Edit: Ngọc Hân
Anh giơ tay lên cầm tảng đá lạnh như băng trên dây chuyền, cong môi cười nói:
“Vẫn rất đẹp mắt.”
Lúc này Cố Lan San mới cúi thấp đầu nhìn theo tay Thịnh Thế thấy trên đầu ngón
tay thon dài trắng nõn của anh có mặt dây chuyền bằng đá lạnh lẽo.
Tảng đá màu đen hình dáng lập thể như bình nước tương, chạm khắc đặc biệt tinh
tế đẹp đẽ, rực rỡ nhất chính là phía dưới lằn ranh nắp bình nước tương, vây
quanh một vòng là những viên kim cương lớn nhỏ đều đặn, ánh sáng lờ mờ của đèn
ngủ chiếu vào phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt.
Thịnh Thế tiếp tục vuốt xâu chuỗi hình dạng bình nước tương trên cổ cô, giọng
điệu không nóng không lạnh, giống như tuy tiện thảnh thơi nói chuyện phiếm:
“Sở Sở, nước tương này cô cảm thấy như thế nào?”
Đầu óc Cố Lan San muốn choáng váng, trước mắt mơ hồ không rõ, hơn nửa buổi cô
mới mở to hai mắt rồi trừng hai mắt sau đó nhìn thoáng qua Thịnh Thế rồi lại
nhìn thứ gọi là “Nước tương” một chút, rồi lại nhìn qua Thịnh Thế há miệng
không nói nên lời.
Đây chính là “Nước tương” mua về theo lời Thịnh Thế nói.
Cô cần chính là nước tương có thể rang cơm để ăn cơ mà!
Thịnh Thế chứng kiến đáy mắt Cố Lan San kinh ngạc và khiếp sợ thì cong môi,
ngược lại tâm tình rất tốt, không nhanh không chậm nở nụ cười, ngón tay anh
nhẹ nhàng vuốt ve dây chuyền bạch kim, tinh tế chạm vào xương quai xanh xinh
xắn đẹp đẽ và da thịt trơn bóng mềm nhẵn, hơi thở của anh trở nên có chút trầm
khàn giọng điệu cũng mang theo phần ái muội và tình cảm nồng nàn: “Vốn nghĩ
nước tương đều là màu đen sẽ khó coi, không nghĩ tới sau khi thiết kế đeo lên
cổ cô ngược lại nhìn rất đặc biệt, rất tinh xảo.”
“Thiết kế?” Cố Lan San bắt được trọng điểm trong câu nói của Thịnh Thế, ngước
mắt lên nhìn anh hỏi: “Ai thiết kế?”
“Tôi đây!” Thịnh Thế không thèm che giấu chút nào thừa nhận: “Không phải cô
muốn nước tương sao? Tôi nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng vẫn cảm thấy mang về nhà
cho cô chai nước tương như vậy rất dễ nhìn.”
Mặc dù Cố Lan San muốn “Nước tương” kia chứ không phải là “Nước tương” này,
nhưng vẫn rất vui mừng vì “Nước tương” này, cô cầm mặt dây chuyền từ trong
Thịnh Thế nắm trong lòng bàn tay, quan sát xung quanh trong chốc lát thuận
miệng hỏi: “Đây là đá màu đen sao? Thật ra thì màu sắc rất tinh khiết, rất
bằng phẳng, từ đâu mà tìm được vậy!”
Thịnh Thế tuyệt đối không tức giận người phụ nữ không biết phân biệt hàng tốt
xấu trước mặt này, biết rõ đó là đá quý đen nhưng vẫn theo lời cô nói tiếp:
“Chính là lúc trước nhàn rỗi đấu giá được mảnh đá vỡ, cứ cảm thấy nó vô dụng
bây giờ cuối cùng cũng có công dụng.”
Đấu giá được, mảnh đá vỡ…
Động tác Cố Lan San cầm viên đá hơi dừng lại, trong đầu cô nhất thởi hiện lên
hình ảnh mình ăn cơm tối xong vùi trong ghế sofa xem kênh tài chính kinh tế,
trong bản tin có nói Thịnh Thế vung tiền như rác đấu giá được viên đá quý màu
đen thiên nhiên hình con thỏ vô giá ở trong buổi tiệc từ thiện…
Chẳng lẽ “Tảng đá vỡ” bây giờ đang đeo trên cổ cô chính là đá quý đen thiên
nhiên hình thỏ chế tác ra?
Thịnh Thế thấy bộ dạng Cố Lan San cứng ngắc không nói chuyện, quan sát thần
thái cô cảm thấy cô có chút mất tự nhiên liền cẩn thận mở miệng, giọng điệu
giống như bình thường hỏi: “Thế nào? Không thích?”
[Quà tặng này, quà tặng này cũng chỉ có người thấp hèn mới có thể nghĩ ra
được!]
330-dem-khuya-mua-nuoc-tuong-20/2169237.html
330-dem-khuya-mua-nuoc-tuong-20/2169237.html