Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Thật là… Chị Sở Sở, chị vốn không mong muốn cuộc sống như thế mà.” Trần Mặc
nhìn Cố Lan San, đột nhiên nhớ lại ngày sinh nhật lúc trước. Lần đó, chỉ có
hai chị em bọn họ, vui vẻ biết bao. Chị Sở Sở uống rất nhiều rượu. Lúc cậu
thổi nến trên chiếc bánh kem rồi ước nguyện, chị Sở Sở đã không cẩn thận nói
ra hết tâm nguyện của mình:
Làm điều mình thích mới gọi là vui vẻ thật sự.
Yêu người mình yêu mới gọi là hạnh phúc.
Hai câu nói ngắn ngủi ấy, sau khi nói xong, vẻ mặt của chị Sở Sở vô cùng buồn
bã.
“Chị Sở Sở, thật ra, chị vốn có thể làm điều mình thích, yêu người mình yêu!”
Cố Lan San che miệng, cười cười, tìm cách nói sang đề tài khác. Trần Mặc biết
cô đang trốn tránh, cậu muốn nhắc đến chuyện cũ, rốt cuộc lại không biết phải
mở miệng với cô thế nào.
Bây giờ, chị Sở Sở đã gả cho Thịnh Thế, cậu còn có thể làm gì nữa?
Bảo chị Sở Sở ly hôn với Thịnh Thế, sau đó đi làm việc chị ấy muốn làm, yêu
người chị ấy muốn yêu hay sao?
Chỉ sợ chị Sở Sở của cậu sẽ không đồng ý làm như vậy.
Lúc đầu gặp gỡ, cậu cũng rất thích Thịnh Thế, cảm thấy anh ta đối với chị Sở
Sở tốt vô cùng. Thật chẳng hiểu về sau đã xảy ra cái, anh ta lại dám làm ra
chuyện như vậy với chị ấy.
Anh ta đã biến chị Sở Sở thành dạng gì rồi? Nếu anh ta thật lòng thích chị ấy,
tại sao không quang minh chính đại đuổi theo chị? Vì cái gì mà phải bày ra âm
mưu thủ đoạn chứ? Rõ ràng là âm mưu của người khác, vậy mà bao nhiêu hậu quả
lại đổ xuống một mình chị Sở Sở của cậu.
Lúc đó, cậu không dám nói cho chị Sở Sở biết. Cậu sợ chị sẽ bị tổn thương. Bởi
vì cậu nhìn ra được, chị Sở Sở coi Thịnh Thế là người rất quan trọng trong
cuộc đời mình. Nếu không, với tính cách của chị ấy, sao lúc nào cũng ra vẻ ta
đây trước mặt Thịnh Thế được?
Thật ra mà nói, chị Sở Sở của trước đây và bây giờ không có khác biệt gì lớn,
vẫn thích bao che khuyết điểm, vẫn hung dữ, mạnh mẽ, nữ vương. Chỉ có cậu biết
rõ, tất cả đều là ngoài mặt mà thôi. Giờ đây, chị Sở Sở trút bỏ dáng vẻ bên
ngoài, bị vùi dập đau đớn, so với thời con gái càng có nhiều điểm tinh tế,
nhạy cảm hơn trước.
Càng bị người ta chà đạp nhân phẩm, càng phải cố giữ chút lòng tự trọng còn
sót lại của bản thân.
Trần Mặc tỉnh lại không lâu, sau đó liền ngủ thiếp đi.
Cố Lan San đắp mền cho cậu, sau đó tự mình đi gọi y tá đến, không quên dặn dò
người ta hai câu. Cô nhìn chiếc đồng hồ trong phòng bệnh. Đã hơn mười một giờ
tối, không còn sớm nữa, Cố Lan San đành tạm biệt y tá, rời khỏi bệnh viện.
Lúc trở lại xe, cô không lái xe một cách sốt ruột như ban nãy, ngược lại còn
ngồi suy ngẫm về câu nói của Trần Mặc: Làm điều mình thích mới gọi là vui vẻ
thật sự. Yêu người mình yêu mới gọi là hạnh phúc.
Cô đã từng nói những điều ấy cho Trần Mặc nghe, nhiều năm trôi qua, cô không
còn nhớ rõ về nó.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới, mà là cô không dám hy vọng xa vời.
Nhất là sau khi cô gả cho Thịnh Thế, tất cả những điều đó đã trở nên cách xa,
xa đến mực không thể chạm tay đến.
Người ta nói, trong cuộc đời, một người sẽ gặp được hai bóng hình định mệnh.
Một người thời gian kinh diễm và một người năm tháng ấm áp.
Lúc cô còn trẻ, bị mẹ ruột bán đi, ai nấy đều chối bỏ, bản thân không khỏi tự
ti, vậy mà rốt cuộc lại gặp được hai người như vậy.
Hàn Thành Trì là thời gian kinh diễm, anh Nhị Thập là năm tháng ấm áp.
265-con-co-the-hen-ha-them-chut-nua-khong-5/2169144.html
265-con-co-the-hen-ha-them-chut-nua-khong-5/2169144.html