Edit: Nhật Dương
“Không được, như vậy Cố Lan San sẽ khó có thể ở lại làm dâu nhà họ Thịnh!
Huống chi quan hệ giữa mấy người chúng ta rất tốt, cần gì phải làm lớn chuyện
khiến người ta cười chê?”
“Hơn nữa, Cố Lan San thích Nhị Thập, không phải anh!”
Từng lời của Hàn Thành Trì đều như châu ngọc, thành khẩn và nghiêm túc.
Nhưng đối với một người phụ nữ đã nghi ngờ người mình yêu phản bội mình thì dù
bạn có nói gì đều vô dụng.
Người ta thường nói nếu yêu nhau thật lòng thì phải tin tưởng lẫn nhau.
Nếu không đủ tin tưởng thì không đủ yêu nhau.
Nhưng trên thế giới này có mấy người có thể làm đựơc hai điều trên?
Tình yêu là gì, tình yêu là không lý trí, nếu như bình tĩnh dùng lý trí để suy
xét thì đó còn có thể gọi là tình yêu sao?
Tình yêu là tốt đẹp, là khi bạn gặp người đó, Khi hai người cùng nhau nếm trải
tình yêu, là ngọt ngào, là sung sướng, là hạnh phúc.
Nhưng khi đột nhiên có người xuất hiện giữa hai người thì tình yêu sẽ biến
thành xấu xí, suy đoán, hoài nghi, không tin tưởng.
Tình yêu càng sạch sẽ thuần khiết thì càng không chấp nhận có một hạt cát,
càng yêu một người thì càng vì người đó mà suy nghĩ lung tung.
Huống chi tình yêu của Cố Ân Ân và Hàn Thành Trì quá thuận buồm xuôi gió, mà
bây giờ chuyện đã bày ra trước mặt cô, chuyện trùng hợp cứ liên tiếp xảy ra,
lại còn thêm chứng cứ, khiến cô không thể tự lừa mình dối người, không thể
không tin đây là thật.
Cho nên cô không nghe lọt tai những lời khuyên của Hàn Thành Trì, cô chỉ cảm
thấy Hàn Thành Trì thiên vị Cố Lan San, cô nghe Hàn Thành Trì nói như vậy liền
tức giận tìm kiếm quanh phòng, sau đó nắm lấy ly rựơu vang trên bàn hung hăng
nện xuống đất.
“Loảng xỏang”, ly rựơu vang rơi xuống bể tan tành.
Giọng nói Cố Ân Ân trở nên khàn khàn, cô run rẩy chỉ vào Hàn Thành Trì, trong
mắt tràn đầy nước mắt, cô há miệng, cánh môi run rẩy, một lúc sau mới nói đựơc
một câu rõ ràng: “Hàn Thành Trì, đừng nói những đạo lý lớn lao đó cho tôi
nghe, không cần nói với tôi gì mà mặt mũi nhà họ Hàn, nhà họ Cố, nhà họ Thịnh,
cũng đừng nói đến chuyện người khác cười chúng ta, anh và Cố Lan San có thể
làm ra đựơc những chuyện này thì anh cảm thấy anh còn sợ người ta chê cười
sao?”
“Anh nói cái gì? Anh nói, anh không biết Cố Lan San thích anh?” Cố Ân Ân giống
như nghe được chuyện cười, khẽ cười lạnh: “Hàn Thành Trì, anh thật sự có thể
diễn trò, anh nói thử xem anh diễn tốt như vậy, sao không đi làm diễn viên
đi?”
Hàn Thành Trì nhíu mày, cảm thấy Cố Ân Ân bây giờ đang nổi nóng, anh có nói gì
cô cũng không nghe lọt tai, mọi người còn đang chờ bọn họ xuống dưới lầu để
bắt đầu tiệc sinh nhật, nếu anh và cô cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng có lẽ
sẽ ầm ĩ thật sự, anh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: “Ân Ân, Được rồi, hiện
tại chúng ta chấm dứt ở đây đi, có chuyện gì đợi tiệc sinh nhật của chúng ta
kết thúc rồi nói, em hãy tỉnh táo một chút, anh thật sự không muốn cãi nhau
với em.”
Hàn Thành Trì nói xong lập tức xoay người đi ra cửa, lúc anh kéo cửa thì khẽ
giật mình, một lúc sau, anh mới khẽ nói một câu với người con gái còn đang
sững sờ luống cuống ngòai cửa: “Lan San…”
354-ai-moi-la-ban-gai-cua-anh-14/2169262.html
354-ai-moi-la-ban-gai-cua-anh-14/2169262.html