Editor: Lovenoo1510
Anh có phải là đang nằm mơ hay không… Cố Lan san mà lại dùng giọng nói nhu
hòa như thế nói chuyện với anh, hơn nữa cô còn nấu cho anh chén canh giải
rượu… Thậm chí còn tự mình đi phòng tắm gọi anh tỉnh lại…
Làm sao Cố Lan San lại có thể làm những chuyện này?
Từ trước đến giờ Cố Lan San đối với anh chỉ biết nói gì nghe đấy, từ trước đến
giờ trừ lúc cô ấy muốn lấy được thức mình muốn ra thì có thể tránh anh được
thì tránh, dù cả đêm anh không về nhà thì cô cũng không lộ ra cảm xúc gì, mà
bây giờ cô đứng dưới ánh đèn, mặt mày dịu dàng giống như một người vợ chân
chính vậy.
Ánh mắt Thịnh Thế lấp lánh nhìn Cố Lan San, trong đôi mắt cô vẫn lạnh nhạt
không hề thay đổi như cũ, anh nhìn không ra biến hóa giận dữ chút nào trên mặt
cô, chẳng qua ánh sáng trong mắt cô lại xinh đẹp và mơ mang giống như sương mù
buổi sáng vấn vít ngập tràn, bao quanh phòng ngủ, triền miên và dịu dàng.
Sở Sở… Đến cùng có phải là anh đang nằm mơ không?
Có phải là anh bị hoang tưởng khi luôn muốn cô có thể là một người vợ, cho nên
hiện tại anh uống say mới nằm mơ thấy như vậy?
Cố Lan San bưng canh giải rượu đến, nhìn thấy bộ dáng không nhúc nhích của
Thịnh Thế thì không nhịn được nhíu mày, chỉ nghĩ anh còn chưa tỉnh rượu, cô
cất bước đến trước mặt anh, nghiêng đầu bưng canh giải rượu hướng về phía
trước: “Này.”
Thịnh Thế nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gần trong gang tấc, rồi lại nhìn chằm
chằm vào đôi tay trắng nõn của cô đang bưng một chén canh giải rượu nhỏ, anh
càng cảm thấy tất cả đều quá không chân thực.
Theo bản năng Thịnh Thế vươn tay, tiếp nhận canh giải rượu từ đầu ngón tay cô.
Ngón tay của anh đụng phải ngón tay của cô, anh ngâm trong bồn tắm hơn nửa
ngày nên đầu ngón tay vẫn lưu lại hơi nước, mà đầu ngón tay của cô lại hơi
lạnh, nhiệt độ rõ ràng như vậy khiến Thịnh Thế cảm thấy tất cả những thứ này
thật chân thật.
Rốt cục là mộng cảnh hay là thực?
Trong đầu Thịnh Thế nhanh chóng phân tích, động tác cũng vô cùng lưu loát, từ
từ cầm canh giải rượu bưng lên môi mình uống một ngụm.
Thật là khó uống!
Nhưng canh giải rượu xuống tới bụng anh thì trong lòng anh tràn ngập sự vui
sướng và ấm ấp.
Thịnh Thế vừa mừng khấp khởi vừa uống một hớp, lại đột nhiên cảm thấy mùi vị
canh này uống cực kỳ ngon!
Kỳ quái, hương vị này sao lại không ngừng biến hóa như vậy?
Nhất định là anh nằm mơ, chẳng qua giấc mộng này quá chân thực rồi sao?
Cố Lan San nhìn Thịnh Thế uống từng chút từng chút xong chén canh, mới giơ tay
lên nhận lấy chén sứ từ trong tay anh, cô không đi giầy cao gót, lúc nhìn
Thịnh Thế còn phải ngẩng đầu lên, “Anh ngủ sớm một chút đi.”
Thịnh Thế không lên tiếng, Cố Lan San xoay người, tính đi đặt chén lên bàn,
nhưng cô còn chưa đi được một bước thì Thịnh Thế ở sau lưng cô đột nhiên vươn
tay cầm lấy tay Cố Lan San, dùng sức kéo cả người Cố Lan san lại vững vàng đổ
vào ngực của anh.
Một giây trước anh còn yên tĩnh như vậy, một giấy kế tiếp lại đường đột như
thế làm nhịp tim Cố Lan San bị sợ bỗng chốc đập nhanh, theo bản năng cô giãy
giụa một cái, lại cảm thấy tay Thịnh Thế vòng ra sau lưng cô, đem cả người cô
kìm chặt lại vào trong ngực anh.
“Sở Sở, đừng động, để cho anh ôm một lát…”
Một giây kế tiếp Cố Lan San cảm thấy đầu của người đàn ông này chôn vào cổ của
mình, hô hấp của anh nóng bỏng phun ở bên tai cô, có chút ngứa, tê tê, dại dại
còn kèm theo một lời nói nhẹ nhàng.
Giọng nói như vậy từ trong miệng Thịnh Thế Cố Lan San chưa từng nghe qua,
Thịnh Thế trong quá khứ,
279-con-co-the-hen-ha-hon-chut-nua-duoc-kho/2169161.html
279-con-co-the-hen-ha-hon-chut-nua-duoc-kho/2169161.html