Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Hàn Thành Trì vốn dĩ không để ý tới lời của Tô Kiều Kiều. Anh tiếp tục hành
động của mình. Tô Kiều Kiều lại nói tiếp một câu, “Anh chàng đẹp trai, nhìn
dáng vẻ này của anh, xem ra nhà anh cũng rất có lai lịch. Nếu có ai đó ở thành
Bắc Kinh này dám động tới tôi, tôi liền nói với chồng tôi. Chồng tôi là ai,
chồng tôi chính là Thịnh Thế, cháu đích tôn của nhà họ Thịnh. Không biết anh
đã nghe qua chưa nhỉ?”
Bàn tay cầm di động của Hàn Thành Trì đột ngột dừng lại.
Cố Ân Ân ngẩng đầu lên, định nhìn Tô Kiều Kiều, rốt cuộc lại quay đầu qua Cố
Lan San.
Cố Lan San vốn dĩ định xem kịch, đợi Hàn Thành Trì xử trí việc này, nhất là
sau khi nghe người phụ nữ kia nói, chú cô ta là người quản cả khu này, đáy
lòng cô nhịn không được cười thầm trong bụng, nào ngờ còn chưa kịp cười đã
nghe Tô Kiều Kiều thốt ra lời như vậy.
Chồng tôi là Thịnh Thế…
Chồng cô ta là Thịnh Thế, vậy chồng của Cố Lan San cô là ai?
Hàn Thành Trì từ từ quay đầu, nheo mắt, nhìn Tô Kiều Kiều đang cầm túi chườm
đá rồi gằn từng chữ, hỏi, “Cô lặp lại lần nữa cho tôi, chồng cô là ai?”
Tô Kiều Kiều cho rằng Hàn Thành Trị bị hai chữ “Thịnh Thế” dọa sợ. Kỳ thực
cũng khó trách, khắp thành Bắc Kinh này, ai mà không biết vị Thái tử gia nhà
họ Thịnh?
Tô Kiều Kiều hơi hơi ngẩng cằm, bắt chéo hai chân, dùng giọng nói õng ẹo với
Hàn Thành Trì, “Thịnh Thế ấy hả… Anh chàng đẹp trai à, anh chưa từng nghe
qua sao?”
Hàn Thành Trì nhìn Tô Kiều Kiều, cả người anh cố giữ cho mình thật bình tĩnh,
nói, “Nghe nói anh ta đã kết hôn rồi.”
Tô Kiều Kiều cảm thấy giọng nói của Hàn Thành Trì không còn hùng hồn như ban
nãy. Cho rằng anh đang sợ hãi, cô ta càng được nước làm tới, “Anh Thịnh kết
hôn rồi… Nhưng mà anh ấy không thường xuyên về nhà, tôi nghĩ anh cũng biết
đấy chứ? Đa số thời gian anh ấy không về, đó là khi anh ấy ở cùng với tôi. Vợ
anh ấy chỉ là vật trang trí, cùng lắm chỉ có danh phận là phu nhân thôi. Vả
lại, hồi năm ngoái, Thập Lý Thịnh Thế mở tiệc, tôi và anh ấy cùng nhau tham
gia đó nha.. À đúng rồi, tôi nghĩ đến một sự kiện, không hẳn là anh không
biết. Người phát ngôn của Thập Lý Thịnh Thế chính là tôi! Tôi là Ảnh hậu nổi
tiếng, đồng thời cũng là người phát hôn thân cận nhất của Thịnh Thế!”
Tô Kiều Kiều nói một hơi dài, nói rất nhiều, dĩ nhiên tất cả đều là cô ta thêm
mắm thêm cuối. Chỉ là Hàn Thành Trì, Cố Ân Ân và Cố Lan San, không có một
người nào lên tiếng.
Tô Kiều Kiều thật sự tưởng rằng Thịnh Thế có tác dụng, trong lòng vô cùng cao
hứng, cảm thấy càng yêu anh hơn, càng thêm khẳng định mình thân thiết với
Thịnh Thế. Cô ta tiếp tục mở miệng, nói, “Tuy tôi không phải vợ hợp pháp của
anh Thịnh, nhưng tôi là người phụ nữ của anh ấy. Anh ấy đối tốt với tôi, phải
nói là sủng đến tận trời. Nếu anh khiến tôi không vui trong ngày hôm nay,
chẳng khác nào khiến anh ấy mất vui, anh cảm thấy anh ấy sẽ để anh yên sao?
Anh không cho Tô Kiều Kiều này mặt mụi, nhưng anh có dám không nể đích tôn của
nhà họ Thịnh không? Anh thấy anh đắc tội thì…”
Càng nghe, Hàn Thành Trì càng cảm thấy máu huyết sôi trào. Cố Ân Ân từ nhỏ đã
yêu thương Cố Lan San. Anh yêu ai yêu cả đường đi lối về. Cho tới nay, anh coi
Cố Lan San như em ruột mình mà đối xử. Bây giờ nghe một người phụ nữ dám dõng
dạc về chồng của em mình như vậy, anh lập tức nổi lửa giận, phẫn nộ đến mức
không kìm nổi, giống như thủy triều sóng cuộn liên hồi, anh có chút khống chế
không nổi mà ngắt lời Tô Kiều Kiều, “Cô có biết cô ấy là không?”
314-dem-khuya-di-mua-nuoc-tuong-4/2169221.html
314-dem-khuya-di-mua-nuoc-tuong-4/2169221.html