Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
“Tìm một nhà ăn ngay trên con đường Thập Lý Thịnh Thế của các cậu đi. Huống
chi, sau khi tôi ra nước ngoài, cậu lại xây dựng Thập Lý Thịnh Thế, thật khó
khăn mới đến được, thuận đường xem xem Thập Lý Thịnh Thế của cậu.”
“Được, vậy tôi sẽ đặt trước ở Bách Phủ Yến, có đầy đủ các món ăn.”
“Tuyệt vời, vậy bây giờ tôi sẽ lái xe qua, đỗ xe ở bãi đỗ xe của công ty cậu,
còn có thể tiết kiệm tiền đỗ xe.”
“Được được được, đường đường là cậu ấm nhà họ Hàn, lại tìm đủ mọi cách để ăn
chùa của tôi! Mau cúp điện thoại đi, nghe cậu nói chuyện, tôi đau hết cả
răng.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười ha ha của Hàn Thành Trì phía sau: “Khi
đến tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.”
Thịnh Thế “Ừ” một tiếng, nở nụ cười, cúp điện thoại.
******
Hàn Thành Trì đến vào 12 giờ kém 5 phút, Thịnh Thế đã xuống dưới tầng của công
ty.
Anh đậu xe ở bãi đỗ xe của công ty Thịnh Thế xong, lúc đi thang máy trực tiếp
lên đại sảnh công ty Thịnh Thế, vừa vặn gặp Thịnh Thế từ trong thang máy đặc
quyền đi ra.
Hàn Thành Trì cười nhìn Thịnh Thế đi tới bên cạnh mình, nói một câu: “Rất
khéo.”
Mặt mày Thịnh Thế hớn hở gật đầu một cái, ánh mắt liếc lên cổ Hàn Thành Trì,
vẫn đeo cái cà vạt như ngày hôm qua, ánh mắt hơi lóe lóe, nhưng không lên
tiếng, chỉ nhàn nhã đi cùng Hàn Thành Trì trước ánh mắt kinh ngạc, soi mói của
công nhân viên ở trong đại sảnh đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi đại sảnh, Hàn Thành Trì giễu cợt Thịnh Thế: “Công ty này của cậu,
có thể có lợi nhuận sao? Nhân viên nữ nhìn cậu, ánh mắt thật thẳng thắn, có
thể đi từ trên xuống dưới được sao?”
Thịnh Thế nghe lời này, nhíu mày, cười chỉ chỉ bên phải: “Bách Phủ Yến cách
đây không xa cũng không gần, chúng ta không cần lái xe, trực tiếp đi đi, thuận
tiện để cậu ấm nhà họ Hàn nhìn ngắm, thăm quan một chút, để ngắm nghía xem xét
xem có thể có lợi nhuận hay không.”
Hàn Thành Trì vui vẻ, cười hai tiếng, kề vai cùng Thịnh Thế đi về bên phải.
Hai bên “Thập Lý Thịnh Thế” đều là nhà cao tầng, phòng ăn, sân chơi, cửa hàng
đều tụ tập vào một chỗ, phát triển sầm uất, lại rất đặc biệt. Hàn Thành Trì đi
cùng Thịnh Thế, khiến rất nhiều người trước và trong cửa hàng nhìn chăm chú.
Hai người đi được khoảng 20 phút, Hàn Thành Trì không nhịn được hỏi: “Nhị
Thập, con phố này của cậu, rốt cuộc dài bao nhiêu vậy, chắc không phải mười
dặm (*) thật chứ?”
(*) Thập Lý: Mười dặm
Thịnh Thế cười nhún vai một cái, sau đó đứng lại, xoay người, chỉ chỉ sau lưng
chính mình: “Thấy nhà thờ kia rồi chứ?” Sau đó xoay người, lại chỉ chỉ phía
trước: “Mãi cho đến gia viên Tân Hinh phía Nam đằng trước.”
Hàn Thành Trì nghiêng đầu, chỉ nhìn thấy mỗi cây Thập Tự Giá của nhà thờ phía
xa, lại quay đầu trở lại nhìn gia viên Tân Hinh phía Nam không có một chút
bóng dáng nào, còn chưa kịp mở miệng than, Thịnh Thế lại cười tủm tỉm bổ sung
thêm một câu: “Bao gồm cả nhà thờ và chung cư trong gia viên Tân Hinh phía
Nam, đều thuộc.”
Hàn Thành Trì thuận miệng liền mắng một câu: “Không ăn chùa của cậu thì ăn
chùa của ai, cậu đúng là không phải nhà tư bản, nhất định cậu chính là máy in
tiền!”
Thịnh Thế mím môi cười cười, thong thả ung dung tiếp tục đi về phía trước, anh
còn chưa nói với cậu ta, Thập Lý Thịnh Thế chẳng qua chỉ là sản nghiệp bề nổi,
còn có rất nhiều khoản đầu tư và công ty mà ông chủ giấu mặt cũng là anh.
…
Dường như Hàn Thành Trì thật sự bị sự sầm uất của “Thập Lý Thịnh Thế” làm cho
rung động, cho nên lúc vào Bách Phủ Yến, trực tiếp há miệng to đòi hai chai
Laffey 82 năm.
Nhân viên phục vụ đặt thực đơn đặt trước mặt Thịnh Thế, Hàn Thành Trì trực
tiếp vươn tay, lấy lại, gọi toàn những món đắt tiền.
293-con-co-the-hen-ha-hon-sao-33/2169190.html
293-con-co-the-hen-ha-hon-sao-33/2169190.html