Editor: White Silk-Hazye
“Cố Lan San là nữ thần trong cảm nhận của tôi… Nhiều năm qua tôi cũng chưa
từng thay đổi, sau này từ trong miệng người khác biết được cô ấy gả cho anh
Thịnh, tôi còn mừng thay cho cô ấy, cảm thấy cô ấy đã gả cho người tốt! Anh
Thịnh có gia thế tốt, diện mạo tốt, chỗ nào cũng tốt, Cố Lan San giống như
tiên nữ, nên gả cho người như anh Thịnh anh Thịnh!”
Ngược lại lời này của Lưu Chí Cường nói rất hay, nhưng mà cũng chỉ có một đoạn
này là được, sau đó cậu ta bưngly rượu lên, mạnh mẽ uống một ngụm rượu lớn.
Sau đ thì nhìn chằm chằm vào Tô Kiều Kiều, nói ra một câu, có chút lạnh lẽo:
“Nhưng thật sự không ngờ, anh Thịnh lại không chống cự được sự dụ dỗ của những
hồ ly ở bên ngoài, tin đồn về tình cảm thì lại nhiều không đếm xuể!”
Vừa nói, Lưu Chí Cường vừa lắc đầu, giống như là đ say, lại nhớtới chuyện cũ,
khó tránh khỏi nhiều chuyện cảm khái vài câu: “Thật tội cho Cố Lan San! Lúc
trước tôi còn cho rằng cô ấy gả cho một người tốt nhất, ai ngờ kết quả lại là
gả cho một người tệ nhất! Nếu như Cố Lan San gả cho tôi, đừng nói đến việc để
cho cô ấy bị ủy khuất, tôi khẳng định sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt…”
“Anh Lưu, anh uống say rồi.” Có người trong phòng dường như cũng hiểu được Lưu
Chí Cường càng nói càng quá, có người vội vàng bắt đầu khuyên can, nhưng vẫn
đưa rượu cho Lưu Chí Cường uống.
Đợi đến lúc Thịnh Thế trở về, Lưu Chí Cường đã bị chuốc say đến mức nói năng
mơ hồ không rõ.
Người bên cạnh Lưu Chí Cường sợ Lưu Chí Cường mở miệng một tiếng lại một tiếng
Cố Lan San, làm Thịnh Thế mất hứng, vội vàng nói giảng hòa: “Anh Thịnh, lúc
nãy Lưu tổng của chúng ta uống hơi nhiều rượu, lời anh ấy nói, anh đừng để
trong lòng.”
Mặc dù Thịnh Thế dẫn theo Tô Kiều Kiều đến đây, bên ngoài lại chơi đùa với
người đẹp không ngừng, nhưng dù nói thế nào, Cố Lan San cũng là vợ của Thịnh
Thế, cho dù làkhông thích, nhưng là đàn ông, cũng không thích người phụ nữ của
mình bị người khác nhớ nhung.
Thịnh Thế không chút để ý ngẩng đầu nhìn thoáng qua người nói chuyện với tự
mình, nghiêng đầu uống một ngụm rượu Tô Kiều Kiều đưa tới, có chút không rõ
gật đầu, nhàn nhạt nói: “Ừ.”
…
Bữa cơm tuyển chọn này đúng là không thích hợp để ăn.
Sau khi ăn xong, mỗi người đều đến phòng đã được chuẩn bị trước để ngủ một
chút cho tỉnh rượu.
Thịnh Thế có chuyện muốn nói cùng Quý Lưu Niên, anh để cho Tô Kiều Kiều đến
phòng mình trước.
Đợi lúc Thịnh Thế trở lại phòng mình, đẩy cửa ra, một cái thân thể mềm mại
thơm ngát liền tiến vào trong lòng anh.
Thịnh Thế nhíu mi một phen, Tô Kiều Kiều kiễng chân lên hôn lên môi Thịnh Thế,
Thịnh Thế đứng ở nơi đó, không cự tuyệt, cũng không hùa theo, mặc cho Tô Kiều
Kiều hôn.
Tô Kiều Kiều quen biết Thịnh Thế, là vì cô vào công ty quảng cáo của anh, cô
cũng không có nhìn thấy Thịnh Thế nhưng đối với tên này đã nghe suốt bên tai,
đến lúc bản thân nhìn thấy Thịnh Thế, cô liền cảm thấy những lời nói bên tai
kia chưa là cái gì cả.
Lúc đó Tô Kiều Kiều đã là thiên hậu, có rất nhiều doanh nhân và người có chức
vị cao theo đuổi, cô lại bày một bộ dạng cao quý đến mức không thể xâm phạm,
thánh khiết thanh cao khiến cho người ta cảm thấy giống như một đóa sen trắng
gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Nhưng mà khi cô vừa nhìn thấy Thịnh Thế, thì đã không còn cao quý và thánh
khiết nổi nữa.
Thật ra lúc ấy, Thịnh Thế vẫn có quan hệ đàn chị khóa trên không rõ ràng với
cô ta.
Thịnh Thế đối với việc cô chủ động tỏ tình, lại không từ chối, chỉ nói một
câu, không được phép trêu chọc Cố Lan San, sau đó lưu số điện thoại của cô ta
lại, đưa số điện thoại của mình cho cô ta, rồi tìm người đưa cô ta về nhà.
32/2168671.html
32/2168671.html