gót mạnh mẽ
vang dội từ trong phòng ngủ đi thẳng vào phòng khách.
…
Thịnh Thế vừa tới đại viên nhà họ Hàn, mưa đã tạnh, sắc trời hơi u ám, nhưng
vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy một vệt sáng nơi chân trời.
Lúc này, người nhà họ Thịnh cũng tới không ít, bởi vì gần đây anh ít khi trở
lại nhà cũ, cho nên lúc Thịnh Thế đi vào, từng người phụ nữ nhà họ Thịnh đều
lôi kéo anh nói đôi lời.
Thịnh Thế rạng rỡ đứng ở đó, trên mặt như đang nghe người khác nói, nhưng ánh
mắt anh lại ở trong phòng khách lớn nhà họ Hàn, mắt anh nhìn xung quanh.
Thịnh Thế nhìn một chút cũng không có thấy Cố Lan San, vừa định mở miệng hỏi
chị cả Thịnh Hoan thì nghe thấy mẹ Thịnh cười hỏi: “Nhị Thập à, sao con lại
tới một mình? San San đâu rồi, đã lâu mẹ không gặp, thật nhớ nha!”
Thịnh Thế nghe nói như thế, chẳng nói đúng sai chỉ cười ha ha hai tiếng, đặc
biệt khinh bỉ nói với mẹ Thịnh: “Mẹ, con nghĩ là mẹ chỉ muốn lấy tiền chơi
thắng mạt chược từ trong túi Sở Sở thôi.”
Mẹ Thịnh bị Thịnh Thế nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận trừng mắt liếc con
trai của mình, quệt mồm, hừ một tiếng, quay đầu, cùng bác cả Thịnh Thế nói
chuyện, trực tiếp coi thường Thịnh Thế.
Thịnh Hoan đã quen với tính trẻ con của mẹ mình nên chỉ cười khanh khách nhìn
về phía Thịnh Thế chỉ chỉ lên trên lầu nói: “Lúc chị vừa mới tới có nghe thấy
bà Hàn nói, Lan San bị mắc mưa, được Thành Trì và Ân Ân gọi lên lầu tắm rồi
thay quần áo. Em đợi lát nữa cô ấy sẽ xuống thôi.”
Lông mày Thịnh Thế giãn ra, mắt cười vui vẻ gật đầu một cái.
Nụ cười của anh cực kỳ rực rỡ, gương mặt anh vốn đa lóa mắt, giờ lại càng chói
mắt hơn.
Bà Hàn đang ngồi một bên, không nhìn được trêu ghẹo nói: “Nhị Thập, xem ra tâm
tình rất tốt nha, có phải là lại đàm phán thành công vụ buôn bán lớn nào
không.”
Nhà họ Cố là nhà buôn bán, bà Cố đi theo ông Cố nên cũng nghe được ít nhiều
chút tin tức về Thịnh Thế, nên lập tức nói tiếp: “Cũng không phải là… Gần
đây Nhị Thập đúng là kiếm lời không ít, hôm trước nhà họ Cố nhìn trúng một hợp
đồng, còn chưa kịp ký, thì đã bị Nhị Thập ký mất rồi.”
Thịnh Thế nghe xong lời này, cười càng thêm khoa trương, anh cười đến mức anh
mắt của mọi người toàn phòng đều rơi trên mặt anh, anh ngước mắt lên, liếc
nhìn bà cố, khẽ nhếch miệng, hơi ngạc nhiên nhướng mày, mở miệng nói: “Gần đây
tôi làm ăn không ra sao cả, chỉ tùy tiện ký mấy cái hợp đồng nhỏ thôi, chút
tiền đó tôi nhìn cũng không thuận mắt. Sớm biết bà Cố có hứng thú, gọi điện
tới đây, tôi tặng cho bà là được rồi.”
361-toi-se-bao-thu-cho-co-1/2169276.html
361-toi-se-bao-thu-cho-co-1/2169276.html