Cố Lan San nghĩ tới “nước tương” của mình đang treo trong xe, khóe môi lại
cong lên, vừa vặn con đường trước mặt bị kẹt xe, cô liền thả chậm tốc độ, cầm
lấy nó, đặt trong lòng bàn tay quan sát tỉ mỉ, ở dưới đáy, thấy khắc hai chữ.
Sở Sở.
Hai chữ, nét bút uyển chuyển, rồng bay phượng múa, lại lộ ra mấy phần khí thế
hào hùng,
Đây là kiểu chữ Cố Lan San cực kỳ quen thuộc.
Ban đầu lúc Thịnh Thế đi học cùng cô, thường ném giấy đưa tin, Thịnh Thế có
một thói quen, trên tờ giấy viết cho cô, đều sẽ viết hai chữ, Sở Sở.
Hai chữ kia, nếu như không phải là ngón tay sờ lên có cảm giác lõm, tiềm thức
Cố Lan San sẽ cho là Thịnh Thế đang cầm bút viết.
Hắc bảo thạch, nét chữ trắng, trắng đen rõ ràng, làm nổi bật hai chữ “Sở Sở”,
rõ ràng còn rất mới.
Cố Lan San nhìn chằm chằm hai chữ kia, sững sờ đến mất hồn, lại nghe được phía
sau có tiếng còi xe không ngừng vang lên, Cố Lan San thức tỉnh, thấy con đường
phía trước đã thông suốt, cô vội vã đạp chân ga, tiếp tục đi.
Cố Lan San chuyên chú nhìn con đường phía trước, đèn đỏ ngừng, đèn xanh đi, rẽ
trái rẽ phải theo đèn hướng dẫn, lái xe rất quy củ, Hắc bảo thạch vẫn treo
lủng lẳng ở trước ngực trắng noãn tinh tế của cô, xe xẹt qua con đường, thỉnh
thoảng có ánh mặt trời chiếu vào, trên viên đá nạm một vòng kim cương nhỏ phản
xạ ra lấm tấm tia sáng chói mắt.
Cố Lan San cảm thấy có sự ấm áp từ trên Hắc bảo thạch chậm rãi truyền vào
trong cơ thể cô, sau đó từ từ tan rã ra, khóe môi cô không nhịn được khẽ cười
quyến rũ.
Cố Lan San chậm rãi dừng xe ở hầm đậu xe công ty, thuận thế lấy từ trong túi
ra điện thoại di động, suy nghĩ một chút, gởi cho Thịnh Thế một tin nhắn cũ:
“Anh có khỏe không?”
Lúc này Thịnh Thế mới vừa tắm xong, đang trong phòng thay đồ tìm quần áo sạch
sẽ để mặc, nghe điện thoại di động kêu, liền tùy ý quay đầu, thấy là Sở Sở gởi
tin nhắn tới, lập tức ngừng động tác, cầm điện thoại di động, mở khóa, thấy Cố
Lan San gởi tới “Anh có khỏe không?”, Thịnh Thế vốn là bị cô không cho giải
thích lại không phân tốt xấu nhốt vào trong phòng kính nên uất ức, buồn rầu
đều tan thành mây khói, ngón tay thật nhanh động hai cái, nhắn lại: “Em cứ nói
đi?”
Cố Lan San khóa cửa xe, nghe được điện thoại di động đang rung, liền mở điện
thoại ra, thấy Thịnh Thế nhắn lại ba chữ, suy nghĩ một chút, khóe môi cong
lên, nhắn lại: “Có hơi sức gửi tin nhắn lại, xem ra khỏe vô cùng.”
Thịnh Thế một tay buộc đai lưng, một tay nhắn lại tin nhắn cho cô: “Đúng là
khỏe vô cùng, thật là nhờ có cô Cố giúp đỡ, để cho anh một lần làm Hương phi
nương nương.”
Cố Lan San bước vào thang máy, nhìn đến tin nhắn ngắn này của Thịnh Thế, liền
cười một tiếng, sau đó nắm điện thoại di động, còn chưa kịp nhắn lại, tin nhắn
của Thịnh Thế lại tới: “Sở Sở, em gặp phải chuyện gì không vui sao?”
Cố Lan San vừa mới đánh vài chữ, từng bước từng bước xóa bỏ, lần nữa nhập lại,
sau đó gửi đi: “Vốn là có, chỉ là nhìn ông Thịnh phiên bản Hương phi nương
nương, tâm tình tốt rất nhiều.”
Nụ cười Thịnh Thế thật sâu, thắt cravat xong, vừa phân phó người chuẩn bị xe,
vừa nhắn lại cho Cố Lan San: “Vậy không biết cô Cố, tâm tình đã tốt lên, có
thể giải thích cho anh một chút rốt cuộc vì sao không vui?”
Cố Lan San bước vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế, thuận tay mở máy vi tính
ra, nhắn lại cho Thịnh Thế: “Anh rất muốn biết?”
339-de-anh-treu-hoa-gheo-nguyet-9/2169246.html
339-de-anh-treu-hoa-gheo-nguyet-9/2169246.html