Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Mấy người giúp việc đều đã ngủ say, không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Cố
Lan San mở cửa nhà. Vừa nhìn thấy người tài xế đang đỡ chồng mình, cô định đẩy
cửa rộng ra.
Lúc này, Thịnh Thế đã say đến mức không biết trời trăng mây gió gì nữa. Anh
ngẩng đầu, nhìn thấy người mở cửa là Cố Lan San. Cô mặc váy ngủ màu vàng nhạt,
mái tóc thả xuống bờ vai, phía dưới chiếc cằm xinh đẹp là cần cổ trắng nõn và
xương quai xanh, trên đó vẫn còn lưu lại dấu vết hoan ái đêm qua của hai người
cùng dấu hôn của anh.
Người tài xế nhìn Cố Lan San, lập tức gọi một tiếng lễ phép, “Cô San.”
Cố Lan San cười với người tài xế, sau đó xoay người, lấy một đôi dép lê rồi
đặt ở trước mặt Thịnh Thế.
Thịnh Thế rút cánh tay ra khỏi người tài xế, nhất thời không đứng vững nổi,
thân hình nghiêng ngả một phen. Tài xế và Cố Lan San phải vươn tay ra đỡ anh.
Thịnh Thế gạt tay tài xế ra, ngã nửa người vào lòng Cố Lan San. Anh nặng quá,
có hơi quá sức cô. Tài xế thấy thế thì định tiến lên để giúp đỡ, nào ngờ Thịnh
Thế đã huơ huơ tay, ý bảo anh ta đi ra ngoài.
Cố Lan San cười hòa với tài xế, sau đó cố gắng chống đỡ thân thể Thịnh Thế, để
anh dựa vào tấm gương trên tường, nhẹ nhàng nói, “Thịnh thế, tôi giúp anh thay
giày.”
Nói xong, cô liền buông anh ra, định cúi người để tháo dây giày cho anh thì
bất thình lình, thân thể anh nghiêng ngả, khuỵu xuống. Cố Lan San chỉ có thể
gắng chống đỡ, nói thầm một câu, “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Thịnh Thế vừa nghe lời cô nói, anh liền đưa cả sức nặng thân thể đè lên người
cô. Cô chịu không nổi, nhíu nhíu mày, cả người nghiêng tới nghiêng lui. Tài xế
thấy vậy, vội vàng vươn tay đỡ Thịnh Thế.
Cố Lan San cười cười với tài xế, “Cảm ơn anh. Anh đỡ anh ấy giúp tôi, tôi thay
giầy cho anh ấy.”
Thịnh Thế thấy Cố Lan San cười đến rạng rỡ.
Đúng lúc Cố Lan San định buông anh ra, anh liền hung hăng gạt tay khỏi người
tài xế, quát anh ta một câu, “Vợ của tôi đang ở đây, không cần anh xen vào
chuyện của người khác!”
Tài xế sợ đến mức run rẩy cả người, theo bản năng lùi lại phía sau rồi rời
khỏi.
Thịnh Thế lảo đảo, dựa vào người Cố Lan San, toàn bộ sức nặng đặt lên vai cô.
Cô cố đỡ anh, nhìn mặt đất sạch bong rồi cắn chặt răng, suy nghĩ. Định bụng đỡ
anh lên lầu, nào ngờ anh lại dựa vào gương, sống chết cũng không chịu đi. Cố
Lan San nhíu mày, trừng mắ với anh, nói, “Lên lầu ngủ!”
Thịnh Thế nghiêng cả người đã say khướt rồi nhìn cô, “Còn chưa cởi giày mà…
Giày bẩn lắm, bước vào nhà sẽ có nhiều vi khuẩn đó!”
Cố Lan San nói, “Vậy anh đứng cho vững vào, tôi giúp anh thay giày!”
Thịnh Thế không hé răng.
Cố Lan San vừa buông anh ra, anh lại ngã vào người cô lần nữa.
Cô vội đưa tay ra để đỡ lấy anh, “Tự anh thay giày đi!”
276-con-co-the-hen-ha-them-chut-nua-khong-1/2169155.html
276-con-co-the-hen-ha-them-chut-nua-khong-1/2169155.html