Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Như vậy đi? Chuyện này không thể xử lý được, cứ giao cho cảnh sát là tốt
nhất.”
“Kiều Kiều của chúng tôi nói không cần báo nguy, vậy mà các người còn đòi gọi
cảnh sát. Vậy thì báo đi, dù sao thì cũng là cô ta đánh Kiều Kiều.” Một người
phụ nữ khí định thần nhàn ngồi ở đằng kia, nghe Hàn Thành Trì nói vậy thì liền
cười nhạo một tiếng, “Anh chàng đẹp trai à, muốn báo cảnh sát thì cứ báo đi.
Chúng tôi còn có công việc, không rảnh để chơi với mấy người.”
Hàn Thành Trì lườm người phụ nữ kia một cái. Tuy không biết cô ta là ai, nhưng
từ dáng vẻ, có thể đoán cô ta là người rất có lai lịch. Mặc dù như vậy, Hàn
Thành Trì vẫn không hề sợ hãi. Anh lấy di động trong túi, nhưng còn chưa kịp
nói gì, một người gần đó đã chỉ vào người phụ nữ kia rồi nói với anh, “Có
điều, nói các người bị xô đẩy ở đây, người quản khu đất này lại là chú của cô
ấy, anh em ruột với ba cô ấy. Vả lại, trước mắt mọi người, có ai nhìn thấy
Kiều Kiều của chúng ta hành động quá mức không? Vì vậy, các người tốt nhất suy
nghĩ cho kỹ, xem có ích lợi gì không đã!”
Hàn Thành Trì nghe vậy, anh nhoẻn miệng cười, nhếch nhẹ môi, nắm chặt di động
trong lòng bàn tay, nhíu mày, ánh mắt hơi cau lại, nói, “Ta nói vì sao cô ta
lại ngang ngược như vậy, hóa ra là có kẻ chống lưng…”
Anh ngừng lại, giọng nói có hơi hoảng hốt, nhìn người kia rồi nói, “Chẳng lẽ
chú của cô gái kia là Lý Cương?”
Sắc mặt người phụ nữ nhất thời biển đổi. Cô ta hung hăng trừng mắt với Hàn
Thành Trì, “Nói chuyện cho đàng hoàng một chút. Rõ ràng là cô ả kia đánh người
của chúng tôi, không nói lý lỹ cũng là mấy người, Kiều Kiều đã nói không cần
báo nguy. Các người bớt quá đáng một chút đi, đừng có thấy tiến được một tấc
thì muốn tiến thêm một thước, nếu không thì chẳng xong đâu!”
“Tôi ngược lại càng muốn thấy cái gì gọi là tiến được một tấc thì muốn tiến
thêm một thước!” Từ trước tới nay, Hàn Thành Trì là người ôn hòa. Mặc dù xuất
thân cao quý, anh cũng không thích việc lấy quyền lực để áp chế người dưới. Cố
Ân Ân được nuông chiều từ bỏ, trong tay anh, cô được nâng niu như bọt nước
mỏng manh dễ vỡ, càng hiểu rõ tính tình của anh. Sắc mặt anh trở nên âm trầm,
tươi cười không rõ, “Đừng nói đến việc chú cô là Lý Cương, cho dù cô là Lý
Cương, hôm nay tôi cũng muốn tiến một tấc lại thêm một thước!”
Nói xong, Hàn Thành Trì không để ý tới đám người xung quanh. Anh rút di động
ra gọi.
Tô Kiều Kiều là minh tinh, hơn nữa còn là Ảnh hậu, coi như một nhân vật của
công chúng, nếu thật sự bị đưa tới Cục Cảnh sát thì không biết sẽ có bao nhiêu
sóng to gió lớn xảy ra nữa. Vả lại, nếu cô ta đến đó, hai tiếng cũng chưa chắc
đã giải quyết xong chuyện này, mà đêm cô ta còn phải tham dự một buổi tiệc, ở
đó có sự góp mặt của Thịnh Thế. Tô Kiều Kiều đã lâu không gặp Thịnh Thế, chẳng
dễ dàng gì mà gặp anh ở buổi tiệc, cô ta không thể vì một chút chuyện nhỏ mà
vuột mất con cá lớn. Vì vậy, cô ta quay sang Hàn Thành Trì, cắt lời anh, vội
nói, “Anh chàng đẹp trai, chuyện lần này mà rơi vào tay cảnh sát thì phiền
toái lắm. Huống hồ, cũng tại các người không có lý lẽ trước mà. Tôi đã nói
rồi, tôi không so đo, cho nên, chúng ta dừng ở đây nhé. Chúng tôi không có lừa
các người đâu, chú của cô ấy quả thật là Cục trưởng của Cục Cảnh sát. Vả lại,
tôi nói cho anh hay, không nói tới chú cô ấy, nói tới chồng tôi, thị trưởng
của thành phố nhìn thấy cũng phải khách khí. Vì vậy, coi như việc này tạm thời
để xuống, nếu cứ tiếp tục, tôi thấy các người chẳng được một chút lợi ích
nào.”
Hàn Thành Trì vốn dĩ không để ý tới lời của Tô Kiều Kiều. Anh tiếp tục hành
động của mình. Tô Kiều Kiều lại nói tiếp một câu.
313-dem-khuya-di-mua-nuoc-tuong-3/2169220.html
313-dem-khuya-di-mua-nuoc-tuong-3/2169220.html