Hơn nữa, anh và Cố Lan San thật vất vả mới có chuyển biến, anh tuyệt đối sẽ
không phá vỡ cục diện như thế từ trong tay của mình.
Trước khi bước vào phòng bao, Thịnh Thế còn gọi cho thư ký của mình một cuộc
điện thoại, bảo thư ký điều tra tất cả hóa đơn chi tiêu hóa đơn rút tiền trong
thẻ ngân hàng của Cố Lan San, cấp dưới của Thịnh Thế đúng là có năng lực làm
việc hạng nhất, rất nhanh chóng gửi hết tất cả ghi chép chi tiêu trong khoảng
thời gian gần đây của Cố Lan San vào điện thoại di động cho Thịnh Thế.
Khi Thịnh Thế nhận được tin nhắn, mới vừa đẩy cửa phòng bao ra, Hạ Phồn Hoa đã
bưng một ly rượu, nghiêng đầu, cười hì hì la hét: “Nhị Thập, sao cậu lại chậm
như vậy, bây giờ mới trở về, không phải là uống nhiều quá, không chịu được nên
trốn đi đấy chứ?”
Thịnh Thế cong môi cười khẽ một tiếng, không để ý đến Hạ Phồn Hoa nhạo báng,
từ từ cúi đầu, trượt mở khóa màn hình điện thoại, nhìn lướt qua hóa đơn chi
tiêu gần đây của Cố Lan San.
Tiền lương trong thẻ của cô chỉ tiêu một số nhỏ, có ghi chép rút tiền, số tiền
cũng không lớn, khoảng hai ba ngàn tệ.
Còn lại chỉ là một số ghi chép quẹt thẻ linh tinh, chỉ mua những đồ vặt vãnh,
có thể tính toán một chút, không quá ba ngàn tệ.
Cô còn đứng tên một chủ tài khoản ở ngân hàng khác, ngược lại có ghi chép rõ
ràng, gửi vào đều là ba vạn, hai vạn, năm ngàn, nhưng mỗi lần rút ra đều là
mười vạn.
Thịnh Thế liếc mắt một cái liền sáng tỏ, gửi vào chính là chi phiếu anh cho
cô, rút ra chính là cô cần phải trả tiền thuốc thang.
Cuối cùng là một tấm thẻ vàng không giới hạn anh mới cho cô tuần trước, chỉ có
ghi chép chi tiêu một khoản, là đặc biệt chi ra ở U I.
Mặt mày Thịnh Thế trở nên có chút sâu thẳm, mặt không biến sắc bỏ điện thoại
di động vào trong túi, bước đi thong thả đến ghế sa lon trong phòng bao, tư
thái ưu nhã ngồi xuống, nghiêng mắt, vừa vặn liền thấy được Hàn Thành Trì đã
uống hơi nhiều, khuôn mặt đỏ bừng ôm Cố Ân Ân, không ngừng hôn từng cái từng
cái lên mặt, lên tóc cô ấy.
Tầm mắt của Thịnh Thế dần dần dời xuống, rơi xuống giữa bộ Tây trang của Hàn
Thành Trì thật sự chính là cái cà vạt này, hính dáng đường vân màu tím, được
chế tác thủ công tinh khiết, cùng phối hợp với áo sơ mi trắng, rất lộ vẻ khí
chất.
Cùng chiếc cà vạt mà Cố Lan San cầm trong tay trong tấm hình Vương Giai Di
chụp được trong điện thoại di động, chính là cùng một cái!
Thịnh Thế gắt gao nhìn chằm chằm vào cái cà vạt đó, bên trong hai con mắt
dường như đang dâng lên hai đốm lửa, giống như là muốn đốt Hàn Thành Trì cùng
cái kia cái cà vạt đó thành hai cái lổ thủng.
Được, được… Cố Lan San, cô thật đúng là đủ có khả năng nha… Tôi mới vừa
đưa thẻ cho cô, cô liền phạm vào lỗi cũ, cầm tiền của tôi, mua đồ cho người cô
yêu? Cô đặt mặt mũi của tôi ở đâu? Được, Hàn Thành Trì, cậu cũng đủ tốt, Cố
Lan San đưa cho cậu quà tặng mập mờ như vậy, cậu cũng đeo ra ngoài quang minh
chính đại như vậy, cậu muốn như thế nào hả.. Thịnh Thế càng nghĩ, càng cảm
thấy ngọn lửa trong đáy lòng càng đốt càng tràn đầy, anh ép buộc bản thân mình
không được nghĩ tới, anh sợ anh nghĩ nữa thật sẽ điên mất, bạn nói xe, sao anh
vừa mới đối xử tốt với người phụ nữ đó một chút, thì cô ấy lại làm ra chuyện
như vậy với anh chứ?
272-con-co-the-hen-ha-them-chut-nua-khong-1/2169151.html
272-con-co-the-hen-ha-them-chut-nua-khong-1/2169151.html